• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y không phản ứng gì qúa dữ dội,chỉ qua loa rằng "Đừng suy nghĩ phức tạp như vậy,bản vương tặng thứ này chỉ đơn giản là muốn cùng Hàn công tử kết bái,trở thành tri kỉ tâm giao"



Cậu khẽ nhếch mép,tin thể quái nào được.Cái ánh mắt ôn nhu đong đầy tình cảm vừa rồi còn làm giả được? Cộng thêm lời tỏ tình úp mở giẩu đầu hở đuôi kia là như thế nào? chẳng lẽ tất cả đều là giả? Mộ Dung Huyền ngài rảnh đến vậy sao?



Đánh chết cũng không tin nhé!



Có điều kim khẩu đã mở,lời cũng đã ra,cậu ắt phải cho y một câu trả lời thoả đáng.Nhận lọ đom đóm kia cũng được thôi,thế nhưng như thế phải chăng lại để y suy nghĩ viễn vông,ảo tưởng rằng bản thân qúa dễ dài rồi được nước làm tới hay không?



Mộ Dung Huyền vị Vương gia này, thế mà đi lừa bịp người ta!!Hôm đó nếu như cậu không kịp tỉnh táo,từ trong cơn mê ái tình dứt ra thì có phải cả đời này vĩnh viễn chỉ có thể mang lấy danh phận thiếp thất?



Ánh trăng tròn sáng tỏ trên bầu trời tối đen như mực,may thay các vì tinh tú sao trời tựa như những khoả cầu tí hon thay phiên toả sáng.Trợ giúp màn đêm càng thêm rực rỡ,tiếng dế và cú kêu vang lên trong màn đêm ồn ào.



Các cấm vệ quân lúc ban đầu còn thỉnh thoảng vờn quanh,đến khi nhận thức được nam nhân kia liền tự giác co chân rời đi,trả lại không gian riêng cho hai người.



Mộ Dung Huyền đứng cách bờ suối vài bước chân,ánh mắt từ đầu chí cuối đều ôn nhu nhìn chằm chằm vào Mễ Lạc Tranh.Lúc này bất chợt nở nụ cười nhạt,bước lớn về phía cậu,Mễ Lạc Tranh thuận đà mặt không cảm xúc nhanh chân lùi ra sau.



Y bước một bước cậu lùi một bước,ngươi tiến ta lui, mãi đến khi lưng đụng vào thân cây cổ thụ cao lớn co chân rời đi nhưng chưa được hai bước đã bị y tóm chặt vai,ghì mạnh về phía thân cây.



Mộ Dung Huyền một tay chống lên cây,tay còn lại miết chặt cái cằm nhỏ trắng mịn của cậu, cúi lưng ghé sát hai gương mặt tựa hồ cách nhau chỉ vài phân.



Làn da thô ráp màu lúa mạch trái ngược với nước da bánh sữa,hơi thở nóng rực pha chút hơi men của y vờn qua nơi vành tai nhạy cảm, khiến cậu khó chịu mà khuôn mặt trở nên ửng đỏ,hai cánh tay nhỏ không chút sức lực đặt lên nơi lồng ngực rắn chắc to lớn mà đẩy mạnh, nhưng không xê dịch dù chỉ một chút.



Tròng trắng hơi nhiễm đỏ vì rượu,toàn bộ thân thể cao lớn bao trùm giam cầm Mễ Lạc Tranh ở bên trong.



Bàn tay trên cằm miết nhẹ vài cái,rồi từ từ thuận thể trượt xuống nơi cần cổ nhỏ xinh vòng eo thon gọn,cuối cùng dừng hẳn tại chiếc thắt lưng da được buộc hình nơ rút kia.



Không nói không rằng lại tựa như rất tự nhiên mà giật lùi cánh tay,dây lưng bó eo rớt xuống y phục vốn bó vì loại được chướng ngại trở nên rộng rãi hơn nhiều.



Ánh mắt cậu kinh hãi hoảng sợ nhìn y,còn chưa kịp nói năng thì đã bị Mộ Dung Huyền bá đạo hôn lấy.Nụ hôn thể ý xâm chiếm mạnh bạo hết sức rõ ràng,chiếc lưỡi ấm nóng không chút kiêng nễ mà càn quét khắp khoang miệng thưởng thức d*ịch m*ật ấm nóng.



Hai tay bị y túm chặt đặt lên đỉnh đầu,mãi đến khi khuôn mặt cậu tím tái vì khó thở y mới lưu luyến buông ra.Sợi chỉ bạc kéo dài đậu lại trên chiếc cằm nhỏ,hai mắt Mễ Lạc Tranh lúc này đã mông lung ngập nước trông đáng thương vô cùng.



Cậu tham lam dùng cả miệng và mũi tham lam hít khí,mặc luôn hình tượng mà thở dốc trước mặt y.



Cơ thể y dán sát đè lên người cậu,Mễ Lạc Tranh cảm nhận được thứ đồ chơi c*ứng rắn nóng rực kia,xuyên qua lớp y phục chòng chọc vào đùi Mễ Lạc Tranh.



"Ưm...thật...thật kì quái....Vương gia ta khó chịu qúa...đừng như vậy..." thanh âm bình thường vốn đã trong trẻo dễ nghe,nay lại vì nhiễm tình mà trở nên quyến rũ câu nhân.



Lúc này tuy vẫn chưa thôi ý định phản kháng, nhưng cơ thể rõ ràng đã thuận ý hơn rất nhiều.



Mộ Dung Huyền "khí huyết xung thiên" nào để ý nhiều như vậy? không chút khách khí dùng dây thắt lưng của bản thân trói chặt hai tay Mễ Lạc Tranh.Một tay bịt chặt miệng cậu,tay còn lại đưa vào trong ngực áo lấy ra chiếc khăn đen dài nhanh chóng cuộn cục,vừa buông tay liền không chút do dự mà nhét vào miệng Mễ Lạc Tranh.



Bỏ qua ánh mắt phản kháng,hai tay xoa loạn làm càn khắp cơ thể y phục lệch khỏi bả vai, lộ ra xương quai tinh xảo và lồng ngực đang phập phồng lên xuống.Anh đào trước gió khẽ run lên vì lạnh,đáy mắt loé lên tia sáng dị hoặc,Mễ Lạc Tranh nhạy bén phát hiện hơi ngẫn người trong chốc lát,nhưng rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh.



Y thế nhưng lại dám mượn rượu làm càn,bản thân giả say rồi lấy cớ chiếm đoạt cậu!!



Ca nhi một khi đã thất trinh chỉ có thể cam phận gã cho người,dù làm thiếp cũng phải chấp nhận,không thì chỉ có thể xuất gia làm sư.Nghĩ hay lắm,Mộ Dung Huyền huynh được lắm!! Vốn dĩ chỉ định ngược đoạn ngắn nhưng hiện tại xem ra...không cho y nếm mùi đau khổ là không được mà,cái tên nam nhân xảo trá qủy quyệt này.



Có một loại người trời sinh đã phong tao dụ hoặc như vậy,không cần cố ý chải chuốt,ăn mặc vô cùng đơn giản thô sơ,nhưng khi đã thoát y rồi lại mang đến cảm giác quyến rũ kích t*ình đến cùng cực, tản ra một hơi thể tao nhã làm cho người khác không thể bỏ qua.



Giống như Mễ Lạc Tranh lúc này.



Cả thân thể dựa vào thân cây,y phục trễ xuống tận hông,vừa mị hoặc lại kích thích,đang trong trạng thái hoảng sợ tột độ giống như chú nai nhỏ ngây thơ rửa sẵn thân mình,mặc cho sói xám là y tùy ý hưởng dụng vậy.



Ánh trăng màu sắc mờ nhạt,rọi sáng hình bóng hai người,nó không làm cho mặt cậu trắng như tuyết,mà lúc này lại ẩn ẩn hồng vì xấu hổ làm cho cả người trông xinh đẹp hơn rất nhiều.



Vốn ý định ban đầu là muốn hưởng dụng thân thể để cậu hết đường trốn chạy,nhưng sực nhớ tới nụ cười sáng lạn tựa trời sao kia lại bình tĩnh trở lại,suy cho cùng thời gian còn dài mọi việc hết thảy cứ từ từ mà làm.Lỡ như vượt qúa giới hạn thì tương lai có hối hận cũng qúa muộn rồi.



Túm lấy eo cậu bàn chân đạp nhẹ lên mặt đất,thoáng cái khắp người nhẹ tựa lông hồng mà phiêu đãng bay đi,những cấm vệ quân tuần tra bên dưới hoàn toàn không hề hay biết, sự hiện diện của nam nhân đang liên tục di chuyển trên đỉnh đầu họ.



Qua một lúc lâu mãi đến khi ra khỏi ranh giới khu săn bắn,nơi này thuộc vào khu cấm địa nơi cư trú của những con thú dữ như hổ và báo đen v...v...Triều đình nghiêm cấm ra vào nơi này, trừ phi có lệnh của Hoàng Đế mới ngoại lệ mà thôi.



Mộ Dung Huyền đạp chân dừng tại đỉnh núi,bầy sói mặc dù đang say giấc nhưng tai vốn thính, nghe tiếng động liền thoắt cái bật dậy.



Hơn mười mấy con toàn thân màu xám tro hung ác nhìn chằm chằm y...nhe răng gầm gừ bày ra bộ dáng có thể tấn công bất cứ lúc nào.



Mễ Lạc Tranh kinh hách nhìn một màn này,bộ dáng của cậu giống như kích thích bầy sói,năm con trong số đó cong người phóng tới.Mộ Dung Huyền bình chân như vại,bất động tại chỗ nào có chút sợ hãi giống người thường?



Còn cách vài bước chân y mới chịu nheo mắt quát lên một tiếng "Cút!!",lúc này toàn thân y toát ra khí thế hung ác sát khí lập tức tăng cao ngút trời.Không chút khoan nhượng đánh úp toàn bộ về phía bầy sói.



Thân thể bầy sói lập tức cứng ngắc,giống như tảng băng,chúng cảm nhận được có thứ gì đó đang gặm nhắm tàn sát bừa bãi sâu trong nội tạng.



Bầy sói đau đớn hú ầm cả lên,thân thể không ngừng run rẫy, trong mắt tràn đầy kinh hoàng nhìn về phía nam nhân.



Mộ Dung Huyền hắng giọng lần nữa quát lên "Cút"



Nhận được lệnh ân xá bầy sói không chút do dự bất chấp luôn thân thể mệt mỏi, co hẳn bốn chân phóng nhanh rời đi.Bọn chúng không muốn gặp lại tên hung thần kia một lần nào nữa,cứ tưởng nếm được mồi ngon nào ngờ đụng phải sát thần mà suýt nữa bỏ mạng.



Y tiến lên phía đỉnh đồi nơi bầy sói từng nằm qua,hiện giờ vẫn còn hơi ấm,ôm eo cậu từ phía sau để lưng đối diện ngực mình,cằm tựa lên trên hõm vai.Động tác nhẹ nhàng ôn nhu gỡ bỏ dây trói tay và mảnh vải trên miệng,ngẹn ngào nói "...Bản vương xin lỗi...ban nãy ta thực sự qúa hồ đồ xuýt nữa đã làm tổn thương ngươi...thực sự xin lỗi"



Nói song liền dùng hai bàn tay to lớn của mình, bao trọn lấy đôi tay trắng mềm của thiếu niên.Hơi ấm xuyên qua lòng bàn tay truyền đi khắp cơ thể,chưa kể cả người còn được y ôm gọn vào lòng.



Mễ Lạc Tranh ngiêng đầu nhìn y, ánh mắt trong vắt không mang theo chút cảm xúc dư thừa,khiến người ta khó lòng hình dung được cậu đang suy nghĩ cái gì?nói đau lòng cũng chẳng phải mà mến mộ cũng chẳng song...lại giống hệt như "thất vọng".



Thiếu niên thế mà dùng ánh mắt ấy đáp trả y?



Nào còn cảm giác xi mê ngại ngùng thưở xưa nữa,chẳng lẽ y thực sự đã sai rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK