Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời sáng.

Thôn dân còn chưa tỉnh hồn lúc này đang dọn dẹp thi để của đám cường đạo, dọn dẹp sách sẽ lớp tuyệt bị nhuộm đỏ.

Chuyện tối ngày hôm qua khiến cho bọn họ vô cùng khó quên, nhất là đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc chiến bào tiêu diệt nhiều cường đạo như vậy, đúng là một hành động vô cùng vĩ đại.

Đứa trẻ có tên Tiểu Hổ Tử đang đứng bên cửa sổ, cố gắng đi cà nhắc nhìn về phía bên trong, cuối cùng cũng bị mẫu thân nắm lấy cái tai kéo đi.

Quách thúc vốn dĩ bị thương nặng, mà ngay lúc này vẫn đang ngồi xổm ở cổng để uống rượu.

Nhắc tới cũng cảm thấy kỳ lạ, hôm qua lão ta cho rằng chắc chắn chỉ còn cái chết, vậy mà sau đó ăn một viên đan dược, thân thể lại khỏi một cách nhanh chóng, hiện tại cảm thấy như chưa từng bị thương vậy.

Bên trong gian phòng.

Xảo Nhi tỷ đứng đó bối rối không biết làm sao.

Nam tử trước mặt tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Là Lý Thanh Dương.

Vốn dĩ đã rời khỏi Tiểu Hàn thôn, nhưng sau đó lại quay lại.

Nói chính xác thì.

Hắn không an tâm người mình yêu.

“Thanh Dương ca…” Xảo Nhi tỷ mở miệng nói: “Sao ngươi lại đến Đông Bắc Lô châu chứ?”

Lý Thanh Dương xoay người, nhìn Xảo Nhi nói: “Lời này là ta hỏi ngươi mới phải.”

Xảo Nhi tỷ không dám đối mặt với nam nhân này, nhẹ nhàng cúi đầu, lắp bắp nói: “Ta… ta tới… tới tìm họ hàng xa.”

Lời nói dối quá sứt sẹo.

Lý Thanh Dương bước lên một bước, hai tay khoát lên vai Xảo Nhi tỷ, giọng nói trở nên nghiêm túc: “Quay về Tây Nam Dương châu cùng ta, quay về Vạn Cổ tông cùng ta đi.”

Sau sự việc đám cường đạo này đột kích, Lý Thanh Dương ý thức được, để một nữ nhân yếu đuối sống ở bên ngoài thật sự vô cùng nguy hiểm, đưa nàng ấy về Tông môn, tông chủ chắc chắn sẽ không phản đối.

“Ta…”

Xảo Nhi tỷ vẫn luôn cúi đầu từ đầu đến cuối: “Ta không không muốn liên luỵ ngươi.”

Xảo Nhi tỷ là hôn thê của Bùi A Ngưu, đều là người mang tư chất bình thường, không có thiên phú gì. Nếu như năm đó Lý Thanh Dương và Xảo Nhi tỷ không gặp nhau ngoài ý muốn ở ven hồ sen, chắc chắn hai người vĩnh viễn không có có hội.

Thực ra ngay từ đầu, Xảo Nhi tỷ cũng không hề biết được thân phận của Lý Thanh Dương, sau khi biết Lý Thanh Dương là người mang dòng máu của Lý gia, cả vạn người cũng không có một ai võ học thiên tài như hắn ta, Xảo Nhi tỷ bỗng sinh ra cảm giác tự ti.

Cho đến khi quyết định rời hắn ta mà đi, cũng là vì Bách Tông liên minh tới trước, Lý gia chủ tìm đến Xảo Nhi tỷ, cầm một vạn ngân phiếu đặt ở trước mặt nàng ấy, nói: “Cầm số tiền này đến tây Nam Dương châu, đừng dây dưa với con trai ta nữa.”

Xảo Nhi biết bản thân có thể tự lo cho mình cơm áo, cũng không nhận lấy ngân phiếu này, chỉ đơn giản thu thập hành lý, để lại một phong thư rồi rời khỏi.

Cành tránh càng xa, vĩnh viên không nên gặp nhau.

Xảo Nhi tỷ đến Đông Bắc Lô châu, là nơi cách xa Tây Nam Dương Châu nhất.

Một nữ nhân không có võ công, lặn lội đường xá xa xôi để đến một đại lúc khác, lúc này có biết bao nhiêu khó khăn và nguy hiểm cũng không cần phải nói nữa.

Nếu như không phải vì sau này Vạn Cổ tông danh tiếng vang xa, nếu không không phải tên tuổi của Lý Thanh Dương xuất hiện lần nữa ở bên tai, Xảo Nhi tỷ nhất định sẽ không nhờ Quách thúc đi nghe ngóng.

