Mục lục
Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

94: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng


Triệu Hoàng Mỵ có vẻ tức giận trước tên khốn vô ơn này, kẻ không thể trân trọng những gì mình có.
Giá như Khước Nhiên Triết nhìn ả giống như cách hắn nhìn Lâm Tĩnh Tạ thì ả sẽ vô cùng hài lòng nhưng anh chàng có được mọi thứ ả mong muốn này dường như lại không trân trọng nó cho lắm.
Trong cơn tức giận, ả tát mạnh vào mặt y và hét lên, "Im đi đồ vô ơn!...Mày biết đấy," ả vừa nói vừa nhéo cằm y trong khi quan sát khuôn mặt quyến rũ của y, "Tao vừa có một ý tưởng tuyệt vời.

Nếu tao thiêu cháy mặt mày, anh ấy sẽ không thích mày nữa.

Sao trước đây tao không nghĩ tới chuyện đó nhỉ?”
Ả nhảy vào và khệnh khạng bước ra ngoài lò sưởi giường Kang và nhặt một que cời lửa trước khi kiên nhẫn đặt nó vào đống hổ phách đang phát sáng.
Ả lấy que cời lửa ra và xem xét kỹ lưỡng phần đầu đỏ rực của dụng cụ cho đến khi gật đầu hài lòng.
"Bằng cách này, mày có thể hiểu những gì tao đang trải qua," hào hứng liếc nhìn y khi ả bước vào phòng lần nữa.
"Triệu Hoàng Mỵ, hợp lý thôi.

Thế này thì sao, nếu cô để tôi đi, tôi sẽ biến mất mãi mãi và hai cô có thể giải quyết ổn thỏa và cuối cùng được ở bên nhau? Đó...!thực sự không cần những biện pháp quyết liệt như vậy," y nói với những giọt mồ hôi đọng trên trán.
Y rất sợ bất kỳ loại đau đớn nào và không muốn một vết sẹo bỏng gợi nhớ đến nỗi đau khủng khiếp.
Y vùng vẫy một cách tuyệt vọng nhưng không thể nới lỏng được sợi dây đang siết chặt.

Lão đại, thả lỏng, chỉ số đau đớn đang ở mức thấp, hệ thống nói, nhịp tim của Ôn Tần Khê tăng vọt không thể khống chế.
Cô là người nói chuyện khi tôi là người sẽ bị đốt cháy khuôn mặt đó, y trả lời hệ thống trong khi cảnh giác nhìn Triệu Hoàng Mỵ.
"Tôi hứa, việc này sẽ nhanh chóng và không gây đau đớn," ả nói, bước tới chỗ y một cách tự hào và nhìn chằm chằm vào que cời lửa đang phát sáng.
"Chết tiệt!" Ôn Tần Khê hóa đá hét lên, nhắm chặt mắt, mặt quay đi gần như dính chặt vào cột.
Với sức nóng thiêu đốt đang tiến đến khuôn mặt thanh tú của mình, Ôn Tần Khê chắc chắn rằng mình đang chuẩn bị sẵn sàng để chống chọi với số phận bất hạnh của mình.
Không biết từ đâu, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, chỉ mới sải bước được hai bước, một người đàn ông bước vào đã tát Triệu Hoàng Mỵ một cái mạnh khiến ả ngã uỵch xuống sàn.
Ả hét lên đau đớn và chửi bới nhưng người đàn ông hét vào mặt ả: "Im đi!" chĩa mũi kiếm Hắc An Chi vào cổ họng ả.
"Không phải tôi đã nói với cô là tôi cần anh ta mà không có vết thương gì sao!"
"Khước An Chi ngươi dám chĩa thanh kiếm đó vào ta!" ả hét lên với giọng cay đắng, cảm thấy bị đối xử bất công.
Ả đưa cho gã thanh kiếm đó nhưng gã lại dám cả gan dùng nó để đe dọa cô.
Khước An Chi không thèm để ý đến ả, cúi xuống nắm tóc Lâm Tĩnh Tạ, kéo mạnh như muốn xé nó ra khỏi da đầu y.
“Đây là người quan trọng nhất của người anh trai ngốc nghếch của tôi và là chìa khóa ngai vàng của tôi nhưng anh ta sẽ trở nên vô dụng nếu hàng hóa bị hư hỏng,” gã nói với vẻ ngưỡng mộ về mặt nghiêng của Lâm Tĩnh Tạ.
***
Trăm năm chưa từng có, Ôn Tần Khê nghĩ tới mình sẽ lâm vào loại tình huống này.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó y sẽ bị giam giữ bởi một người đẹp rực rỡ thực sự muốn lấy đầu y và một hoàng tử tuyệt vọng muốn dùng y như một con bài thương lượng.

