"Anh thích ai rồi à?" Cơ Tâm Mỹ hiếu kì hỏi.
Lục Ngạn nghiêng người, đáy mắt khi nghĩ về chuyện này lại tràn ngập sự ngọt ngào. Nhìn vẻ mặt có chút 'ngu ngu ngơ ngơ' này của Lục Ngạn, Cơ Tâm Mỹ không cần anh trả lời cũng biết ngay được đáp án.
Vạn lần cô thật sự không ngờ tớ! Tên ác ma này, vậy mà thật sự yêu rồi!
"Vậy còn cô vợ kia của anh thì sao? Định ly hôn à?"
Lục Ngạn hoàn hồn. Anh trầm mặc nhìn cô gái đối diện. Vì sao ai nghe đến hôn nhân của anh và Lâm Huyền cũng đều trù ẻo bọn họ ly hôn vậy chứ? Chẳng lẽ không ai nhìn ra tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô ấy à?
"Bớt nói vớ vẩn." Lục Ngạn để lại một câu sau đó rời đi.
Cơ Tâm Mỹ nhếch môi, nhanh chóng lấy tài liệu trên xe xuống sau đó lẽo đẽo chạy theo Lục Ngạn.
[...]
Giữa trưa là thời điểm nóng nhất trong ngày. Lâm Huyền vào trong tủ lạnh lấy ra một ít đồ ngọt. Bình thường tên Cao Huy chết tiệt kia nhất định sẽ ngăn cấm tuyệt đối không cho cô đụng vào những thứ này.
Nhưng hiện tại ở đây chỉ có mình cô, tên Cao Huy chết bầm kia cũng không thể làm gì được. Nghĩ đến vẻ mặt tức giận của Cao Huy khi thấy cô ăn đồ ngọt, Lâm Huyền bỗng nở một nụ cười mãn nguyện.
Đang thưởng thức món kem dưa hấu mát lạnh thì tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên. Lâm Huyền nhìn vào màn hình, vui vẻ bắt máy.
"Anh gọi em có chuyện gì không?" Cô hỏi.
"Về chuyện trên mạng, anh thật sự xin lỗi. Vốn dĩ anh chỉ muốn đỡ em, ai ngờ lại có người ác ý tung tin đồn nhảm." Cố Thanh đầy hối lỗi nói.
Lâm Huyền nghe xong chợt cười. Cô từng bị dính phải không ít tai tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên có liên quan đến Cố Thanh. Bình thường cô đi ra ngoài cùng anh sẽ đội mũ đeo khẩu trang kín mít, cũng chưa gặp phải tin đồn lần nào!
"Không sao, em cũng không phải là lần đầu gặp loại chuyện này." Lâm Huyền cười nhẹ, không chút bận tâm đến những lời xỉa xói trên mạng. Kể từ khi cô lựa chọn quay lại giới giải trí, cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho những tình huống xấu nhất cả rồi.
"À đúng rồi. Không phải bộ phim điện ảnh của anh ngày mai sẽ chiếu sao? Đến lúc đó em sẽ đi xem."
"Sao lại là 'em đi xem' mà không phải là 'chúng ta đi xem'?" Lời nói của Cố Thanh có chút đăm chiêu. Lâm Huyền không để ý lắm, chỉ coi đây là một câu nói đùa mà vui vẻ đáp lại.
"Được được. Vậy ngày mai chúng ta cùng đi. Lúc đầu em chỉ sợ anh bận tuyên truyền nên mới nói thế."
"Anh biết mà. Vậy em đừng nuốt lời nhé, ngày mai anh đến chung cư đón em."
Cách một chiếc điện thoại nhưng Lâm Huyền vẫn có thể nhận ra sự vui vẻ trong lời nói của Cố Thanh. Có lẽ anh thật sự hy vọng cô sẽ cùng mình đi xem phim.
Lâm Huyền nói chuyện phiếm cùng Cố Thanh một lúc nữa thì cúp máy. Cô ăn hết phần kem còn lại, trong đầu bỗng hiện lên vô vàn suy đoán.
"Cố Thanh vì sao lại tốt với mình vậy nhỉ?" Đây cũng chính là điều mà Lâm Huyền đã thắc mắc lâu nay. Quen biết chưa lâu lắm, vậy mà Cố Thanh lại sẵn sàng chia sẻ và giúp đỡ cho cô rất nhiều chuyện.
Đã nhiều lần Lâm Huyền lầm tưởng rằng Cố Thanh thích mình. Nhưng không lâu sau đó, cô chợt nhận ra ánh mắt anh ấy dành cho cô giống như một người anh trai nhìn em gái, hoàn toàn không có tư tình nam nữ. Điều này cũng đã khiến trong lòng Lâm Huyền an tâm đi đôi phần.
Là một người phụ nữ đã có chồng, về tình về lý cô đều không nên quá thân mật với những người đàn ông khác.
[...]
Trời chập tối, Lục Ngạn lái xe đi đến khu chung cư Lâm Huyền đang ở. Anh đã phân vân rất lâu không biết có nên vào nhà cô hay không? Nhớ lại những gì vừa xảy ra lúc sáng, Lục Ngạn có chutd không dám tiến vào.
Anh sợ cô lại một lần nữa đuổi anh đi, lại một lần nữa không chút lưu tình mà lạnh nhạt với anh. Vẫn là vài ngày nữa rồi đến gặp cô cũng không muộn.
Dù nghĩ thế nhưng Lục Ngạn vẫn không có ý định rời khỏi đây. Anh châm một điếu thuốc, buồn chán nhìn lên phòng của Lâm Huyền.
Trước đây anh rất ít khi hút thuốc, nhưng không hiểu sao những năm gần đây gói thuốc và bật lửa lại trở thành vật bất ly thân trong túi Lục Ngạn. Có lẽ vì buồn chán, cũng có lẽ vì ngày tháng trôi qua quá mức vô vị.
Đang còn nhìn về phía cửa sổ căn hộ Lâm Huyền ở, từ xa bỗng có một người đàn ông ăn mặc kín mít đang từ từ tiến tới. Anh ta đi về hướng khu chung cư, không lâu sau liền đứng ở trước cửa căn phòng quen thuộc.
Hô hấp của Lục Ngạn dồn dập hơn hẳn. Người này... không phải là người đàn ông bên ngoài của Lâm Huyền đó chứ? Nghĩ vậy, máu của anh như dồn lên não. Không do dự, Lục Ngạn ngay lập tức đi thẳng lên lầu.
Vốn còn định vài ngày nữa mới gặp cô. Bây giờ xem ra để càng lâu thì cô sẽ càng rời khỏi vòng tay mình, chỉ sợ đêm dài lắm mộng!