Hống Thiên Tôn giảm chậm tốc độ đáp xuống một ngọn núi lớn. Liễu Tà Dương đứng trên đỉnh núi, lốc xoáy bàn cứ khuấy động linh khí thiên địa, Kim Đan trong người hắn hiện hình rồng.
Bão linh lực kéo dài một ngày một đme rồi dần bình ổn.
Mắt Hống Thiên Tôn sâu thẳm nhìn phương xa.
Hống Thiên Tôn sinh ra trong Phong Thần trì, tự cho rằng nơi đó là thiên địa. Giờ phút này Hống Thiên Tôn phát hiện đây mới là thiên địa, đó mới là thế giới nó muốn. Thế giới cho Hống Thiên Tôn tự do rông ruổi, ngao du.
Liễu Tà Dương đứng bên cạnh Hống Thiên Tôn nhìn theo tầm mắt của nó.
Đó là biển cao vô tận, trên đại dương là bầu trời xanh biếc không có cuối.
- Ngươi muốn đi sao?
Hống Thiên Tôn quay đầu nhìn Liễu Tà Dương, trong ánh mắt lưu luyến hướng tới.
- Được rồi!
Liễu Tà Dương chạm vào cặp sừng của Hống Thiên Tôn, trả lại tuổi thọ, thực lực của nó nhanh chóng phục hồi.
Liễu Tà Dương xoay người đưa lưng hướng Hống Thiên Tôn, vẫy tay với nó. Liễu Tà Dương mặc kệ nó đi, nhưng Hống Thiên Tôn không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau Hống Thiên Tôn truyền thần thức qua:
- Ta muốn nghe ngươi giảng bài... Ta không muốn rời khỏi. Còn nhóm sư muội kia, tuy đôi lúc họ thật đáng giận, bện tóc cho ta, nhưng ta rất hưởng thụ cảm giác ấm áp này, ta chưa từng có được nó. Bây giờ ta... Không muốn mất đi...
- Ta sinh ra trong thế giới hỗn độn, cô độc sống qua năm ngàn năm. Ta chưa từng vui, không biết cái gì là vui vẻ. Thời gian gần đây ta có nhiều cảm xúc, ta cảm nhận được ấm áp, niềm vui. Bây giờ ta guyện ý đi theo ngươi, được đám người vây quanh, nghe bọn họ gọi ta là sư huynh.
Hống Thiên Tôn quỳ rạp bên cạnh Liễu Tà Dương, thu về tầm mắt nhìn mãi phương xa.
Trên đỉnh núi. Liễu Tà Dương ổn định cảnh giới Kim Đan trung kỳ, việc này cần vài ngày hoặc mấy chục ngày.
Giây lát sau Hống Thiên Tôn đang nhắm mắt chợt đứng thẳng dậy, vảy phát ra tia sáng lạnh.
Liễu Tà Dương cảm giác mấy khí sắc bén ập đến, là vài tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ hợp thành trận pháp xúm lại.
Hống Thiên Tôn gầm rống.
Bảy người đáp xuống đất. Liễu Tà Dương đứng dậy nhưng bị họ lơ đẹp, mắt họ nhìn đăm đăm vào Hống Thiên Tôn, đôi mắt tràn đầy tham lam.
Liễu Tà Dương mở miệng nói:
- Con thú này là tọa kỵ của ta.
Người dẫn đầu liếc xéo Liễu Tà Dương rồi tiếp tục quăng cục lơ, gã cho rằng tu sĩ này mới bước ra Kim Đan trung kỳ, cảnh giới còn chưa vững vàng.
Tu sĩ nói:
- Các sư đệ, chúng ta bảo vệ thiên đạo, trảm yêu trừ ma. Hôm nay nơi đây xuất hiện hung vật như thế phải giết chết nó, quyết không thể để nó đồ thán nhân gian!
Mấy tu sĩ Kim Đan khác gật gù hùa theo.
Mới rồi tu sĩ hiên ngang lẫm liệt tuyên bố giây sau nói lời lưu manh:
- Các sư đệ, gần đây ta luyện chế tiên đan cần một thú đan, các sư đệ nhớ đừng giành của ta!
Tu sĩ nhìn thẳng Hống Thiên Tôn, hoàn toàn lơ Liễu Tà Dương đứng ngay bên cạnh gã.
- Dạo này ta luyện chế một món pháp bảo, ta muốn sừng trên đầu con thú này.
Hống Thiên Tôn tức giận rống to:
- Grao!
Liễu Tà Dương lặp lại lần nữa:
- Các ngươi xem ta như không khí?
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ dẫn đầu cau mày, lời của Liễu Tà Dương khiến gã khó chịu, hoàn toàn lơ đẹp. Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vung tay đánh ra luồng kiếm khí bắn hướng Liễu Tà Dương, gã cho rằng tu sĩ Kim Đan trung kỳ nho nhỏ dám lải nhải bên tai gã thì giết cho đời yên lặng.
Liễu Tà Dương lấy tháp Thiên Lôi ra.
phi kiếm đập mạnh vào tháp Thiên Lôi, người Liễu Tà Dương rung mạnh.
Cơ thể Hống Thiên Tôn biến to ra trăm trượng. Cac tu sĩ xông lên hết hồn. Bọn họ biết mãnh thú này rất mạnh, thực lực mãnh thú càng mạnh thì công hiệu yêu đan càng tốt, nhưng bọn họ không ngờ rằng thực lực yêu thú này vượt sưc tưởng tượng của họ.
- Thiên Kiếm phái!
Liễu Tà Dương ở trong tháp Thiên Lôi, từ kiếm khí phân biệt ra thân phận của đối phương. Thiên Kiếm phái cũng là môn phái lớn truyền thừa đã lâu nhưng thực lực không bằng Đệ Thất Thập Nhị phong của Vô Lượng Môn.
Tu sĩ dẫn đầu chém ra một kiếm không giết được Liễu Tà Dương, gã cảm nhận uy lực không tầm thường của pháp bảo hình tháp, con mãnh thú trước mắt thì tàn bạo.
- Biết là phái của ta còn không mau cút đi!?
Tu sĩ quyết định giết con mãnh thú trước rồi mới tính sổ với tu sĩ Kim Đan trung kỳ này.
Mắt Liễu Tà Dương lóe tia hung ác:
- Nếu các ngươi đã muốn chết thì ta thành toàn!
Liễu Tà Dương truyền tin cho Hống Thiên Tôn:
- Giết, Kim Đan thuộc về ngươi!
Dù Liễu Tà Dương không nói thì Hống Thiên Tôn cũng không kiềm được sát khí ngập trời.
Hống Thiên Tôn từng ở giai đoạn ấu niên có thể đánh chết tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, giờ phút này nó trưởng thành thì càng cực kỳ cuồng bạo.
Tháp Thiên Lôi của Liễu Tà Dương cắm rễ núi lớn, cao trăm trượng. Một lôi long bay ra khỏi tháp đánh thẳng vào tu sĩ Kim Đan hậu kỳ dẫn đầu.
Một tu sĩ hét to:
- Sư huynh mau giúp ta với! Con thú này hung...
Một móng vuốt xé gió bay tới móc tim tu sĩ khác, Kim Đan tròn xoe nằm trong móng vuốt mãnh thú.
Tu sĩ Kim Đan hậu kỳ khác giật mình kêu lên:
- A!
- Đây là mãnh thú gì vậy?
- Nguy rồi!
Tu sĩ thấy móng vuốt năng lượng lại hiện ra thì lấy pháp bảo phòng ngự ra che trước người, gã nào biết móng vuốt năng lượng hoàn toàn lướt qua pháp bảo phòng ngự moi Kim Đan của gã ra. Hống Thiên Tôn há miệng rộng nhai nát Kim Đan nuốt vào bụng.
Từ lúc Hống Thiên Tôn phát uy đến hi tu sĩ Kim Đan hậu kỳ chết chỉ diễn ra trong vòng một giây.
Liễu Tà Dương tu sĩ Kim Đan hậu kỳ sợ hãi. Đây rốt cuộc là mãnh thú gì mà lợi hại dữ vậy?
Tu sĩ Kim Đan thủ lĩnh ngăn cản lôi long, gã cảm giác Kim Đan run rẩy.
- Tại sao là lôi kiếp? Sao hắn có thể khống chế lôi kiếp?
Tu sĩ Kim Đan linh cảm không may.
- Giết!
Lôi long giáng xuống, tu sĩ Kim Đan hậu kỳ nổi da gà chạy dọc sống lưng, gã bất chấp thân phận ngửa đầu rống to:
- Sư tôn cứu ta!
Vang tiếng gầm:
- To gan, dám giết người của Thiên Kiếm môn ta!
Thanh âm chân vỡ lôi long Liễu Tà Dương thả ra.
Một bàn tay to cách không chộp tới. Hống Thiên Tôn gầm rống đụng vào bàn tay to từ không trung đập xuống.
Ầm!
Hống Thiên Tôn như khôi lỗi bị bàn tay to đập bẹp.