Sau khi khởi động kỹ năng tất sát của Chỉ Điểm Giang Sơn, toàn bộ các đệ tử đều ngã xuống đất lấy tay che mông, điều này làm cho Quân Thường Tiếu vô cùng khó hiểu.
Chẳng lẽ tấn công toàn bộ không loại trừ ai? Không quan tâm là kẻ địch hay đồng đội, chỉ cần trong phạm vi tầm bắn thì đều bị trúng phải không?
Nếu như vậy, thì tại sao Lục Thiên Thiên và Lăng Uyên Tuyết ở đỉnh núi bên kia không có vấn đề gì chứ?
"Chẳng lẽ kỹ năng tất sát này chỉ có hiệu quả đối với nam giới?"
"Chờ một chút!"
Đột nhiên, Quân Thường Tiếu nghĩ đến cái tên vừa rồi kỹ năng tất nhắc đến là Nhất Nhãn Vọng Xuyên, vẻ mặt suy sụp nói: "Nguyên nhân chắc không phải do ta nhìn bọn hắn một cái đấy chứ?"
Đúng vậy.
Kỹ năng tất sát của Chỉ Điểm Giang Sơn có tên gọi là Nhất Nhãn Vọng Xuyên, chính là người sử dụng nó nếu như nhìn vào ai, thì nó tự động khóa mục tiêu vào người đó, sau đó khi hai nhóm mây mù ở phía sau tụ lại, sẽ phải hứng chịu một trận công kích của sức mạnh vô hình.
Đây là lần thứ nhất sử dụng nó, chưa thể nắm được trọng tâm.
Nếu như muốn hiểu rõ và sử dụng nó một cách thành thạo, khẳng định đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ không phải chỉ che lấy mông gào thét, mà là tiếng kêu như lợn bị giết sớm được phát ra rồi.
"Các bảo bối."
Quân Thường Tiếu day dứt rồi nói: "Thật sự xin lỗi, bổn tọa cũng không có cố ý."
"Vù vù!"
Hai đám mây mù đang hội tụ trên trời dần dần tiêu tán hết, trời đất khôi phục lại một chút yên tĩnh, nhưng nó vẫn lưu lại ở trong không khí, để cho khí lạnh vẫn còn chưa tiêu làm cho lòng người phải rét run.
Khu vực hình rãnh tròn mà ngón tay cái của Quân Thường Tiếu chạm vào có màu xám tro, có vẻ như nó không thể sử dụng được vào lúc này.
Loại kỹ năng tất sát này nhìn ai thì người đấy coi như xui xẻo, sức mạnh vô cùng to lớn.
Nếu như đổi lại là lúc trước vì vô dụng nên bị bao vây giết, không giải phóng Nan Thu chi đao, thi triển ra kỹ năng Nhất Nhãn Vọng Xuyên, khẳng định sẽ có một cảnh đẹp như tranh vẽ!
Càng quan trọng hơn đó là, nó không có tác dụng phụ!
Quân Thường Tiếu nói: "Tuy là hình dáng có chút kỳ lạ, kỹ năng tất sát hơi tầm thường, nhưng nhìn tổng thể thì nó cũng không tệ lắm, xứng đáng là thần binh tuyệt vời dành riêng cho bản tọa."
"..."
Hệ thống nói: "Cho nên, đây là một sự kết hợp tuyệt vời!"
"Hoa cúc tàn, đầy những tổn thương, nụ cười của người đã ố vàng. . ." trên sân võ của Vạn Cổ tông, một bài hát đang được phát ra ở trên loa, Liễu Uyển Thi cùng Diêu Mộng Oánh đang dẫn dắt các đồng môn nhảy khiêu vũ.
Vì công trường phía trên đỉnh núi Chiến trường vị diện đang thi công, cho nên đám người Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ chân xen lẫn nhau đang vô cùng bận rộn, nhất là tư thế đi rất là kỳ dị, có thể thấy được mặc dù cơn đau đã tiêu tan, nhưng cảm giác ở mông mang tới vô cùng khó chịu, vẫn còn ảnh hưởng đến thân thể.
Bên trong sảnh chính, Quân Thường Tiếu đang quyến luyến không rời ngắm nhìn Chỉ Điểm Giang Sơn, cũng lấy Linh năng rót vào trong đó, hi vọng có thể kích thích càng nhiều công năng hơn.
Nhưng mà, mặc cho hắn kích thích như thế nào, suy nghĩ như thế nào, thì thần bình lợi khi này giống như ỉu xìu, hoàn toàn không có chút phản ứng nào.
Hệ thống suy đoán nói: "Sau khi vật này thi triển kỹ năng tất sát, khả năng là đã tiến vào thời kỳ suy yếu."
"Không phải chứ?"
Quân Thường Tiếu sụp đổ nói: "Không thể dùng chức năng khác khi mở kỹ năng tất sát?"
Đổi lại là đao kiếm, nếu như có ỉu xìu, chí ít có thể dùng để giết người, nhưng đằng này Chỉ Điểm Giang Sơn căn bản không thích hợp dùng để đánh nhau!
"Lỗ vốn rồi!"
Quân Thường Tiếu nói: "Bệnh thiếu máu!"
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương mặt méo mó loay hoay đi đến, nói: "Một số ngọn núi đã hoàn tất xây dựng."
"Vất vả rồi." Quân Thường Tiếu nói.
Lý Thanh Dương yếu ớt nói: "Tông chủ, vừa rồi là loại năng lượng gì vậy, mà có thể chúng ta không thể phòng bị được."
Nhớ lại cảnh tượng lúc trước đấy bị một năng lượng vô hình tấn công, cảnh quay đột nhiên chuyển đến sân võ của Vạn Cổ tông Diễn, âm thanh truyền đến tiếng hát dễ nghe: "Hoa cúc tàn, đầy những tổn thương..."
" y"
Quân Thường Tiếu nói: "Đây là kỹ năng tất sát của thần binh dành riêng cho bổn tọa, tên là Nhất Nhãn Vọng Xuyên."
"Thần binh dành riêng, kỹ năng tất sát?" Lý Thanh Dương mờ mịt.
"Thanh Dương."
Quân Thường Tiếu đi xuống, vỗ vào bả vai của hắn ta, nói: "Trong khoảng thời gian này, là cải tạo lại Tông môn, là xây dựng lại thành trì, quả thực đã hao tốn rất nhiều công sức, bổn tọa sẽ thưởng ngươi một món thần binh."
"Đinh! Túc chủ tiêu phí 10000 điểm giá trị cống hiến, nhận được một Thiên sát, và một Lôi Văn, đã dịch chuyển vào bên trong Không Gian Giới Chỉ."
"Đinh! Điểm cống hiến Tông môn: 19000/70000."
"Tông chủ."
Lý Thanh Dương nói: "Đệ tử chẳng có tài đức gì..."
"Soạt!"
Lời còn chưa nói hết, Quân Thường Tiếu đã hất tay một cái, hiện ra một thanh kiếm ánh lên màu vàng sẫm, cũng có một chút lôi điện quấn quanh thanh kiếm đưa cho hắn ta.
Đây là Thiên sát, Lôi Văn.
Từ cái tên có thể nhận ra, cũng có liên quan đến thuộc tính Lôi hệ.
Quân Thường Tiếu không keo kiệt mà lại mua nó cho Lý Thanh Dương, cũng xem như là hắn không có công lao thì cũng có khổ lao, nó lại còn là Lôi hệ.
Bởi vì cần tiêu hao số lượng lớn điểm cống hiến, mực dù bên trong Thần Binh các có rất nhiều thần binh, cũng nhất định không thể mua hết tất cả, cho nên nhất định phải chọn ra đệ tử thích hợp nhất mới được.
Tuy nhiên.
Quân Cẩu Thặng ngay tại giờ phút này đang âm thầm rơi lệ.
Nhìn thần binh dành riêng cho đệ tử, nhìn lại Chỉ Điểm Giang Sơn của mình một chút, nếu không so sánh sẽ không có tổn thương gì!
Lý Thanh Dương vốn là muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy thanh kiếm có tia lôi bao quanh từ đầu kiếm đến bao kiếm, theo bản năng hắn ta đưa tay ra nhận lấy.
"Tông chủ!"
Hắn ta kinh ngạc nói: "Vũ khí này thật sự phi thường!"
"Ừm."
Quân Thường Tiếu nói: "Thần phẩm."
"Thần...Thần phẩm?" Lý Thanh Dương đột nhiên ngây người.
Ông trời ơi...!
Đây chính là vũ khí có cấp bậc cao nhất trong Tinh Vẫn đại lục, không nghĩ tới Tông chủ vậy mà lại có thể đưa cho mình!
"Soạt!"
Lý Thanh Dương cầm kiếm chắp tay, nói: "Đa tạ Tông chủ ban cho thánh kiếm, đệ tử.."
"Đừng có nói nhảm."
Quân Thường Tiếu ngắt lời nói: "Nhanh rút kiếm ra, nhìn không được thuận tay lắm."
Sau khi hắn mua nó về, linh hồn đã cố gắng rút thành kiếm ra từ bên trong Không Gian Giới Chỉ, kết quả không những không thành công, mà còn trực tiếp bị bắn bay ra ngoài.
Loại này chỉ có đệ tử gia nhập Tử Yên các mới có thể sử dụng thần binh, đừng nói đến Cẩu Thặng đường đường là một Tông chủ, ngay cả Dạ Tinh Thần cùng Hà Vô Địch không đạt tiêu chuẩn cũng không có cách nào rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Ừm!"
Lý Thanh Dương thở một hơi thật dài, sau đó đeo chuôi kiếm lên.
"Bang"
"Vèo vèo vèo!"
Ước chừng chỉ còn ba thước nữa là có thể lôi Thiên sát, Lôi Văn ra khỏi vỏ, thân kiếm màu trắng sáng bóng, hai mặt có khắc lít nha lít nhít hoa văn, mũi kiếm hội tụ ánh sáng màu vàng, để lộ ra cảm giác bất khả chiến bại!
Một chữ, đẹp trai.
Hai chữ, cực kỳ đẹp trai!
"Vù vù!"
Nhưng ngay vào lúc này, vô tình trên mu bàn tay Lý Thanh Dương đột nhiên xuất hiện chữ “Ổn”, Thiên sát, Lôi Văn chỗ chuôi kiếm cũng dần dần hiện ra chữ “Ổn”, cả hai trong nháy mắt tựa như lập thành khế ước.
"..."
Quân Thường Tiếu dở khóc dở cười.
Thần bình dành riêng cho đệ tử, con mẹ nó bùng nổ vẻ đẹp trai!
Nhìn lại hoa văn thần binh dành riêng cho mình một chút, kém chút nhịn không được lấy ra từ Không Gian Giới Chỉ, ném nó ra ngoài màn hình điện thoại di động cho độc giả.
Cái loại chết tiệt này, lão tử không cần!
"Tông chủ!"
Lý Thanh Dương ánh mắt nóng hầm hập nói: "Đệ tử cùng chuôi kiếm này đã thiết lập một sự ăn ý với nhau!"
"Ra ngoài thử một chút." Quân Thường Tiếu nói.
"Ừm!"
Trên ngọn núi cao nhất.
Luyện tập võ nghệ.
Lý Thanh Dương cầm Thiên sát, Lôi Văn đứng kiêu ngạo.
"A?"
Đám người Lý Phi cùng Điền Thất đang nghỉ ngơi thì nhìn thấy điều này, nhao nhao kinh ngạc nói: "Nhị sư huynh cầm kiếm trong tay thật là khí phách."
"Ồ."
Dạ Tinh Thần ngồi trên tảng đá lớn ở phía xa nhìn thoáng qua, phát hiện thân kiếm có rất nhiều hoa văn, thản nhiên nói: "Kiếm, là dùng để giết người, không phải dùng để tiêu xài trong Hồ trạm canh gác."
Thật may là Dạ Đế đại nhân không ở đây lúc đó, tránh không bị Nhất Nhãn Vọng Xuyên, nếu không, hiện tại khẳng định ôm đầu ngồi xổm ở nơi hẻo lánh trong, gầm thét lên: "Vết nhơ đời người!"
Hà Vô Địch thầm nghĩ: "Thân kiếm có khí chất lôi điện, hẳn là vũ khí Lôi hệ có chút hiếm thấy."
"Vù vù!"
Nhưng ngay vào lúc này, ánh mắt Lý Thanh Dương trở nên lạnh lẽo, tay phải nắm chặt chuôi kiếm,toàn thân bộc phát ra Linh năng cùng Lôi hệ, nhanh chóng đưa vào bên trong thanh kiếm.
"Vèo vèo vèo"
Hai bên hoa văn của thân kiếm Thiên sát, Lôi Văn lập tức bùng lên ánh sáng, cảm giác tựa như trong chớp mắt cường hóa từ +0, cường hóa tăng lên tới +99999 trong nháy mắt.
"Ông trời ơi..!"
Đám người Lý Phi và Điền Thất nhao nhao mở miệng.
"Soạt!"
Dạ Tinh Thần sau một hồi đứng lên, không thể tin được nói: "Thần… Thần phẩm? !"
Hà Vô Địch cũng đứng lên, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi nói: "Vũ khí guyên tố Lôi hệ sao lại mạnh mẽ như vậy, làm sao có thể tồn tại trong thế gian đại lục!"
"Kỳ lạ thật."
Trước cánh cửa, Tử Lân Yêu Vương vẻ mặt khó hiểu nói: "Vì sao ta lại đột nhiên có suy nghĩ tiến vào Chiến trường vị diện chứ?"
Đạp cánh cửa!
Vẫn là đi vào.
Đương Tử Lân Yêu Vương từ trước cánh cổng đi vào vị trí, nhìn thấy ánh sáng lóng lánh phát ra từ trên sàn đấu võ, nổ tung thuộc tính Lôi hệ, hai con mắt lập tức trợn tròn.
Vấn đề bây giờ.
Mấu chốt là tại sao Tử Đường chủ lại tiến vào bên trong Chiến Trường vị diện chứ?