Chuyện đó tệ đến mức nào vậy? Anh cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình bằng cách giữ im lặng khi hai nhân vật phản diện, những người không thể đồng ý về việc phải làm gì với anh, cãi nhau như một cặp vợ chồng ly hôn tranh cãi về cách nuôi dạy con cái của họ.
Anh vặn cái cổ tay đau nhức đang bị dây thừng trói chặt để tìm một tư thế đỡ đau hơn.

Ôn Tần Khê bận vặn vặn cổ tay đau nhức, không chú ý tới bầu không khí biến hóa.
Cuộc tranh cãi nảy lửa đột nhiên lắng xuống và khuôn mặt từng bối rối của họ trở nên tái nhợt.

Hai người đồng thời quay đầu nhìn Lâm Tĩnh Tạ vẫn đang dùng cổ tay cố gắng giảm bớt sự khó chịu.
Cảm nhận được bầu không khí có phần kỳ lạ, Ôn Tần Khê rốt cuộc ngẩng đầu lên, phát hiện hai người đang im lặng ngượng ngùng nhìn mình.
"Cái gì?" y hỏi và tạm dừng hành động có thể dễ bị nhầm lẫn là y đang cố gắng trốn thoát.
Nghĩ rằng họ đã hiểu lầm mình, y nói: "Haha, tôi không cố gắng trốn đâu.

Chỉ là những sợi dây này hơi chật.

Tôi chỉ đang cố gắng tìm một tư thế thoải mái mà thôi," cười lo lắng cố gắng xoa dịu hai người đang nhìn nhau.

y với vẻ mặt trống rỗng.
“Anh đã cho tên khốn đó ăn loại phép thuật nào vậy?” Khước An Chi thong thả bước tới chỗ y, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vào mặt y.
Rõ ràng hai người này không ngờ rằng Khước Nhiên Triết lại bất ngờ xuất hiện.
Bọn họ mới chỉ triển khai giai đoạn một của kế hoạch, hiện tại đang tranh cãi về giai đoạn hai, nhưng bây giờ Khước Nhiên Triết đã xuất hiện sớm, lập tức đẩy nhanh tình hình đến giai đoạn mười.
Khước An Chi không khỏi khó chịu với người anh cùng cha khác mẹ của mình.
Tên khốn đó không biết tuân theo những nguyên tắc vàng của một cốt truyện hay và đợi đến cuối cùng để giải cứu cô gái sao?
Bây giờ Khước An Chi buộc phải ứng biến và làm việc với những gì mình có.
Ôn Tần Khê nghi hoặc nhìn gã, nhướng mày hỏi: "Có ý gì?"
Khước An Chi nhếch mép cười mỉa mai, khịt mũi: "Làm một con bài mặc cả tốt và ở lại đây đi." Cứ như vậy gã đứng dậy và bỏ lại con cừu non mọng nước cùng với con sói đói khát Triệu Hoàng Mỵ.
Chết tiệt, anh ta không biết mình không thể để con mồi cho một kẻ săn mồi hung ác sao? Ôn Tần Khê nghĩ, liếc nhìn Triệu Hoàng Mỵ, người đang nhìn chằm chằm vào thứ gì đó với ánh mắt đầy chủ ý.
Ôn Tần Khê theo ánh mắt của ả, chỉ bắt gặp người phụ nữ hèn hạ đang nhìn chằm chằm vào que cời lửa rơi xuống sàn khi Khước An Chi tát ả trước đó.
"Triệu Hoàng Mỵ thì không.

Hợp lý thôi," anh nói, liếc nhìn que cời lửa rồi quay lại nhìn ả.
Gã bất lực nhìn ả nhiệt tình bước tới nhặt que cời lửa nhưng khuôn mặt ả sớm xụ xuống khi nhận ra nó không còn nóng nữa.
"Tôi sẽ quay lại ngay," ả nói và lao ra khỏi phòng với nụ cười tâm lý hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Jolie, nếu cô ta quay lại với cây cời lửa đó, tôi sẽ đâm đầu vào cô ta.


Tôi không đánh phụ nữ nhưng tất cả chúng ta đều có thể thấy những trường hợp này đặc biệt như thế nào, Ôn Tần Khê cố gắng đứng dậy một cách vô cùng khó khăn.
Không chỉ phụ nữ, mà ngài cũng không được đánh đàn ông.

Là bởi vì ngài quá yếu sao, hệ thống không bỏ lỡ cơ hội chế nhạo Ôn Tần Khê, Có lẽ vì ngài là một tên hippie nên không chiến đấu sao?
Cút! Ôn Tần Khê lúc này đang đứng thẳng lưng dựa vào cột đáp.
***
Khước An Chi ra khỏi phòng, sẵn sàng đối mặt với anh trai mình, người đã gọi gã trước đó.
Thật bất ngờ, Khước Nhiên Triết đã chuẩn bị sẵn sàng với sự hỗ trợ của toàn bộ lực lượng của bang hội.
Cảnh tượng vô cùng kinh hoàng nhưng Khước An Chi vẫn giữ bình tĩnh, thậm chí còn chế nhạo Khước Nhiên Triết.
Những người được thuê của gã có kỹ năng ngang bằng với các thành viên trong bang hội đang bảo vệ con ngỗng vàng của gã nên gã không hề lo lắng chút nào, đặc biệt là khi gã đã chỉ thị cho họ giết Lâm Tĩnh Tạ nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ.
"Tôi không nghĩ anh trai lại hèn nhát đến mức mang cả quân đội đến để hạ gục tôi.

Đây là chuyện gia đình và không cần phải lôi kéo người ngoài vào," gã nói, một tay ra sau lưng lén lút lấy ra một chiếc ghim vàng trên nẹp cổ tay trong khi nhàn nhã quạt quạt, toát ra khí chất cao quý..

95: Game 1 - Kế Hoạch Tẩy Trắng

Tội ác của mẹ gã đã bị đưa ra ánh sáng và việc cha gã đến gõ cửa cung gã chỉ là vấn đề thời gian.

Gã hy vọng có thể sử dụng con bài mặc cả này để giành lấy ngai vàng lẽ ra phải thuộc về mình vì gã là người thừa kế duy nhất trước khi Khước Nhiên Triết xuất hiện.

Khước An Chi không ngu ngốc, gã cũng đoán trước được rằng cuộc đàm phán của họ có thể thất bại, chắc chắn sẽ dẫn đến cuộc đối đầu một chọi một với Khước Nhiên Triết.

Dựa trên kinh nghiệm trong quá khứ, gã biết mình không thể thắng anh trai mình nên đã chuẩn bị một chiếc ghim phủ một loại thuốc chết người không thể truy tìm được.

Tất cả những gì gã phải làm là dùng chiếc ghim đâm vào da của Khước Nhiên Triết và gã sẽ ngay lập tức gi3t chết hắn.

Bởi vì loại thuốc này không thể truy tìm được và không có dấu hiệu ngộ độc đối với những nạn nhân không may mắn của nó nên y sĩ hoàng gia sẽ coi đó là một cái chết do tai nạn.

Không có người thừa kế nào khác, cha gã sẽ buộc phải phong gã làm người kế vị.

Đó là một kế hoạch hoàn hảo nhưng ai có thể ngờ rằng tên nhóc này lại mang theo một sự hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy.

Hiện tại có quá nhiều nhân chứng, điều này cực kỳ rắc rối.

Khước Nhiên Triết không nói gì, đôi mắt đen nhìn theo bước đi của Khước An Chi, đồng thời phát ra sát ý chưa từng có.

"Hoàng tử An Chi, tại sao không thả Lâm Tĩnh Tạ để chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục sống một cuộc sống thoải mái trong cung điện. Đưa ngài ấy ra ngoài trong khi ngài vẫn còn cơ hội chuộc lỗi," Fourth nói với khuôn mặt nụ cười tự mãn.

Khước An Chi không khỏi bật ra một tiếng cười mỉa mai trước khi nói: "Ngươi chắc nghĩ ta là một kẻ ngốc à. Người anh em đó của ta sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi ta chết. Nhìn hắn ta, tội giết người viết đầy trên mặt hắn ta kìa." chỉ vào Khước Nhiên Triết, người đang cố gắng hết sức để giữ tỉnh táo.

"Chà, thật đáng thử khi thấy ngài ngu ngốc đến mức bắt cóc một người quan trọng đối với phó hội trưởng Dạ Lang. Vậy thì hãy ra giá, có thể ngài sẽ thoát khỏi chuyện này mà không bị tổn hại gì," Fourth uể oải khoanh tay trước ngực nói. .

"Bây giờ chúng ta đang nói chuyện. Ta muốn gì à?...," gã nói với đôi mắt sáng hơn vài sắc thái và vẻ mặt ủ rũ như thể đang suy nghĩ nghiêm túc về điều đó, "Điều ta muốn thực ra rất đơn giản. Ta muốn ngai vàng và địa vị và sự ủng hộ hoàn toàn của hội Dạ Lang. Ngươi chỉ cần ký vào rồi ta sẽ thả anh ta cho ngươi," gã nói và lấy từ trong túi ra một mảnh giấy được gấp gọn gàng.

Các thành viên bang hội không thể nhịn được cười.

Đây chắc chắn là trò đùa lớn nhất trong năm.

"Ồ, ồ, ồ. Ngài có khát vọng lớn lao quá," Fourth nói với một nụ cười khiến Khước An Chi ớn lạnh sống lưng.

***

Phải mất mọi thứ trong gã để duy trì sự bình tĩnh trước khi cuối cùng nói, "Ngươi thì sao? Ngươi không đồng ý với các điều khoản của ta cũng không sao. Ta sẽ chỉ làm phiền cậu thiếu gia quý giá của ngươi-" Lời còn chưa dứt, Khước Nhiên Triết đột nhiên lao về phía gã, vung kiếm với sự nhanh nhẹn khó lường.

Khước An Chi tránh được đòn tấn công của hắn và rút Hắc An Chi với một tiếng rít lớn.

Thanh kiếm huyền thoại trông giống như một sinh vật sống khi nó tỏa sáng khát máu.

Với thanh kiếm đó trong tay, kỹ năng kiếm thuật của Khước An Chi dường như đã tăng lên một cấp độ hoàn toàn mới khi gã có thể phòng thủ hiệu quả trước các đòn tấn công của Khước Nhiên Triết.

Con gián này thở cùng không khí với gã càng lâu thì Khước Nhiên Triết càng tức giận.

Hắn tăng cường các đòn tấn công của mình một cách tàn nhẫn với mỗi cú vung với ý định nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này.

Khước An Chi chặn đòn tấn công của Khước Nhiên Triết và tận dụng đòn đánh lùi để lùi lại tạo khoảng cách.

Ấn tượng với khả năng chống đỡ các đòn tấn công của Khước Nhiên Triết, Khước An Chi không khỏi khoe khoang.

"Anh à, anh có biết tên thanh kiếm này không? Nó không phải là một thanh kiếm huyền thoại mà là không có gì. Biết nó là gì thì làm sao anh có thể đánh bại được em hả?" Gã vừa nói vừa khoe thanh kiếm khát máu thiếu kiên nhẫn.

“Một giây lơ là,” Khước Nhiên Triết nói khi hắn nhảy lên không trung và phát động một cuộc tấn công khác.

Khước An Chi theo bản năng di chuyển ra khỏi đường với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng nó không đủ nhanh, Khước Nhiên Triết chém vào cánh tay của gã để lại một vết thương khó coi.

Khước An Chi loạng choạng lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt nhăn nhó, cười khúc khích với đôi mắt đỏ hoe.

Gã nắm chặt chuôi kiếm khi một thế lực vô danh tóm lấy gã.

Trong phút chốc, Khước An Chi giống như một người hoàn toàn khác, tấn công bằng những bước ánh sáng mạnh mẽ có thể so sánh với Lão Trần, đại sư của bang hội Dạ Lang.

Thay vì cảm thấy đau khổ trước những kỹ năng vượt trội của em trai mình, Khước Nhiên Triết lại cảm thấy phấn khích với dòng adrenaline chảy trong huyết quản, ngứa ngáy muốn hạ gục một đối thủ ngang tài ngang sức.

Cái gọi là kỹ năng của Khước An Chi chỉ có thể đến từ thanh kiếm đặc biệt của Triệu tướng quân khát máu điên cuồng.

Cuối cùng, cả hai chia tay sau một thời gian dài chiến đấu trong một trận chiến căng thẳng mà không ai trong số họ sẵn sàng nhượng bộ.

Trong hai người, có vẻ như tình trạng của Khước An Chi còn tệ hơn anh trai mình rất nhiều.

Mặc dù gã lấy thanh kiếm làm mã gian lận, nhưng cơ thể gã không được trang bị cho một cuộc chiến căng thẳng như vậy.

Thật không may cho gã, sức chịu đựng của gã kém Khước Nhiên Triết nhiều năm ánh sáng.

Hoàng tử An Chi đang cúi xuống thở hổn hển, cố gắng lấy lại hơi thở nhưng Khước Nhiên Triết lại đứng cao như một con ramrod đang chế nhạo gã.

"Không phải thanh kiếm có vấn đề mà là người cầm kiếm mới là vấn đề," hắn nói và nhìn xuống gã, "Anh chơi xong chưa? Tôi cón việc tốt hơn để làm với thời gian của mình."

Phải là một người thông minh mới biết khi nào nên từ bỏ nhưng Hoàng tử An Chi không phải là người thông minh chút nào.

Gã đứng cao và đi về phía em trai mình với chiếc ghim giấu giữa hai ngón tay để cố gắng xúi giục gã.

Gã không lo bị chích vì đã uống thuốc giải từ trước.

“Hahaha, thực ra ta vẫn chưa xong đâu,” gã nói với nụ cười mỉa mai, “Anh có muốn biết ta đã làm gì với Tiểu Tạ bé nhỏ của anh không?”

Nghe thấy tên Lâm Tĩnh Tạ phát ra từ cái miệng hèn hạ của mình, một sức mạnh tàn phá không thể kiểm soát đột nhiên trỗi dậy trong cơ thể hắn, nuôi sống tà ác từng bị trấn áp, bắt đầu hoành hành chiếm lấy toàn bộ cơ thể hắn.

"Mày đã làm gì?" hắn khàn giọng nói, một cỗ khí tức uy hiếp kh ủng bố bao phủ Khước An Chi, khiến toàn thân gã tê dại nhưng gã vẫn không dừng lại.

Đáng lẽ đây chỉ là một lời cảnh báo nhưng Khước An Chi lại muốn em trai mình rơi vào tình trạng như vậy để lợi dụng sự điên rồ của hắn.

Điều mà gã không nhận ra là Khước Nhiên Triết sẽ nổi điên như thế nào khi hắn tức giận đến mức mất trí.

"Tao đ*ụ nó thật mạnh cho đến khi nó bất tỉnh. Mày nên thấy nó trông tuyệt vời như thế nào dưới ta. Tao chắc em trai sẽ không ngại những giây phút cẩu thả của tao đâu ha," gã tự tin nói dối qua kẽ răng.

Gã đã phát hiện ra mối quan hệ thân mật của Lâm Tĩnh Tạ và Khước Nhiên Triết từ Triệu Hoàng Mỵ và quyết định khai thác nó.

Khước Nhiên Triết siết chặt chuôi kiếm cho đến khi các đốt ngón tay trắng bệch, máu rỉ ra từ lòng bàn tay nơi móng tay cắm sâu vào da.

Mọi tia cảnh báo trong cơ thể Khước An Chi đều đỏ rực nhưng mong muốn gi3t chết Khước Nhiên Triết lại quá mãnh liệt.

Đã cho cơ hội cúi đầu lại không thích, coi như con gián này tới giờ phải đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK