Đám nô bộc thô sử kia không kiêng dè nữa,cầm sẵn roi gậy định lao vào vây quanh cậu hung hăng đánh một trận,tiểu mai cũng bị hai thô bà sử bịt mồm không thể kêu la gì nữa.Che đậy cảm giác đau vừa khởi động thì một gậy giáng xuống trúng ngay giữa lưng,va chạm da thịt cực mạnh khiến cậu "đau đớn" ngã vật ra sàn.
Sắc mặt trắng bệch lấm tấm mồ hôi,điệu bộ đáng thương vô cùng,mà đúng lúc này tiểu mai bỗng vùng vằng thoát khỏi hai bà sử hét lớn"Các ngươi nên nhớ ngoại tổ phụ của công tử trong triều có địa vị như thế nào? nếu người có mệnh hệ gì các ngươi gánh nổi không?"
Mễ Lạc Tranh nhân lúc đám nô bộc bị tiểu mai thu hút,dùng sức đẩy vị mama trước mặt ra lao tới bên chân Tần thị ôm đùi bà ta nức nở khóc,ngẹn ngào nói "Mẫu thân,Y nhi là bị oan mà...hức...vì sao người lại sử oan cho con? người thừa biết nếu không làm rõ thì sau này ai còn dám thành thân với con chứ?..."
Tần thị không đề phòng bất ngờ bị cậu ôm trúng,hai tay nó xiết chặt bắp chân khiến bà khó chịu vô cùng,lại nhìn đôi mắt to tròn ngập nước giống hệt con tiện nhân đã chết kia,thì trong lòng càng thêm tức giận,đám nô bộc hồi phục tinh thần vội co chân chạy tới kéo Mễ Lạc Tranh ra,đầu cậu lúc này đã đầy mồ hôi lạnh yếu ớt thấy rõ,bọn họ liều mạng đẩy nhưng không thành.Mãi đến khi bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng bước chân trầm ổn,bấy giờ khóe miệng cậu mới nhếch ra một độ cong lạnh lẽo, chợt buông lỏng tay.
Đám thô bà sử đương lúc dùng sức,liền kéo Mễ Lạc Tranh ngã hất ra xa bụng đập mạnh vào thành bàn,trong miệng phun ra một búng máu đỏ tươi,Mộ Dung Huyền vừa bước vào liền bị mùi máu tươi ập vào mặt,vạt áo và mũi giầy của y vương vết lan tràn,lấm tấm từng chỗ trông cực kì nổi bật.
Cả người cậu run rẩy, yếu ớt ngã người xuống đất ôm ngực thoi thóp thở dốc,đám khách nhân và quan lại tới dự tiệc thọ theo sau y tình cờ chứng kiến tất cả,ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ nhanh chóng phóng tới hai người trên ghế chủ sự kia,Hàn Duyệt thấy sự tình không ổn liền giận dữ quát lên "Đám ác bá các ngươi dừng tay cho ta!"
Mọi người đồng loạt đưa mắt lén lút nhìn vị Vương gia đang đứng chắn trước cửa,một thân cẩm bào triều phục màu xám tro thêu mãng long chiết eo,tóc búi gọn cố định bằng kim quan bạc,hình thể cao lớn ngay cả ánh mắt trời chiếu cũng chẳng tới càng trở nên âm u lạnh lẽo. Tử khí lan tràn,bức bách khó thở vô cùng, cả căn phòng lặng ngắt như tờ không một ai dám tiến vào ngay lúc này,đùa gì thế! có thấy Nhiếp Chính Minh Vương chắn ngay trước cửa không? y không tránh ai dám chen ngang?
Hàn quốc công trên triều nổi tiếng ghét ác như thù,công tư phân minh trị gia nghiêm cẩn,nào nghĩ đến sẽ bị tất cả mọi người thấy một màn hỗn loạn, không ra thể thống gì như vậy.
Duy chỉ tiểu mai,nàng đánh bạo to gan nhanh chân chạy tới qùy xuống bên cạnh Mễ Lạc Tranh nức nở khóc "Công tử là do nô tì không bảo vệ được người,là lỗi của nô tì....không ngờ rằng đám nô bộc này lại dĩ hạ phạm thượng, đòi đánh giết chủ nhân...đây rõ ràng là đại nghịch bất đạo mà...."
Lời nói như sét đánh giữa trời quang, đánh mọi người đầu óc choáng váng, tròn mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Huyền từ lúc bước vào đã luôn chú ý tới Mễ Lạc Tranh yếu ớt nằm trên mặt đất,sắc mặt tái nhợt đau đớn ôm bụng mím chặt môi, rồi lại nhìn tới vết máu hẳn ấm trên mũi giày mình, đáy mắt nhanh chóng dâng lên lửa hận. Thiếu niên này là người đầu tiên cùng y tiếp xúc thân mật,cũng là người khiến y buông thả nhất khi ở bên,mặc dù chỉ nảy sinh chút hứng thú nhưng cậu là người y đã định...không phải hạng tép riu mạc hạng nào cũng có thể tùy tiện chà đạp.
"Ôi sao lại thế này? Quốc công đại nhân, sao ngài lại có thể trơ mắt nhìn hạ nhân tàn nhẫn đánh đập nhi tử như vậy chứ? dù yêu thương Tần thị nhưng cũng không thể bao che,dung túng nàng ức hiếp ấu tử được,ngài làm vậy chẳng lẽ không thấy hổ thẹn với vong linh Từ thị trên trời và cả nhà Từ gia hay sao?" phu nhân phủ Tĩnh quốc công khuê mật từ nhỏ của Từ thị,bà cực kì căm hận đôi phu thê giả nhân giả nghĩa này,cố tình nói to âm mưu chụp nồi đám người Tần thị.
Đám người đứng hóng lại càng trố mắt vễnh tai, sống bao nhiêu năm trên đời lần đầu tiên bọn họ được "chứng kiến" tình cảnh náo nhiệt thế này.
Chẳng phải mấy ngày gần đầy khắp kinh thành dấy lên tin đồn, về chuyện tình cảm của đích tử quốc công Hàn Nhạc Y và Nhiếp chính minh vương Mộ Dung Huyền hay sao?ngay cả thoại bản cũng có luôn rồi,bọn họ rốt cuộc muốn xem thử y sẽ giải quyết chuyện này như thế nào? khi chứng kiến "tình nhân tin đồn" bị giày xéo ức hiếp.
"Bái kiến Nhiếp Chính Minh Vương" Hàn Duyệt cùng đám thê thiếp nha hoàn đồng loạt qùy xuống khấu đầu hô to.
Nhưng đợi mãi không nghe thấy hai chữ "miễn lễ" trong lòng bọn họ thầm than không song,tin đồn chẳng lẽ là thật nên y mới cố tình trả thù như vậy?
Mộ Dung Huyền hai tay chắp ra sau lưng,mày kiếm khẽ cau lạnh lùng nhìn chằm chằm họ,khí thế vương giả không giận tự uy khiến đám quan lại khách nhân hoảng sợ,mồ hôi chảy ròng thấm ướt cả lưng nhưng không một ai dám lên tiếng thay Hàn phủ cầu tình,họ không muốn vì phút nhất thời mà rước hoạ vào thân.
Tiểu mai qùy cạnh Mễ Lạc Tranh sợ cậu xảy ra chuyện,lần nữa đánh liều hô to "Nô tì cầu xin Nhiếp Chính Minh Vương giúp đỡ minh oan cho công tử lần này...bằng không...bằng không thanh danh cả đời của người sẽ bị hủy hoại mất" nàng nói song thì dập mạnh đầu một cái rõ vang,da trên trán cũng vì vậy mà trầy cả mảng lớn.
Đám Tần thị qùy ở phía trước càng thêm căm hận tiểu mai lo chuyện bao đồng,con tiện tì này không ngờ lại to gan lớn mật đến vậy,những người đứng xem trò vui không khỏi thổn thức trong lòng...hoá ra trung thành là thế này sao? Hàn quốc công giờ phút này có lẽ hối hận đến xanh ruột đi? bọn họ thực sự không hiểu nổi ông ta,bình thường trên triều quyết đoán phân minh sao chuyện nhà lại thành kẻ hồ đồ,cho dù muốn phạt thì đợi qua ngày mai không được sao? nhất thiết phải ngày hôm nay à? giờ thì hay rồi,có muốn yên bình hẳn là không thể nào nữa.
Mộ Dung Huyền cất bước lách qua đám người, tới bên cạnh cậu qùy xuống một chân,đỡ thiếu niên đã ngất lịm từ trên mặt đất ôm vào người, làn da trắng hồng nay lại nhợt nhạt hơn hẳn... nhất là vết màu tràn ra nơi khoé môi trông đặc biệt chướng mắt,cảm nhận được hơi thở yếu ớt và thân nhiệt lạnh lẽo của thiếu niên.Tim y bỗng nhói đau khó hiểu,hệt như có ai đang cào cấu nó vậy,càng kéo dài càng đau đớn khôn nguôi.
Cũng không di dời tầm mắt,mở miệng lạnh nhạt nói "Ngươi trở về thông tri cho Từ gia một tiếng, nói đại công tử sẽ ở lại Vương phủ dưỡng thương một đoạn thời gian,sảy ra chuyện gì ta chịu trách nhiệm....nếu như ai còn dám ra ngoài bêu nhọ thanh danh Hàn công tử,tốt nhất nên trốn cho kĩ...bằng không để bản vương biết được thì cho dù ngươi có là ma,bản vương cũng sẽ xuống âm ti đánh ngươi hồn xiêu phách tán"
Huynh đệ Mộ Dung xưa nay ở Đại Duyệt tồn tại như thần,nếu Mộ Dung Chấn là vị vua anh minh hoà ái được lòng mến mộ, thì Mộ Dung Huyền hoàn toàn ngược lại,uy nghiêm không thể xâm phạm một câu nói tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng ẩn giấu sát cơ,khiến đám quan lại quyền qúy ngoài kia hoảng sợ qùy xuống ngay tại chỗ.
Nhân lúc không ai chú ý,Mộ Dung Huyền từ trong ngực áo lấy ra bình dược bật nắp vải,dòng chất lỏng trong suốt đổ vào miệng cậu,cảm giác thanh mát truyền xuống lục phủ ngũ tạng sắc mặt dần hồng trở lại,chân mày y lúc này mới giãn ra một chút.Ôm cậu tiến về phía ghế chủ vị ngồi xuống.
Đỡ đầu cậu xoay hướng vào trong,y không muốn bất cứ ai ngoài bản thân thấy dáng vẻ yếu ớt của ái nhân lúc này,song mới quay ra lạnh lùng nhìn đám người co ro qùy gối bên dưới,mãi đến khi hai chân bọn họ tê cứng và cần cổ mỏi nhừ y mới chịu mở miệng nói "Miễn lễ"
Bọn họ đồng loạt tạ ơn nhưng không một ai dám đứng dậy,chỉ có thể ưởn lưng ngẫng đầu cung kính nhìn y mà thôi.Còn chưa kịp vui mừng thì ngữ điệu chất vấn của y lại khiến đám người Hàn phủ không rét mà run "Bản vương không ngờ rằng cái gọi là tề gia trị quốc, công chính liêm minh mà Hàn Quốc Công luôn lấy làm tự hào hoá ra chỉ là hư danh...một lớp vỏ bọc dối trên ghạt dưới....Lừa ghạt Thánh thượng lâu như vậy thì nên gọi là kháng chỉ bất tuân"
Hàn Duyệt mồ hôi đầy đầu,phủ Quốc Công của ông ta sao có thể gánh vách tội danh đại nghịch bất đạo này!! những người qùy trong nội đường nghe song càng không dám ngẫng đầu, duy chỉ có Hàn Duyệt hằng ngày đối mặt với khí thế Đế Vương xem như bình tĩnh,đứng dậy nói "Bẩm Vương gia là thế này--"
Lời còn chưa dứt thì tách trà sứ từ phía trên phóng tới,đập mạnh vào trán ông ta nước văng ướt hết mặt mũi,trên tóc còn vương vài mảnh bả trà,tách sứ rơi xuống đất vỡ tan tành,trán ê ẩm đau nhưng không dám oán than thắc mắc nữa lời.
Y cũng chẳng buồn giải thích với hạng người này,hờ hững nói "Bản vương cho ngươi đứng dậy sao? còn không mau qùy xuống cho ta!"
Cả người Hàn Duyệt run rẫy,cố nén nổi sợ trong lòng qùy xuống lần nữa,ngoại trừ nha hoàn tiểu mai rời đi lúc nãy thì trên cơ bản toàn bộ khách nhân thọ mừng hôm nay đều qùy tại nơi này.
Bọn họ trong lòng âm thầm rủa sã phu thê Hàn Duyệt không biết bao lần,rõ ràng tới đây ăn tiệc lại gặp phải đại ngộ bậc này không muốn oán cũng khó khăn lắm,đồng thời trong đầu cũng nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ với phủ Hàn Quốc công.Nếu Vương gia trách phạt thì bọn họ về sau nên tránh xa ông ta một chút...
"Bao che tặc tử,không phân trắng đen đảo lộn thị phi,dối ghạt Đế Vương đã chứng tỏ ngươi là một vị quan nhân phẩm bại hoại...đó là tội thứ nhất"
"Tề gia tức là chỉnh đốn tốt gia đình,gia tộc
Gia đình là căn cốt của Vương triều, mỗi gia đình đều có vai trò vô cùng quan trọng và ảnh hưởng nhất định. Vì lẽ đó, khi gia đình đã yên ổn thì mới có thể trị quốc bình thiên hạ.... mặc kệ người hầu đánh đập đích tử gọi là tề gia?Hàn Quốc Công ngươi nói bản vương nghe thử xem, rốt cuộc hai chữ Tề gia này ngươi xứng sao? "
"Không....không phải đâu Vương gia là do chuyện xấu của tên tiện tì vô sĩ này làm đã lan truyền khắp kinh thành...nên lão gia và ta mới trách phạt nó như vậy" Tần thị thấy tướng công vì cậu mà bị y phạt càng không cam lòng,mạnh dạn nghiến răng lên tiếng đáp.
"Vô sĩ?" Y nhướng mày nhàn nhạt hỏi
Thấy y phản ứng Tần thị tưởng rằng y chưa hay biết nên mới ra mặt bênh vực nó,ý niệm trong đầu càng thêm chắc chắn,tiếp tục mạnh miệng nói "Đại Duyệt vương triều xưa nay vốn cấm ca nhi còn trinh cùng ngoại nam tiếp xúc thân mật....vậy mà nó dám chủ động tới Vương phủ ở liền trong đó hai canh giờ...thừa hiểu vương gia người chưa thành thân nhưng vẫn cố tình lân la trước mặt...này rõ ràng là âm mưu trèo lên giường của người mà"
Hàn Duyệt thấy thị không màng nguy hiểm ra mặt vì mình thì cảm động vô cùng,đưa tay qua nắm lấy tay thị bày ra bộ dáng phu thê tình thâm sống chết không rời.
Mộ Dung Huyền thấy vậy lại càng thêm chướng mắt,nhớ lại khoảng thời gian chạy trốn khi bé cùng cả nhà Thái phó.Khi ấy Từ thị chỉ mới là tiểu cô nương thiên chân vô tà,hai người tình như tỷ muội...nếu như không phải lấy nhầm tên tiểu nhân này thì sao có thể bạc mệnh mất sớm chứ?
Nỗi hận nhen nhóm lâu năm vô tình vì ngọn lửa này mà bùng cháy dữ dội,y lạnh giọng nói "Hàn quốc công gia phong không ngiêm,Tề gia thất bại,lại bao che ác phụ ức hiếp ấu tử....không xứng đáng giữ vị trí nhị phẩm mệnh quan,niệm tình từng vì Đại Duyệt lập nhiều công trạng. Nay ta Nhiếp Chính Minh Vương Mộ Dung Huyền thay bệ hạ định đoạt...tước lại hổ phù,tịch thu một nữa gia sản xung vào quốc khố...đồng thời thu lại chức danh Nhất phẩm phu nhân của Tần thị,giáng xuống làm thiếp đưa lên Miêu Lộc Tự tụng kinh xám hối,không có lệnh ta cả đời không được xuống núi,trái lệnh... tru di cửu tộc toàn gia chôn cùng!"
Tần thị vốn còn mang chút hi vọng nghe song liền biến mất không thấy tăm hơi,mặt cắt không còn giọt máu,mệnh lệnh của y đã trực tiếp chặt đứt mộng tưởng của bà...một lời nói ra liền định đoạt phần đời còn lại chỉ có thể làm bạn với nhang đèn mà thôi.