Không dây dưa Lý Thanh Dương, nàng ấy làm được.

Nhưng mà, muốn quên hắn ta vĩnh viễn, Xảo Nhi tỷ không làm được.

Xảo Nhi tỷ không mong có thể ở bên người mình yêu mãi mãi, chỉ hy vọng có thể trốn ở một góc, yên lặng quan sát hắn ta.

Về điểm này, Quách thúc có thể nhìn rõ mười mươi, vậy nên lão ta mới có thể khuyên Xảo Nhi tỷ học cách quên đi, quên đi mà đối diện với tương lai.

Xảo Nhi tỷ cũng ý thức được, bản thân ngày càng chú ý đến Lý Thanh Dương nhiều hơn. Cho nên cách tốt nhất để chặt đứt tưởng niệm này chỉ có thể xé bỏ hạc giấy.

Hạc giấy này là của Lý Thanh Dương.

Loại đồ chơi vô cùng cũ kỹ ngốc nghếch, nhưng lại như một tín vật đính ước.

Xảo Nhi tỷ lựa chọn cách xe bỏ, cũng là biểu đạt ý định muốn bỏ đi tết cả, học cách quên đi hắn ta.

Vấn đề này chỉ là vấn đề tình cảm của nam nhân và nữ nhân, nhưng lại là vấn đề phức tạp khiến cho người ta phải đau đầu.

Vì vậy, Quân tông chủ vẫn luôn là người thông minh, từ đầu đến cuối hắn chỉ đặt tâm vào tông môn, không phải vì chuyện tình cảm của hắn mới viết được vài chương mà độc giả lại phải quay sang đọc hắn xử lý việc nước.

“Ta hiện tại đã là Võ Hoàng, ngươi liên luỵ ta thế nào chứ?” Lý Thanh Dương nói.

Lời nói này vô cùng nhẹ nhàng, nhưng truyền đến lỗ tai của Quách thúc đang ngồi ngoài cửa, lão ta cả kinh nói: “Võ … Võ Hoàng??? Lão thiên ơi là Võ Hoàng thật sao?”

Đi theo Quân Cẩu Thặng một thời gian dàu, Lý tổng quản cũng thay đổi, trong vô thức tạo cảm giác áp bức người đối diện.

“Ngươi… ngươi là Võ Hoàng?” Xảo Nhi tỷ con mắt trừng to, ngạc nhiên mà thốt lên.

Mặc dù không tu luyện Võ đạo, nhưng đã từng nghe nói qua hệ thống cảnh giới đại lục, đừng nói cấp bậc Võ Hoàng, dù là Võ sư cũng đủ để người dân ngưỡng mộ.

“Ta biết, phụ thân ta đã từng tìm đến ngươi, nhưng giờ lão không phản đối chúng ta, cho nên…” Lý Thanh Dương kéo Xảo Nhi tỷ lại gần về phía mình, nói: “Quay về Vạn Cổ tông cùng ta đi.”

“Nếu như ngươi cảm thấy bản thân không xứng với ra, ta sẽ thỉnh Tông chủ để ngươi có cảnh giới xứng ngang với tư chất của ta, được không?”

Cái này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Chỉ cần Quân Thường Tiếu nguyện ý, trong vài phút người bình thường có thể biến thành thiên tài.

Là đệ tử đầu tiên vào Lăng Yên, nếu như Lý Thanh Dương thật sự có yêu cầu này, Cẩu Thặng chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

“Thanh Dương ca.” Xảo Nhi tỷ ngẩng đầu nói: “Năm đó ngươi từng nói, nếu như muốn trở thành đỉnh thiên lập địa cường giả, Võ Hoàng tuy rất lợi hại, nhưng cũng không phải là cấp bậc cao nhất, cần phải cố gắn hơn nữa.”

Sắc mặt Lý Thanh Dương biến hoá.

Hắn ta hiểu được, ý tứ trong câu nói của Xảo Nhi tỷ.

“Két.”

Cửa phòng mở ra, Lý Thanh Dương bước ra bên ngoài, bước ra khỏi Tiểu Hàn thôn, đầu cũng không quay lại.

Xảo Nhi tỷ ngồi trong phòng, trong tay cầm con hạc giấy vốn dĩ đã bay đi, nước mặc theo gương mặt chảy xuôi xuống.

Quách thúc ngồi xổm ở cổng bỗng nhiên đi tới: “Hắn ta rất quan tâm đến người, tại sao lại cự tuyệt cơ chứ?”

“Nếy như đi theo hắn đến Vạn Cổ tông, Thanh Dương ca còn có tâm tư mà tu luyện sao?” Xảo Nhi tỷ nức nở nói.

“Ai.”

Quách thúc thở dài lắc đầu nói: “Nha đầu, cũng chính vì ngươi suy nghĩ cho người khác quá nhiều, kết quả lại làm tổn thương chính bản thân mình.”

“Quách thúc, vậy đại ca ca đó là ai?”

“Đại ca ca gì chứ, rõ ràng là thần tiên trên trời!”

“Đúng đúng đúng, đúng là thần tiên.”

Một đám trẻ nhỏ vẻ mặt sùng bái nhao nhao nói.

Đám cường đạo kia tuy rằng mang đến cho bọn họ một bóng ma tâm lý.

Nhưng mà, Lý Thanh Dương xuất hiện, còn loại trừ được đám cường đạo kia, khiến cho thôn dân có cảm xúc vô cùng mãnh liệt, cũng là lần đầu tiên biết được, hoá ra trên đời còn có võ giả mạnh như vậy.

“Lũ tiểu gia hoả này.”

Quách thúc uống một ngụm rượu, nói: “Hắn ta có tên là Lý Thanh Dương, là Nhị đệ tử của Vạn Cổ tông.”

“Vậy sao?”

“Hắn tên là Lý Thanh Dương!”

“Lão thiên a, khó trách có thể mạnh như vậy!”

“Quách thúc, đệ tử của Vạn Cổ tông, làm sao lại quen biết Xảo Nhi tỷ!”

Quách thúc suy nghĩ qua loa, giọng nói mang ý tứ sâu xa: “Bọn họ là bằng hữu, là bằng hữu vô cùng tốt.”

Cực Hàn cung.

Cung chủ và các đệ tử kích động đang đứng trước sơn môn.

Lý Thanh Dương đứng tựa vào dưới tàng cây bên ngoài, mặc kệ mọi người nghênh đón, hắn ta vẫn đang suy tính mấy chuyện trong đầu, trong lòng thần nói: “Ngươi sợ ta chậm trễ việc tu luyện, vậy chờ ta tới khi ta không cần tu luyện nữa, sẽ tới tìm ngươi!”

Vậy phải làm gì để không phải tu luyện nữa?

Đột phá Võ Thánh, trở thành Võ Đế!

“Thái trưởng lão!”

Cung chủ Cực Hàn cung nói: “Ngài tính toán khi nào thì trở về?”

Công Tôn Hạo Hải cũng có chút rung động.

Có điều, sau khi đè nén tâm trạng bồn chồn, lão ta nói: “Lão phu chỉ tiện đường ghé qua xem một chút, phải nhanh chóng trở về Vạn Cổ tông.”

“Thái trưởng lão.”

Cung chủ Cực Hàn cung nhìn về phía Lý Thanh Dương đang có tâm sự nặng nề kia, đè giọng nói: “Vị tiểu hữu này, trông như đang có tâm sự.”

“Vì tình mà khốn khổ.” Công Tôn Hạo Hải lắc đầu nói.

Lão ta cũng không ở Cực Hàn cung quá lâu, sau đó rời đi theo Lý Thanh Dương, lên đường tiến về phía Vạn Cổ tông, có điều, trước khi đi vẫn phân phó Cung chủ đi làm một việc.

Tiểu Hàn thôn khôn phục lại vẻ yên tĩnh như ngày xưa.

Các thôn dân vẫn bận bịu làm việc như những ngày thường, làm việc đến khi mặt trời lặn thù mới nghỉ.

Nhưng mà, không đến vài ngày sau, một tên trưởng lão và mấy chục tên đệ tử của Cực hàn cung bỗng nhiên chạy tới, tuyên bố sẽ ở đây trong thời gian lâu dài.

Tiểu Hàn thôn là chỗ vắng vẻ, đất thuộc về Thất lưu Tông môn, cho nên khi Tứ lưu Tông môn phái người đến, ngay lập tức kinh động đến các môn phái, một phái Chưởng môn tự mình dẫn một võ giả cấp cao lo lắng chạy tới.

“Tôn chưởng môn.”

Trưởng lão Cực Hàn cung âm thanh lạnh lùng nói: “Các ngươi ngay cả cường đạo còn không giải quyết được, vậy thì để Cực Hàn này của ta tiếp nhận.”

“Đúng đúng!”

Tôn chưởng môn vội vàng cúi đầu khom lưng mà nói.

Một thôn trang nhỏ như vậy, mà phải để Tứ lưu Tông môn tự mình phái cao thủ tới để bảo vệ, nơi này chẳng lẽ có nhân vật lớn nào đang ăn cư sinh sống hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK