Mục lục
Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tông chủ.”

Trong đại điện Thiết Cốt phong, Lý Thanh Dương đi tới, chắp tay nói: “Đệ tử đã trở về.”

Quân Thường Tiếu nói: “Đúng lúc, trong khoảng thời gian này, cứ điểm chiến trường mở rộng ra không ít, đang chờ ngươi trở về kiến tạo đây.”

“Vâng.”

Lý Thanh Dương lui ra.

“Lê đường chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Thông báo cho phân đà Đông Bắc Lô châu, phái người ẩn náu tại Tiểu Hàn thôn, âm thẩm bảo vệ nữ tử kia, nếu như xuất hiện bất kỳ vấn đề nào, để đà chủ tự mang đầu của mình tới Tông môn tạ tội.

Sự tình của Lý Thanh Dương và Xảo Nhi tỷ Quân Thường Tiêu đã biết được, cho nên hắc nhất định phải lường trước tất cả nguy hiểm có thể xảy ra mà ngăn chặn, tuyệt đối không thể xuất hiện loại kịch bản ngược tâm hai người yêu nhau mà vĩnh viễn không được với nhau đâu.

“Vâng.”

Lê Lạc Thu vội vàng tình báo thông tin đến Đông Bắc Lô châu.

Không bao lâu sau, toàn bộ Cực Hàn thôn đã được bảo vệ, lại vô cùng nhiều người ẩn náu trong bóng tối, chủ yếu đều là những sát thủ tinh luyện đến để bảo vệ.

Đến lúc này, đừng nói là cường đạo đến lộng hành quấy rối, ngay của Ngũ lưu Tông môn có sai người đến làm loạn, chỉ e là có đi chứ không có về.

Võ giả của Tinh Vẫn đại lục đương nhiên không nghĩ đến, một cái thôn trang quy mô nho nhỏ chỉ có khoảng một trăm miệng ăn này, lại có những người mạnh như vậy ẩn nấp để bảo vệ. Thậm chí trình độ phòng ngự không kém hơn Tam lưu Tông môn chút nào.

Nếu như cường đạo tới quấy rối, hoặc có tình huống nguy hiểm hơn như vậy, nói không chừng Quân Thường Tiếu lại điều động quân đoàn Chiến Kỵ đường tới cũng nên.

Vì đệ tử của mình.

Quân Thường Tiếu rất thích chuyện bé xé ra to mà.

Ngày thứ hai.

Lý Thanh Dương dẫn đồng môn tiến vào Tinh Vẫn đại lục, bắt đầu tiến hành quy hoạch và kiến tạo.

Người mình yêu lại không đi cùng mình về Vạn Cổ tông, tâm trạng hắn ta trở nên vô cùng uể oải, chỉ biết lấy sức lực dồn hết lên công việc bận rộn này, mới có thể tạm thời quên đi chuyện không vui kia.

Bắt đầu một vòng kiến tạo mới.

Đệ tử của Vạn Cổ tông khí thế ngất trời cứ như vậy mà làm.

Bởi vì diện tích đã đủ lớn, Lý Thanh Dương cuối cùng cũng có thể thể hiện ra hoàn toàn thiên phú kiến thiết của mình.

Về phần Quân Thường Tiếu, hắn cũng không nhàn rỗi chút nào. Trong lúc các đệ tử kiến tạo cứ điểm, Quân Thường Tiếu vẫn tìm kiếm cơ hội dựa vào Tham Bảo khí, để địa bàn có thể mới rộng ra bên ngoài trong thời gian ngắn.

Cái loại tốc độ mở rộng này, mười mấy Vị diện cũng không sánh nổi.

Tế đàn tại Trung Tôn châu.

Sau khi Quân Thường Tiếu trộm được một cơ hội về cứ điểm, Địa Linh Nghi thượng bộng hiện ra thời gian, rút ngắn lại chỉ còn hai năm.

“Cái gì?”

Đại Tế Ti sững sờ mà bật dậy, kinh ngạc nói: “Thời gian tiến vào Chiến trường Vị Diên sao có thể tăng nhanh như vậy?”

Sau khi thượng giới lệnh cho Tinh Vẫn đại lục tiến vào Chiến trường Vị Diện, Địa Linh Nhi thượng có thời gian đếm ngược, vốn dĩ thời gian vẫn còn hơn ba năm, bây giờ đột nhiên giảm xuống hơn một năm, thật không thể nào tưởng tượng nổi.

“Tình huống này là như thế nào vậy?”

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ muốn chúng ta chịu chết sớm hơn một năm sao?”

Ánh mắt của mấy tên trưởng lão lúc này dần trở nên tuyệt vọng.

