Lâm Huyền nhìn trước ngó lui, sau khi đã chắc chắn không có ai để ý đến mình mới nhanh chân đi vào rạp chiếu phim.
Lâm Huyền và Cố Thanh ngồi xuống ghế, vừa hay bộ phim cũng bắt đầu chiếu. Không gian trong rạp chiếu phim lạnh ngắt như tờ, Lâm Huyền không muốn phá vỡ hứng thú xem phim của mọi người nên cũng không dán tùy tiện lên tiếng.
Lâm Huyền quay người sang, ngạc nhiên phát hiện Cố Thanh vậy mà dám cởi bỏ khẩu trang.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi kia của Lâm Huyền, Cố Thanh cười nhẹ. Anh ghé vào tai cô gải thích.
"Ở đây là cuối hàng, hơn nữa tối như vậy, sẽ không ai nhận ra đâu."
Nghe vậy, Lâm Huyền cũng cảm thấy yên tâm đôi chút. Mọi người đều chú ý đến màn ảnh rộng phía trước, có lẽ sẽ không để ý thật.
Lâm Huyền bỏ qua mọi lo lắng và nghi hoặc mà chú tâm xem phim. Công nhận Cố Thanh thật sự rất đẹp trai, phim vừa có nội dung hay vừa có trai đẹp xem quả nhiên quá thỏa mãn.
Bộ phim mà Cố Thanh đóng lần này có chủ đề là trinh thám, tội phạm. Cố Thanh hóa thân thành vị cảnh sát Chung Lâm tài hoa trẻ tuổi của thành phố X. Vì mẹ của Chung Lâm chết do một tội phạm giết người gây ra khiến anh vô cùng hận bọn chúng. Từ đây Chung Lâm quyết tâm tiêu diệt tất cả tội phạm, đem lại cuộc sống yên bình cho mọi người.
Nội dung kể qua thì có vẻ như khá bình thường nhưng xem rồi mới biết nó lôi cuốn đến nhường nào. Quả nhiên là Cố ảnh đế, một cái nhướn mi cũng khiến người ta kinh tâm lạc phách.
Cố Thanh nhìn sang vẻ mặt chăm chú kia của cô, trên môi không khỏi giương lên một nụ cười.
[...]
Lúc bộ phim kết thúc đã là hai tiếng đồng hồ sau. Lâm Huyền lo lắng nhìn sang Cố Thanh, phát hiện anh đã đeo khẩu trang và đội mũ đen lại. Quả nhiên là cô đã lo lắng dư thừa rồi.
"Chúng ta về thôi." Lâm Huyền cong mắt cười.
Cố Thanh gật đầu đứng dậy, đợi đến khi người trong rạp chiếu phim dần dần rời đi hết mới yên tâm rời khỏi.
"Để anh dẫn em đi ăn gì đó nhé!"
"Không cần đầu. Lỡ như bị người khác bắt gặp thì thảm. Anh về trước đi, em bắt taxi là được rồi." Lâm Huyền khéo léo từ chối. Cô không muốn Cố Thanh vì mình mà liên lụy, cánh nhà báo như hổ rình mồi có thể phát hiện ra bọn họ bất cứ lúc nào. Lá gan cô nhỏ, quả thật không dám.
Cố Thanh cũng không miễn cưỡng cô. Anh chỉ gật đầu sau đó quay lưng rời đi.
Lâm Huyền theo sau anh rời khỏi rạp chiếu phim, suốt quãng đường không ngừng lải nhải khen ngợi trình độ diễn xuất của Cố Thanh. Khen đến nỗi chính chủ bên cạnh cũng phải bật cười.
Cố Thanh đem một ngón tay lên đặt ở miệng cô, ý bảo cô im lặng một chút. Lâm Huyền ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"Em khen anh nhiều như vậy, anh sẽ ngại." Cố Thanh cong môi cười, sau đó lên xe về trước.
Để tránh việc mọi người chú ý, Lâm Huyền đã đề nghị anh đến lúc về sẽ chia ra làm hai ngả, cho dù có bị bắt gặp thì cũng có thể giải thích được.
Lâm Huyền lân la đi bộ trên vỉa hè, đi mãi mãi đi mãi cũng chẳng gặp được chiếc taxi nào.
Bỗng, một chiếc Bentley dừng lại bên cạnh cô. Từ trên xe, một người đàn ông bước xuống.
"Trùng hợp thật đó." Lâm Huyền cười nhạt, định bụng sẽ ngay lập tức rời đi nhưng cánh tay Lục Ngạn vẫn nhanh một bước giữ cô lại.
Lâm Huyền ngồi trong xe, ánh mắt điềm tĩnh nhìn ra bên ngoài. Người đàn ông bên cạnh chẳng thấy nói gì, bầu không khí cũng vì vậy mà có chút yên tĩnh.
"Đi đâu?" Lâm Huyền chậm rãi hỏi.
Lục Ngạn không đáp, tiếp tục chuyên chú lái xe. Không nhận được câu trả lời, Lâm Huyền cũng chẳng lên tiếng nữa. Đi đâu thì đi, dù sao Lục Ngạn sẽ không có khả năng làm gì có hại đến cô.
Xe đột ngột dừng lại trước một ngôi biệt thự vô cùng tráng lệ. Lâm Huyền nhìn ra bên ngoài, trong lúc nhất thời bị vẻ hào nhoáng trước mặt làm cho hoa mắt.
Lục Ngạn nhẹ nhàng kéo Lâm Huyền xuống xe.
"Đây là... nhà của anh?" Lâm Huyền ngước đầu nhìn Lục Ngạn, đưa ra câu hỏi mặc dù đã biết trước được kết quả.
"Sai rồi, là của chúng ta." Lục Ngạn cười nhạt, sau đó sải bước đi vào trong.
Lâm Huyền theo sau anh, ngạc nhiên nhìn căn biệt thự trước mặt. Khu này là một trong những khu biệt thự đắt đỏ nhất thành phố A. Người bình thường cho dù cật lực đi làm, nhịn ăn nhịn uống suốt mười năm cũng chưa chắc đã mua được.
"Khoan đã, anh đưa em đến đây làm gì?" Nghĩ đến đây, bước chân của Lâm Huyền bỗng chốc khựng lại.
Lục Ngạn quay đầu, bàn tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
"Từ nay em ở đây, biết chưa?"
Nhìn gương mặt đẹp trai đang ngày một tiến lại gần mình, Lâm Huyền bỗng hoảng sợ đẩy anh ra.
Lục Ngạn: "..." Còn chưa kịp hôn đã đẩy anh ra. Lâm Huyền, em được lắm!
Tẩn Thanh Huyền
ra tiếp đi tác giả ơi
13/03/2022
Kiều Vân
bình luận đầu tiên là của mình ròii
13/03/2022