Sáng sớm. Kẽo kẹt! Trần Đạo Huyền đẩy cửa sổ ra, nhìn xuống dưới, khu phức hợp tổng bộ Tiên Minh nhìn không sót thứ gì. - Thật hùng vĩ. Trần Đạo Huyền tán thưởng. - Có thể được phu quân khen ngợi như thế, không uổng công ba năm nay thiếp thân ngày đêm ở đây giám sát. Bên cạnh Trần Đạo Huyền, Phi Thần Tuyết mặc một thân lụa mỏng cười nói. Nghe vậy. Trần Đạo Huyền xoay người, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, vùi đầu vào mái tóc của nàng, hít sâu một hơi, nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.