Ma Đế môn đột nhiên ra đời, náo loạn các đại tông môn không được yên bình.

Bây giờ thời gian tiến vào Chiến trường Vị Diện lại rút ngắn đến hơn một năm, đúng là nhà dột còn gặp mưa, đi thuyền còn gặp gió.

“Ài.”

Đại Tế Ti lắc đầu nói: “Báo lại với các tông môn về việc này.”

“Vâng.”

Cùng ngày hôm đó, tin tức có liên quan đến thời gian tiến vào Chiến trường Vị Diện sớm hơn một năm đã truyền đến các tông môn tại Tinh Vẫn đại lục.

“Thật đáng ghê tởm.”

Một tông chủ của một đại tông môn cả giận nói: “Sao thời gian lại có thể cấp bách như vậy chứ?”

“Tông chủ, chúng ta phải nhanh chóng tìm đến Ma Đế môn, nếu không, khi tiến vào Chiến trường Vị Diện, bọn hắn sẽ nhân cơ hội gây sóng gió cho chúng ta, toàn bộ đại lục này chỉ e rằng sẽ gặp phải đại nạn.”

“Không sai!”

Tên Tông chủ kia nói: “Trong vòng hai năm này, nhất định phải giải quyết hết tất cả nhữung tại hoạ ngầm này đi.”

Bởi vì thời gian tiến vào Chiến trường Vị Diện sớm hơn, các tông môn đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vậy nên các hội nghị lớn nhỏ không ngừng diễn ra, những phương án được liệt kê ra để nhằm vào Ma Đế môn nhiều không kể xiết, nhưng bởi vì không tìm được chỗ ẩn thân, kế hoạch từ đầu đến cuối đều bất khả thi.

“Quân tông chủ!

Trong phòng ăn, Mộc Trường Hồng tới chơi lại mang vẻ mặt đau khổ mà nói: “Thời gian tiến vào Chiến trường Vị Diện bỗng tăng nhanh hơn, bây giờ chỉ còn có hai năm mà thôi.”

“Tăng nhanh sao?”

Quân Thường Tiếu kinh ngạc thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là linh hồn tạc đạn, là tự bạo sao?”

Nói đến linh hồn tạc đạn, Cẩu Thặng muốn khóc ngay lập tức.

Những năm gần đây, từng giây từng phút hắn cố gắng phấn đấu vì tông môn này, không có bất kỳ một chút buông lỏng cảnh giác nào, nhưng cái loại đồ chơi kia lại vô duyên vô cơ mà rút ngắn thời gian.

Mãi đến sau này, Quân Thường Tiếu mới dần dần tìm ra quy luật.

Rời gường không đúng thời gian theo quy định cũng bị rút, đi vệ sinh quá lâu cũng sẽ bị rút.

Mà điều không thể chấp nhận được là.

Thời gian tắm quá lâu cũng sẽ bị rút.

Đếm ngược một trăm năm, bây giờ cũng đã trải qua năm năm rồi, phải còn chín mươi lăm năm mới đúng, nhưng trên thực tế chỉ còn chín mươi ba năm.

Tự nhiên lại bị rút mất hai năm.

Rõ ràng không có ăn không ngồi rồi chờ chết, cũng không đối xử với nhân vật theo cách tiêu cực, dựa vào cái gì mà bị rút bớt thời gian cơ chứ?

“Tinh! Thời gian tự bạo chỉ còn chín mươi ba năm, một trăm năm mươi ngày, mười bốn giờ, hai mưoi ba phút, ba mươi hai giây.” Quân Thường Tiếu phàn nàn ở trong lòng, thời gian tự bạo đến ngược lại nhanh hơn một giờ.

Hế thống nói: “Linh hồn tạc đạn cũng có cảm xúc, túc chủ đối xử với nó dịu dàng hơn một chút.”

“…”

Tuy trong lòng Quân Thường Tiếu lúc này tràn đầy lưta giận và uỷ khuất, nhưng cũng chỉ có thế cắn răng nhịn vào trong bụng,

Linh hồn tạc đạn tuy là vô lý, nhưng bởi vì tuỳ lúc tuỳ chỗ mới khấu trừ thời gian, cho nên việc này đã tập thành thói quen cho Quân tông chủ. Ngủ đủ giấc, ngủ sớm dậy sớm, có đi vệ sinh thì cũng phải tốc chiến tốc thắng.

Giờ có ném cho hắn cái điện thoại, hắn chắc chắn cũng sẽ không tranh thủ thời gian mà lướt web, lên mạng, càng không vào Wechat đăng vòng bạn bè, cũng không livestream gì hết.

Quân Thường Tiếu nói: “Mộc Thành chủ không cần lo ngại.”

Trước mắt cứ phát triển quy mô và thanh danh của mình tại Chiến trường Vị Diện, bây giờ, dù có là võ giả của Tinh Vẫn đại lục tiến vào cũng không gặp nguy hiểm.

Mộc Trường Hồng nói: “Nếu như Quân tông chủ đã có tính toán trước như vậy, ta cũng không sợ mất ngủ cả ngày nữa.”

“Nào, Mộc Thành chủ, độ ăn đều nguội lạnh cả rồi.”

“Chọp chẹp.”

Bấy giờ Mộc Thành chủ mới ăn đầu ăn từng miếng một.

Giờ phút này, chỉ có đồ ăn ngon mới có thể xoa dịu đi tâm tình tuyệt vọng thôi.

“A, đúng rồi.”

Quân Thường Tiếu nói: “Nếu không có gì khác biệt thì Hồng Liên sắp đột phá Võ Hoàng.”

Do có các tài nguyên phụ trợ, rất nhiều các đệ tử mặc dù không phải chủ chốt cũng có thể đạt đến cấp độ Võ Vương trong thời gian này.

Mộc Trường Hồng nghe vậy, cảm xúc trong lòng càng thêm sa sút.

Nữ Nhi đột phá được cấp độ Võ Hoàng là chuyện đáng ăn mừng, nếu như tiến xa hơn nữa, nhất định phải vào Chiến trường Vị Diện.

“Ài.”

Mộc Trường Hồng lắc đầu nói: “Cái gì phải đến cũng sẽ đến, tránh cũng không thể tránh được, chỉ có thể nghe theo ý trời.”

“Quân tông chủ.”

“Có thể thêm một chén cơm chiên nữa được không?”

Đệ tử nội bộ của Vạn Cổ tông, Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương đều là những đệ từ cốt cán.

Sau khi gia nhập Tông môn, Lý Thượng Thiên, Ti Mã Trọng Đạt, Mộc Hồng Liên, Hoặc Linh và Sở Tu Nam từ Thiên Dụ vương thành đều thuộc đội đệ tử đứng thứ hai.

Bởi vì căn bản nhập môn muộn, so với đám đệ tử cốt cán kia vẫn có khoảng cách. Thế nhưng mà, cho đến bây giờ, các đệ tử này cũng lần lượt đạt được cấp bậc Võ Vương rồi.

Một ngày đẹp trời.

Quân Thường Tiếu gọi những người này đến, cấp cho bọn họ Chân Dương giáp và Kích Tăng chi phì, dẫn bọn họ tiến vào Chiến trường Vị Diện.

Bên trong chiến trường, Lý Thượng Thiên đã dựa vào phù chú mà đột phá được cấp bậc Võ Hoàng đang bay tới bay lui tại cứ điểm, vừa kích động vừa cười to, nói: “Ta đã đạt được Võ Hoàng rồi, ta có thể bay lên trời rồi, ta bay lên trời rồi! Ha ha ha ha ha ha!”

“Tử Đường chủ.”

Quân Thường Tiếu nói: “Theo ta một chút.”

“Vụt! Vụt!”

Lý Thượng Thiên và Mộc Hồng Liên cùng nhau bay ra ngoài cứ điểm, cho đến khi bay rất xa, có thể nhìn thấy tường người tài rải rác, cấp bậc có thể so sánh với Võ Hoàng, thậm chí là so với Bán Thánh cường giả. Hắn ta vô cùng ngạc nhiên mà nói: “Nơi này nhiều cao thủ như vậy sao?”

“Mau nhìn đi, là võ giả của Tinh Vẫn đại lục.”

“Rúi lui! Rúi lui! Rúi lui!”

Đồng phục dành cho đệ tử của Vạn Cổ tông hết sức đặc biệt, cho nên sau khi bị các Vị diện võ giả nhận ra, bọn họ dường như nhìn thấy quỷ mà chạy trốn trong nháy mắt.

Lý Thượng Thiên ngạc nhiên mà nói: “Từ Đường chủ, bọn họ hình như rất sợ chúng ta thì phải?”

Mấy người Mộc Hồng Liên và Hoặc Linh cũng không hiểu được chuyện này là sao.

Bọn họ đã nghe các sư huynh nói qua, Chiến trường Vị Diện rất nhiều cao thủ, hơn nữa lại không mấy thân thiện, nếu vào Chiến trường Vị Diện, tuyệt đối phải cẩn thận từng li từng chút một. Nhưng kết quả như vậy là thế nào? Bọn họ nhìn thấy mình đã tự động chạy trốn như bị doạ, giảng hoà cũng không có cơ hội nữa!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK