Thẩm Tình thân là luật sư của Chu Minh Phong, trực tiếp gửi chi Tịch gia văn kiện luật sư.
Đồng thời Chu Minh Phong cũng đem bằng chứng bọn bắt cóc cung cấp đưa ra cho cảnh sát.
Mặc dù là bắt cóc chưa thành công, nhưng tình tiết cũng rất nghiêm trọng, là hành vi phạm tội. Đồng thời, mấy tháng trước Chu Minh Phong bắt đầu điều tra, lúc trước mẹ Tịch trả thù mấy người bên cạnh Khương Tân Tân, coi đối phương không có bối cảnh với thế lực, nên không làm cẩn thận, bởi vậy, lúc Chu Minh Phong chi người đi tìm chứng cứ rất dễ dàng.
Có người bị công ty sa thải.
Chu Minh Phong liền tìm được vị lãnh đạo cao nhất của công ty kia, lấy được chứng cứ mẹ Tịch tạo áp lực cho người ta.
Có người xảy ra sự cố.
Có người chỉ bị trầy da, có người nghiêm trọng đến mức gãy xương nằm viện.
Còn có người thì trực tiếp ra mặt cảnh cáo.
Hiện tại chỉ cần Chu Minh Phong dựa theo thủ đoạn bình thường, mẹ Tịch nhất định sẽ phải chịu hình phạt. Trên thực tế, Tịch Chỉ Nghi cũng rất bối rối, cô ấy không nghĩ tới mẹ mình đã điên đến mức ra tay với con trai của Chu Minh Phong, đây tuyệt đối là chạm vào nghịch lân của Chu Minh Phong, cho nên Tịch gia mới bị Chu Minh Phong trả thù mạnh như thế.
Buổi tối, Khương Tân Tân nằm trong ngực Chu Minh Phong, vẫn nói đến chuyện này: "Tịch gia bên kia sẽ làm thế nào?"
Chu Minh Phong thích ý nhắm mắt lại: "Chắc là sẽ lấy lý do tinh thần không ổn định để giúp Tịch phu nhân."
"Mặc dù em nói bà ta là tên điên, nhưng với những chuyện bà ta làm chắc chắc tinh thần không có vấn đề gì."
"Mấy ngày nay Tịch Chỉ Nghi vẫn muốn liên lạc với anh." Chu Minh Phong nắm lấy tay cô, đây là thú vui gần đây của anh: "Đại khái hi vọng anh có thể buông tha cho Tịch gia, sau đó cô ấy sẽ đưa Tịch phu nhân xuất ngoại, đồng thời, Tịch phu nhân cũng sẽ bị cô ấy khống chế cả đời, không thể trở về nước."
Khương Tân Tân lại có chút khó chịu: "Em không tin Tịch Chỉ Nghi vô tội, chẳng lẽ cô ta không biết mẹ mình làm những chuyện gì sao? Nếu như cô ta sớm làm như vậy, cũng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy."
Chu Minh Phong nở nụ cười.
Lồng ngực có chút chấn động. Khương Tân Tân vốn dựa vào trong ngực anh, nghe tiếng tim đập mạnh của anh, lúc này lại nghe được tiếng anh cười, quả quyết vươn tay cấu anh.
Trong khoảng thời gian này Chu tổng càng ngày càng quá mức.
Cho nên vết tích trên cánh tay phải của anh bị cấu vẫn chưa tan.
Vừa mới mờ mờ, là Khương Tân Tân lại muốn tạo vết tích mới.
"Anh cười cái gì mà cười."
Chu Minh Phong bị đau, đành phải giải thích: "Anh cười bởi vì em quá đơn giản."
"Để anh giải thích cho em hiểu." Chu Minh Phong nói: "Bây giờ em thích bất động sản, em có một căn biệt thự nhưng phải chia sẻ với người khác, hay là sở hữu một căn hộ lớn của riêng mình."
Vấn đề này, làm Khương Tân Tân xoắn xuýt.
Biệt thự rất tốt, nhưng lại phải chia sẻ cho người khác...
"Vậy chọn căn hộ lớn đi."
"Em xem, em chỉ có thể nghĩ như vậy. Tịch Chỉ Nghi đương nhiên cũng giống vậy, cô ta với mẹ cô ta đều có cổ phần ở tập đoàn Nguyên Thịnh như nhau, cho nên, lúc gặp chuyện quan trọng, không phải một mình cô ta có thể quyết định, thậm chí, cô ta có thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc hay không, thì vẫn phải do hội đồng quản trị bỏ phiếu quyết định. Sở dĩ bó tay bó chân, cũng là bởi vì mẹ của cô ta ở Tịch gia với Nguyên Thịnh có sức ảnh hưởng. Cho nên, một bên là ích lợi của mình, một bên là lợi ích của Nguyên Thịnh, cô ta đương nhiên chọn chính mình. Tịch gia chỉ còn cô ta với mẹ cô ta, nếu như mẹ cô ta đổ rồi, thì cô ta ở Tịch gia là một không hai." Chu Minh Phong kiên nhẫn giải thích: "Nên cô ta hi vọng anh ra tay để giải quyết mẹ cô ta, cô đều là vì một ngày này, bất quá kết quả nghiêm trọng hơn và vượt qua dự liệu của cô ta."
Khương Tân Tân chấn kinh: "Hai người họ không phải mẹ con sao?"
Hào môn cũng quá đáng sợ a?
Chu Minh Phong cười không nói.
Từ xưa đến nay, vì lợi ích của mình, mà cha con trở mặt thành thù chỗ nào cũng có. Trên thế giới này, người Tịch phu nhân hi vọng nhất chính là con trai ruột đã chết.
Tịch Chỉ Nghi cũng tới đi tìm Khương Tân Tân.
Nhưng mà Khương Tân Tân không muốn gặp người nhà họ Tịch, trong quá khứ cô khả năng còn hứng thú với hai người, nhưng lúc biết mẹ Tịch muốn động vào Chu Diễn, cô liền hận không thể xé rách hai người.
...
Quả nhiên Tịch gia thuê luật sư, lấy lý do tinh thần rối loạn để giúp Tịch phu nhân, nhưng Chu Minh Phong không phải người ăn chay, anh đã sớm ra tay lúc Tịch gia chưa phản ứng kịp, đã chuẩn bị chứng cứ đầy đủ. Cho nên, con đường này không thể đi, Nguyên Thịnh dù làm thế nào cũng không thoát khỏi pháp luật.
Cũng bởi vì chuyện này, ban ngành liên quan cũng để mắt tới Nguyên Thịnh.
Trong lúc nhất thời, người trong tập đoàn Nguyên Thịnh cảm thấy bất an, mà Tịch Chỉ Nghi, cũng không phải là ngư ông, mấy nguyên lão hội đồng quản trị cùng nhau liên thủ, làm cô ta tạm thời bị cách chức.
Từ lúc tập đoàn Nguyên Thịnh phát triển đến nay, đã sớm không phải là sản nghiệp của riêng Tịch gia.
Mấy nguyên lão hội đồng quản trị đã hợp tác với nhau, mục đích đều giống nhau, chỉ cần ai có thể mang lợi ích đến cho công ty thật lớn, ai cũng có thể đảm nhận vị trí tổng giám đốc.
Nhưng đồng thời, nếu như ai khiến cho công ty lâm vào khốn cảnh, vậy thì người này, chính là tội nhân.
*
Mẹ con Tịch gia đối với Khương Tân Tân, với Chu gia mà nói, đã không còn chút uy hiếp nào.
Nhưng mà cũng từ chuyện này, Khương Tân Tân đã nhìn ra, Chu Minh Phong muốn bóp chết hai người đó thật sự quá mức dễ dàng, trước đây là chuyện của Tô Tư Duyệt và Uông Tú Hương, chỉ sợ Chu Minh Phong cũng là do bất đắc dĩ, anh rõ ràng có thể giải quyết được, nhưng vẫn để cho người ta tùy ý hắt nước bẩn.
Sở dĩ tha thứ cho bọn họ, là do lo lắng cho cô đi.
Cho dù là cô có xuyên tới đây hay không, liệu anh có yêu cô hay không, anh đều sẽ làm thật tốt nếu đã hứa, sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Đây mới là cái khiến cho người ta yên tâm.
Chuyện của Tịch gia, vẫn luôn là một đám mây đen ở trong lòng Khương Tân Tân, bây giờ nghĩ tới kết cục của nhà đó, cô không còn lo lắng gì nữa, mỗi ngày đều thật vui vẻ, nên đi làm thì đi làm, nên khâu cúc áo thì khâu cúc áo...
Chu Diễn đối với mấy cái chuyện này cũng không rõ.
Trước đại hội thể dục thể thao một ngày, Khương Tân Tân do dự thật lâu, cuối cùng chủ động hẹn cậu ra ngoài đi dạo, nói chuyện này.
Trong lòng cô, Chu Diễn giống như Chu Minh Phong vậy đều rất quan trọng. Chu Minh Phong biết chuyện này, tại sao lại không nói cho Chu Diễn nghe.
Quả nhiên Chu Diễn nghe xong liền tức giận, mấy lần Khương Tân Tân muốn nói làm không được, bởi vì cậu đều là ngắt lời cô ——
"Người nào vậy nhà bà ta ở đâu!"
"Tại sao bây giờ cô mới nói, sao không nói sớm một chút để tôi giúp cô báo thù!"
"Ba tôi ở đâu? Ba tôi làm cái gì??"
Khương Tân Tân cuối cùng cũng được nói: "Tôi biết, lúc bà ta muốn làm tổn thương cậu, tôi đặc biệt đặc biệt tức giận. Cậu còn không biết đi, mấy buổi tối gần đây, mỗi ngày tôi đều đi qua cửa phòng cậu."
Biết rất rõ Chu Minh Phong sẽ an bài hết thảy, biết rõ Chu Minh Phong sẽ không để Chu Diễn bị thương, nhưng cô vẫn sợ.
Cô cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của nguyên chủ.
Nếu như người cô quan tâm, cô để ý ở trong lòng, bởi vì chính mình mà bị thương tổn, cảm giác đó quá khó chịu.
Nguyên chủ so với cô lương thiện gấp trăm lần, so với cô dịu dàng gấp trăm lần, có thể tưởng tượng trong ba năm này, nguyên chủ đã sống một cuộc sống không bằng chết.
Mấy ngày này, mỗi lúc trời tối cô đều ngủ không được, rồi sẽ rời giường đi đến tầng hai.
Chu Minh Phong sẽ đi tìm cô, lại một lần nữa an ủi cô.
Không chỉ như vậy, cô còn gác công việc lại, cả ngày ở trong trường học, bồi Chu Diễn cùng đến trường, bồi Chu Diễn cùng tan học.
Chu Diễn dừng bước: "Cô nhìn lén tôi đi ngủ?"
Trong lòng cậu chua xót, lại ra vẻ bất mãn nói: "Không được phép có lần sau a."
Khương Tân Tân im lặng.
Chu Diễn bất đắc dĩ gãi đầu một cái: "Sao vậy."
Cậu dừng một chút: "Tôi đây không phải đang rất tốt sao."
Cho nên, đừng khó chịu.
Khương Tân Tân ừ một tiếng: "Tôi muốn nhìn cậu sống lâu trăm tuổi."
Ngữ khí Chu Diễn nhẹ nhàng: "Nhìn tôi sống lâu trăm tuổi, vậy chẳng phải là cô sẽ sống lâu hơn trăm tuổi sao, Khương nữ sĩ cô thật tham a."
"Bất quá " cậu còn nói: "Tôi cũng hi vọng cô sống lâu trăm tuổi."
Sau khi nói xong, cậu vội vàng bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Tai có chút hồng hồng.
*
Ngày hôm sau là đại hội thể dục thể thao, đương nhiên là Khương Tân Tân phải đến trường học.
Chu Diễn những năm qua là quỷ lười nên chưa từng tham gia bất kì hạng mục nào, năm nay thì khác, đăng kí bốn đến năm hạng mục lận.
Nghiêm Chính Phi nhìn đến mức bất ngờ: "Em chân gãy a, Diễn ca."
Nghiêm Chính Phi hiện tại không cần hỏi cũng biết sở dĩ Chu Diễn đăng kí nhiều hạng mục như vậy, đơn giản là muốn thể hiện trước mặt mẹ kế, ngây thơ không a? Nhàm chán tẻ nhạt không?
Từ lần đánh bóng rổ, là Chu Diễn đều chăm chỉ ra sân khi đến tiết thể dục. Hiện tại Chu Diễn đã không còn lãnh khốc chảnh như trước nữa, bây giờ cậu được nữ sinh trào đón hơn so với trước. Mỗi lần đến thời điểm cậu chơi bóng, không nói khoa trương chút nào, nữ sinh toàn trường một nửa đến xem cậu, một nửa khác ở đâu? Một nửa khác là đến xem Từ Tòng Giản.
Hôm nay Khương Tân Tân chuẩn bị cũng rất đầy đủ, còn dán trên mặt một nhãn dán.
Tế bào vận động của Chu Diễn đang phát triển.
Cậu am hiểu bóng rổ với bóng đá, đồng thời, chạy bộ, nhảy cao, nhảy xa đều rất lành nghề.
Liên tiếp cầm ba giải nhất cho lớp.
Đương nhiên trên bãi tập chạy, Chu Diễn còn rất rắm thối giơ "1" lên với Khương Tân Tân...
Ý là nói, nhìn xem, nhìn xem, lại cầm giải nhất.
Mặc dù rất chảnh, nhưng rất đẹp trai! Rất tuyệt!!
Ngày đại hội thể dục thể thao ở trường có quy mô rất lớn, thợ chụp ảnh trong trường học không đủ, nên thuê thêm ở bên ngoài, chính là vì muốn mỗi một chi tiết nhỏ ở ngày đại hội thể dục thể thao đều được ghi lại. Khương Tân Tân ở trong đám học sinh cũng rất dễ thấy, bề ngoài cô xinh đẹp, lại thêm đầy sự nhiệt tình, rất nhanh đã hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Người khác ở đây, chính là thợ chụp ảnh trẻ mà trường học thuê bên ngoài.
Khương Tân Tân nhân duyên tốt, biết rõ các giáo viên nữ ở trường học, trong trường học các giáo viên nam mặc dù cũng cảm thấy cô rất xinh đẹp, nhưng ai không biết cô là Chu phu nhân, cho nên có một chuyện khiến Khương Tân Tân không hiểu: Từ lúc cô xuyên sách đến nay, không có một người nào theo đuổi TVT
Thợ chụp ảnh trẻ nghĩ Khương Tân Tân là giáo viên nữ trong trường, chậm rãi, cầm máy ảnh bắt đầu chụp hình cô.
Từng chút từng chút tới gần Khương Tân Tân.
Hắn cũng có tâm lý tốt.
Dù sao khi bắt chuyện theo đuổi người ta cần phải có dũng khí.
Không đợi hắn đi đến sau lưng Khương Tân Tân, một cái tay vỗ vỗ bờ vai hắn, rồi hắn đè tay xuống, quay đầu, chỉ thấy một nam sinh mặc quần áo thể thao.
Không đợi hắn hỏi bạn học có chuyện gì, thì nam sinh này mở miệng: "Nhìn được không?"
"Cái gì?"
Nam sinh chỉ chỉ vào đối tượng vừa thấy đã yêu của hắn: "Tôi nói cô ấy, nhìn được không?"
Thợ chụp ảnh trẻ chần chờ gật đầu, hắn còn muốn hỏi học sinh này một chút, vị giáo viên này dạy lớp mấy...
Lời nói còn chưa kịp nói ra, chỉ thấy nam sinh này khẽ hừ một tiếng: "Cám ơn, kia là mẹ tôi."
Thợ chụp ảnh trẻ một mặt ngơ ngác: "???"