Mấy ngày gần đây, dường như lo lắng cho bệnh tình của Vương Đình Hi nên Vương Lão Gia cũng chẳng quan tâm nhiều đến mẹ con Vương Tú cứ lộng hành.
Hai mẹ con Vương Tú nghĩ rằng Vương Lão Gia nhân nhượng nên được nước làm tới.
Khi đang ngồi trên bàn ăn, Vương Lão Gia bỗng cất giọng.
"Đến đây chơi thật lâu rồi.
Có dự định trở về nhà chưa?"
Vương Tú đương nhiên nghe ra được ý tứ đuổi khách của Vương Lão Gia.
"Ông cụ Vương, có phải có ai lời ra tiếng vào, muốn ông đuổi chúng cháu về không?" Vương Ngọc Thiên nhíu mài hỏi.
Vương Tú thấy Vương Ngọc Thiên ăn nói như vậy với Vương Lão Gia thì đá chân cô một cái rồi trừng mắt nhìn cô ta.
"Vợ chồng Đình Hi hiếm khi mới quay về Cầm Viên ở lâu, lão già tôi không muốn làm vợ chồng nó mất hứng"
Vương Lão Gia đương nhiên nhận ra Vương Ngọc Thiên có ý với Vương Đình Hi nên tìm cớ đuổi mẹ con họ về.
"Sắp tới tiệc mừng thọ của ông rồi, ông để cháu và mẹ ở lại dự tiệc được không? Sau đó, cháu và mẹ liền dọn dẹp hành lý quay về nhà." Vương Ngọc Thiên khẩn cầu, cô còn chưa đạt được mục đích, chắc chắn sẽ chưa đành lòng quay về.
Vương Lão Gia nghe vậy thì thấy cũng có lý nên đồng ý để mẹ con họ ở lại thêm vài hôm nữa.
Sau khi ăn cơm xong, Vương Lão Gia ghé phòng Thẩm Lạc Ngưng kím cô.
"Tiểu Ngưng, cháu ra đây một chút"
Thẩm Lạc Ngưng nghe Vương Lão Gia gọi thì liền mở cửa phòng ra.
Vì có mẹ con Vương Tú ở Cầm Viên nên Thẩm Lạc Ngưng và Vương Đình Hi liền làm tổ trong phòng, không ra ngoài nhiều.1
"Cháu qua phòng ta, ta có chuyện muốn nói với cháu"
Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn đi sau Vương Lão Gia, theo ông về phòng.
"Cháu ngoan, thời gian này để cháu chịu uỷ khuất rồi" Vương Lão Gia trầm giọng nói.
Thẩm Lạc Ngưng nâng mắt nhìn ông, vẫn chưa hiểu ý ông nói ở đây là gì.
"Hai mẹ con Vương Tú, ông đã có ý tứ muốn đuổi họ về nhưng sắp tới là tiệc mừng thọ của ông nên mẹ con nó muốn ở lại tham gia" Vương Lão Gia giải thích.
"Ông, cháu không để tâm đến họ" Thẩm Lạc Ngưng quả thực xem họ như không khí, chỉ khi họ tìm đến cô thì cô mới lười biếng nâng mắt nhìn.
"Vương Ngọc Thiên nó không có ý tốt, cháu nên cẩn thận.
Còn về Tiểu Hi, cháu cũng đừng để nó tiếp xúc nhiều với cô ta" Vương Lão Gia dặn dò.
Thẩm Lạc Ngưng thấy Vương Lão Gia như vậy thì ôn nhu cười.
"Cháu về nghĩ ngơi đi, nhớ đừng làm việc quá sức." Vương Lão Gia dặn dò lần nữa, ông sợ Thẩm Lạc Ngưng làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng tới chắt cưng.
Thẩm Lạc Ngưng rời khỏi phòng thì đụng mặt với Vương Tú.
Cô nhìn qua bà ta rồi tiếp tục đi tiếp.
"Đồ mặt lạnh" Vương Tú cũng không để ý tới Thẩm Lạc Ngưng nhiều, bà ta phun ra ba chữ rồi ưỡn người đi tiếp.
"Lạc Ngưng, chúng ta ra ngoài chơi có được không?" Vương Đình Hi đang nằm trên giường thì thấy Thẩm Lạc Ngưng về, anh liền cất giọng.
"Chân anh như vậy, ra ngoài cái gì?" Thẩm Lạc Ngưng nhíu mài nói.
Vương Đình Hi đánh mắt về chiếc xe lăng nằm trong gốc, ý bảo có thể đi bằng xe lăng.
"Không ngại chứ?" Thẩm Lạc Ngưng nhìn về phía xe lăng.
"Có gì ngại chứ? Là bệnh nhân thì phải chịu thôi" Vương Đình Hi làm ra vẻ thản nhiên.
Thẩm Lạc Ngưng biết anh ở nhà sắp phát điên nên chần chừ chốc lát rồi đồng ý.
Khi Thẩm Lạc Ngưng và Vương Đình Hi sắp ra khỏi nhà thì Vương Ngọc Thiên từ đâu nhào tới.
"Em có thể đi cùng không?"
"Không" Vương Đình Hi không đợi chờ mà trả lời.
"Anh Hi, em ở nhà rất chán..."
"Vậy thì về nhà của cô đi"
Thẩm Lạc Ngưng nghe Vương Đôc Miệng- Đình Hi trả lời thì thấy có chút buồn cười.
"Vợ chồng bọn nó muốn ra ngoài hẹn hò, cháu đi theo cái gì?" Vương Lão Gia đứng trên lầu nói vọng xuống.
Thấy Vương Lão Gia cũng lên tiếng, Vương Ngọc Thiên liền không dám hé miệng nữa.
Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng thuận lợi rời khỏi
Cầm Viên.
"Đi đến Trung Tâm Thương Mại" Vương Đình Hi ngồi bên ghế phụ nói ra vài chữ.
Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhìn anh, lại là Trung Tâm Thương Mại....!
"Sao đồ trong tủ của em lại ít vậy chứ? Em không mặc đồ à?" Vương Đình Hi quay đầu sang nhìn cô.
Thẩm Lạc Ngưng"...." Không mặc đồ gì chứ? Người đàn ông này điên cmn rồi.
"Đồ em để trong căn hộ ở toà nhà Đế Đô."
"Nhà riêng của em??" Vương Đình Hi nghe đến căn hộ ở toà nhà Đế Đô thì nghĩ là nhà riêng của Thẩm Lạc Ngưng.
"Trước đó là của anh, giờ thì của em"
Vương Đình Hi nghe Thẩm Lạc Ngưng nói vậy thì cũng hiểu được chút ít.
"Chúng ta về đó ở đi.
Không ở Cầm Viên nữa.
Ngày nào cũng thấy người đàn bà điên Vương Ngọc Thiên đó lượn qua lượn lại trước mặt.
Ngứa mắt vô cùng"1
Thẩm Lạc Ngưng nhìn sang Vương Đình Hi.
Anh của bây giờ lời nói ra vô cùng thoải mái.....
Danh Sách Chương: