Ôn Tần Khê tò mò nhìn về phía Mạch Châu rồi nhìn hai chiếc bình, hỏi: "Cái gì vậy? Cái này cho tôi à?"
Y tiếp tục mở nắp và ngửi xem bên trong có gì trong khi Mạch Châu giải thích.
Một mùi hương trái cây giống như hoa hồng tràn ngập các giác quan khiến y vô thức nuốt nước bọt, y tò mò và muốn thử nó.
"Hoàng đế đã gửi những thứ này đặc biệt cho cậu.
Đó là từ bộ sưu tập rượu đặc biệt của ông ấy có tên là Dancing Rose.
Ông ấy nói rằng nó sẽ giúp cậu xoa dịu thần kinh, đặc biệt là sau những gì cậu đã trải qua," Mạch Châu hiếu động nói, "Ồ và Triết ca chỉ đã quay lại.
Anh ấy vừa mới tắm rửa sạch sẽ-......ah....ý tôi là mồ hôi sau trận chiến đó, haha.
Ahem......anh ấy nhờ tôi bảo cậu đợi anh ấy một chút nữa."
Ôn Tần Khê chăm chú quan sát Mạch Châu đang điên cuồng, tự hỏi tại sao anh lại hành động thất thường như vậy.
"Tại sao abg lại lo lắng? Có điều gì anh chưa nói với tôi không?" y hỏi thêm để xem xét những thay đổi tinh tế trong biểu cảm của Mạch Châu nhưng Mạch Châu thậm chí còn không thèm che giấu cảm xúc của mình.
Không biết phải hỏi thế nào, Mạch Châu im lặng một lúc để nghĩ từ ngữ thích hợp, nhưng sự chậm trễ ngoài ý muốn đã khiến sự chú ý của Ôn Tần Khê chuyển đi nơi khác.
Sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, Mạch Châu cuối cùng cũng lắp bắp đặt câu hỏi.
"Cậu… cậu nghĩ gì về Triết ca? Bạn có thích anh ấy không?" anh do dự hỏi, nhưng Ôn Tần Khê đã không còn hứng thú rót ra một ít rượu đặc biệt tặng cho anh.
"Anh ấy rất ngầu và tôi thích anh ấy.
Anh có muốn một ít không?" y thản nhiên trả lời trước khi đưa cốc cho Mạch Châu
Mạch Châu gần như phải bẽ mặt vì thậm chí còn cố gắng nói chuyện với Lâm Tĩnh Tạ, đặc biệt là trước rượu.
Không, cám ơn.
Tôi ổn...ừm...về cái-," anh nói, cố gắng giải thích thêm câu hỏi của mình nhưng Khước Nhiên Triết đã chọn cách xuất hiện ngay lập tức khiến căn phòng tràn ngập mùi hương trái cây xạ hương thú vị mà Ôn Tần Khê không thể làm được.
Mạch Châu nhìn thấy đôi tai đỏ bừng của Khước Nhiên Triết, nhanh chóng nói tạm biệt rồi chạy đi để lại một đám mây bụi.
Ôn Tần Khê kinh ngạc nhìn tốc độ mà Mạch Châu lao đi, lắc đầu cười khổ.
“Của anh đây,” y nói và đưa chiếc cốc cho Khước Nhiên Triết, người đang ngồi đối diện y ở phía bên kia bàn, “Cách anh ấy chạy, em sẽ nghĩ rằng anh ấy đang bị ma truy đuổi ấy.”
Sau khi chế nhạo Mạch Châu xong, Ôn Tần Khê liền vô cùng kỳ vọng nếm thử cái gọi là rượu.
Hương vị trái cây êm dịu nhanh chóng k1ch thích các giác quan của y khi y trải nghiệm một loại niềm vui mới mà trước đây y chưa từng biết đến.
Khước Nhiên Triết vẫn im lặng nhìn chằm chằm vào y, thỉnh thoảng cắn vào phần dưới môi như đang lo lắng điều gì đó.
Lâm Tĩnh Tạ đêm nay trông đặc biệt hấp dẫn với vẻ ngoài thần thánh khiến hắn thèm một hương vị.
Làn da mềm mại tươi tắn của y, mái tóc đen mượt chạm vào xương quai xanh lộ ra rõ ràng và đôi môi đầy đặn thấm đẫm rượu, tất cả đều thể hiện sự quyến rũ.
Hắn kìm nén h@m muốn vươn tay bằng cách đánh lạc hướng bản thân bằng ly rượu mà Lâm Tĩnh Tạ đặt trước mặt.
“Cha anh đưa cho em cái này à?” Hắn cúi đầu hỏi, cố gắng che giấu h@m muốn của mình.
Ôn Tần Khê mỉm cười uống cạn ly thứ ba, không hề có dấu hiệu chậm lại.
Thế giới này cuối cùng đã bị chinh phục, thật đáng để ăn mừng.
Khước Nhiên Triết đang trên đà nhanh chóng để chính thức được phong làm thái tử, nắm bắt thành công một phần ý thức của mình.
"Ừm, nó khá ngon," y nói khi nhìn Khước Nhiên Triết uống cốc đầu tiên.
Cảnh tượng này khiến y càng đặt câu hỏi liệu Khước Nhiên Triết là con người hay đến từ một hành tinh nào đó chỉ được tạo thành từ những sinh vật hoàn hảo.
Làm sao hắn có thể thực hiện được động tác đơn giản là uống rượu mà lại gợi cảm như trong quảng cáo sâm panh trên TV?
Có điều gì đó trong cử động duyên dáng của hắn, có thể là góc nghiêng đầu, quả táo bồng bềnh khi uống rượu hay đôi môi ẩm ướt khiến Ôn Tần Khê cảm thấy ngứa ngáy khắp người.
Chết tiệt! Y vừa tự nguyền rủa mình vừa rót thêm rượu cho cả hai.
"Anh đã làm gì Triệu Hoàng Mỵ và anh trai anh?" y hỏi để xua đi những suy nghĩ kỳ dị đó.
“Thiêu mặt người trước và bỏ tù người sau,” hắn nói với giọng điệu bác bỏ và không muốn thảo luận thêm về vấn đề này.
Ôn Tần Khê có thể gợi ý, nhất thời không nói chuyện, cho đến khi xác định trong người đã có đủ cồn để tiếp tục.
"Anh biết không...haha...cô ấy muốn thiêu mặt em chỉ vì nghĩ rằng em thích anh theo cách lãng mạn và cô ấy không phải là người duy nhất nghĩ v-," Ôn Tần Khê dừng lại khi y nói thoáng thấy Khước Nhiên Triết đang đỏ mặt đến tận chân tóc.
Ôn Tần Khê đang định trêu chọc Khước Nhiên Triết đỏ mặt như nữ sinh, lại cảm thấy toàn thân nóng bừng hơn bình thường, nếu mặt cũng đỏ bừng, y cũng sẽ không ngạc nhiên.
Loại rượu này là thứ phù hợp nhất với câu thành ngữ Sự lớn lao được tạo nên từ những điều nhỏ bé và đơn giản vì nó quá mạnh.
Rõ ràng là cả hai người họ chắc chắn đều đang say nên họ có đủ can đảm để nói những điều mà bình thường họ sẽ không nói.
"Xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em.
Cô ấy cố thiêu mặt em vì...!anh thích em," hắn nói nhưng thấy Lâm Tĩnh Tạ bình tĩnh như vậy, hắn lại giải thích thêm, "theo kiểu người yêu."
Một bãi mìn nổ tung trong đầu Ôn Tần Khê, thân thể cứng ngắc, lời nói văng vẳng bên tai.
Ngươi yêu như thế nào?
"Cái quái gì vậy!" y thốt lên với một cái nhìn bất lực hướng về phía một kẻ quái đản khổng lồ kiểu ngày tận thế.
Jolie, anh ta đang nói nhảm với tôi phải không? Nó bắt đầu khi nào? Tôi có cảm nhận được điều đó nhưng lại phủ nhận? Mẹ kiếp, Jolie, tốt nhất cô nên online ngay bây giờ nếu không tôi sẽ kết thúc tất cả, y thốt ra một chuỗi câu hỏi nhưng khuôn mặt vẫn trống rỗng.
***
Bầu không khí trở nên căng thẳng, nhiệt độ cơ thể y trở nên sốt cao đến mức khó thở.
Tệ hơn nữa, Khước Nhiên Triết giống như một cánh cửa đập nước được mở ra sau cơn mưa lớn, thể hiện tất cả những cảm xúc bị kìm nén của mình.
"Anh biết lẽ ra anh không nên làm vậy nhưng anh đã quá yêu em.
Chuyện đó xảy ra khi nào và như thế nào? Anh không biết nhưng khi nó xảy ra anh không thể ngăn mình lại được.
Đây," hắn nói và lấy ra một chiếc phong bì có phong ấn hoàng gia, "điều này...!đây là cách duy nhất anh có thể bảo vệ em...!Bằng cách này, em không bao giờ có thể rời xa anh."
Ôn Tần Khê kéo quần áo về phía trước làm động tác quạt gió để hạ nhiệt và giữ tinh thần tỉnh táo trong khi mở phong bì.
Nội dung khiến đôi tay y run rẩy trong một mớ hỗn độn.
“Anh,” y chỉ vào Khước Nhiên Triết đang lo lắng, “Em,” lúc này chỉ vào chính mình, “kết hôn?”
"Chúa ơi! Mẹ kiếp, mẹ kiếp, ở đây nóng quá hay chỉ có mình em thôi?" y nói bây giờ dùng chiếu chỉ của triều đình để quạt cho mình.
Khước Nhiên Triết nghĩ rằng Lâm Tĩnh Tạ đang đỏ mặt vì tức giận nhưng nhìn thấy y đổ mồ hôi nhiều như vậy thì chắc chắn là có chuyện khác.
Hắn nhíu mày đưa tay sờ trán Lâm Tĩnh Tạ nhưng Lâm Tĩnh Tạ đột nhiên hất tay hắn ra nói: “Đừng.”.
Danh Sách Chương: