• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Tiểu Lâu nghiêm mặt, nói rất nghiêm túc: “Cho đệ một lời khuyên, nếu nấu những món đó thì mùi vị không ngon đâu.” Nhìn dáng vẻ của hắn ta thì dường như đã thử qua rồi.

Cố Thanh Sơn phát tởm, vội vàng nói: “Không phải để ăn mà là để dùng vào chỗ khác.”

Lúc này Tần Tiểu Lâu mới cười rộ lên, nói: “Ta thấy đệ cứ ưu sầu gì đó, xem ra đệ vẫn chưa biết rõ thân phận của mình.”

“Thân phận?” Cố Thanh Sơn ngạc nhiên.

“Đúng thế.” Tần Tiểu Lâu ưỡn ngực nói: “Đệ chính là người của Bách Hoa tông, là đệ tử thân truyền của một trong Tam Thánh, toàn bộ Bách Hoa tiên quốc đều thuộc về sư phụ của đệ, đệ muốn tài nguyên tu hành gì mà chẳng được?”

Sau đó, hắn ta tiếp tục: “Ta đang quản lý một nửa nhà kho, cơm nước xong xuôi ta sẽ dẫn ngươi đi lấy, ngươi có thể cầm được bao nhiêu thì cứ mang hết đi!”

Cố Thanh Sơn lại hỏi: “Sư tôn sẽ không nói gì chứ?”

Tần Tiểu Lâu quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, đáp: “Anh lấy gì sư phụ cũng mặc kệ, nhưng đừng làm mất mặt ở Tuế thí là được.“

Trong lòng Cố Thanh Sơn biết rõ ngọn ngành, bèn nói: “Đấy là điều tất nhiên.”

“Tuế thí khó lắm à?” Một âm thanh non nớt của cô gái nhỏ vang lên.

Hai người nhìn lại, hóa ra là Tú Tú đã về.

Tần Tiểu Lâu lập tức tươi cười nói: “À, không khó không khó, cũng chỉ giống như đi dạo mà thôi, vấn đề duy nhất là lần trước ta đi qua rồi nên lần này không được đi nữa, chỉ đành dựa vào tam sư đệ và muội áp trận.”

Tú Tú nhìn sang Cố Thanh Sơn, giọng nói pha lẫn vẻ khẩn trương và tha thiết: “Hai chúng ta đi cùng được không?”

Dù sao cũng là mới quen nên có lẽ trong lòng cô bé này còn có chút đề phòng. Cố Thanh Sơn mỉm cười đáp: “Không có vấn đề gì, yên tâm!”

Người đã đến đủ, Tần Tiểu Lâu liền bắt đầu mang cơm chay lên. Hắn ta vừa bày món vừa than thở: “Thanh Sơn, đệ không biết đó thôi, đại sư huynh là yêu quái, ta đây lại không thích tu hành, Tú Tú còn nhỏ, cho nên trong tông môn chúng ta, ngay cả một tu sĩ đứng đắn có thể giữ thể diện cũng không có.”

Cố Thanh Sơn cười nói: “Không sao, ta sẽ cố gắng.”

Tần Tiểu Lâu rất hài lòng với thái độ của hắn, ôm bả vai hắn, nói: “Không tệ, sau này dựa vào đệ!”

“Rõ ràng là muốn làm biếng.” Tú Tú khịt mũi nói nhỏ, nhưng Tần Tiểu Lâu vờ như không nghe thấy, giục hai người ăn cơm.

Tay nghề của hắn ta quả là không tồi, rất xứng đáng với cái danh “Tinh thông lục nghệ”.

Cố Thanh Sơn và Tú Tú cắm cúi ăn, nửa ngày cũng không nói một câu.

Sau bữa ăn, nghe nói hai người muốn đi tìm thi thể yêu ma, Tú Tú bèn xoay người đi thẳng. Thế là Tần Tiểu Lâu dẫn Cố Thanh Sơn đi đến một ngọn núi hoang.

“Khi còn sống, mùi của đám yêu ma đó tệ đến mức vừa ngửi đã muốn lộn mửa, mà hương vị sau khi chết cũng chẳng thơm tho gì, cho nên tất cả đều bỏ ở trong này.” Tần Tiểu Lâu nói.

Cố Thanh Sơn đưa mắt nhìn qua. Nơi này là núi hoang không có sự sống, cách cả ngàn dặm cũng không có ai ở. Đứng từ xa nhìn lại, chỉ thấy bên dưới chân núi chất đống rất nhiều đồ vật kỳ quái.

Bảy quả cầu đá to lớn, cao bằng cả thân người; bia đá màu trắng bệch; quan tài gỗ chằng chịt vết thương; hình nộm toàn thân nhuộm máu… Những đồ vật mà không người nào có thể lý giải được này đều có ở khắp nơi, phủ kín cả ngọn núi.

Tần Tiểu Lâu nói: “Ở đây toàn là mấy thi thể và đồ vật nhàm chán. Đi thôi, lên núi xem một chút!”

“Được.” Cố Thanh Sơn đáp.

Hai người đi trên đường đá, chỉ chốc lát sau đã lên núi.

Giữa sườn núi, Tần Tiểu Lâu bỗng nhiên nhặt lên một thanh kiếm sứt, nói thầm: “Quái nhỉ? Lần trước đến đây đâu có thấy cái đồ chơi này?”

Hắn ta còn chưa nói xong, hư ảnh của một người trung niên đã vọt ra khỏi trường kiếm kia.

“Nhóc con, mi thật có phúc! Ta là cường giả Tiên Vương cảnh, bởi vì bị tổn thương quá nặng nên phải trốn trong kiếm này tu dưỡng, mi đưa ta đi, ta dạy mi cách tu hành, thế nào?” Hư ảnh nói.

“Ồ! Ông là tên Tiên Vương ở thời đại nào?” Tần Tiểu Lâu hứng thú hỏi.

Hư ảnh người trung niên sững sờ, căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng như vậy. Ông ta nghĩ một lúc rồi mới nói: “Ba ngàn năm trước…”

“Lão già quê mùa, ông hết đát rồi!” Tần Tiểu Lâu không đợi ông ta nói xong đã cắm trường kiếm vào vỏ đánh “soạt” một tiếng, sau đó ném xuống đất.

Một tia sáng hiện lên trên vỏ kiếm, trường kiếm giãy giụa trong đó hai lần rồi không nhúc nhích nữa.

“Tiên Vương cảnh cái cứt chó, còn chưa từng nghe qua nữa. Dám thi triển pháp ấn đoạt xác trước mặt bổn thiếu gia, không làm cho mi hồn phi phách tán là vì ta coi mi là tài sản của tông môn ta thôi!” Tần Tiểu Lâu nói rồi tiếp tục đi lên đỉnh núi.

“Chờ một chút!” Cố Thanh Sơn bỗng nhiên nhặt trường kiếm sứt mẻ lên: “Ta có thể mang nó đi không?”

“Chỉ cần đệ cảm thấy hứng thú là được.” Tần Tiểu Lâu đáp.

Cố Thanh Sơn vỗ túi Trữ Vật một cái, bỏ trường kiếm vào trong. Thứ này có thể xem như là Hoàng Tuyền chủng, còn là Hoàng Tuyền chủng khá khác lạ.

Cố Thanh Sơn cực kỳ hài lòng với món đồ mà mình thu được.

Sau đó hắn lại tìm được một cái móng vuốt của một con giao long xám hai sừng, một cái đầu lâu quái vật có mười con mắt và một mảnh xác bị mây mỏng bao phủ.

Cố Thanh Sơn dám cá rằng không có nơi nào dễ thu thập các loại thi thể quái vật như nơi này.

Trường kiếm sứt mẻ là Hoàng Tuyền chủng đặc biệt, giao long hai sừng là Hỗn Loạn chủng, quái vật mười mắt là Thâm Uyên chủng, còn mảnh xác có mây bao phủ là Hỗn Độn Vị Tri chủng.

Chỉ còn thiếu Vũ Trụ chủng nữa thôi.

Thế giới này không có Vũ Trụ chủng, sau khi trở về thế giới thực, Cố Thanh Sơn mới có thể nghĩ biện pháp thu hoạch thứ đồ chơi kia.

Nếu hắn không phải là đệ tử Bách Hoa tông thì đúng là khó mà hoàn thành được nhiệm vụ này.

Cố Thanh Sơn nhìn túi Trữ Vật một chút, phát hiện những thứ mình chọn lựa đều là hàng cao cấp, lúc này mới có thể thở phào.

Trước mắt đã hoàn thành hơn phân nửa nhiệm vụ, Cố Thanh Sơn rất muốn biết, rốt cuộc mình có thể thu được Thần thông gì.

Lúc xuống núi, Cố Thanh Sơn nhìn thi thể yêu ma khắp núi, không nhịn được bèn hỏi: “Đây là do ai giết? Sư tôn à?”

Tần Tiểu Lâu hiếm hoi lắm mới rụt cổ một lần, nói: “Sư tôn không có thời gian rảnh rỗi như vậy, đây đều là chuyện tốt của con ngỗng kia.”

Vậy vẫn là sư tôn. Cố Thanh Sơn lặng lẽ nói ở trong lòng.

Hai người xuống dưới núi bằng đường khác, vừa lúc đến cách chỗ tảng đá xanh không xa. Chung quanh tảng đá ấy, mấy trăm tu sĩ ngồi lít nha lít nhít, toàn bộ đang nhắm mắt tĩnh toạ tu hành, cảnh tượng này thoạt nhìn hết sức hùng vĩ.

Nơi này là nơi ở của Thánh nhân, không ai dám gây rối.

Bởi vì mãi vẫn không có ai đứng ra chủ trì việc chọn người đoạt bảng, mà mọi người cũng không cam lòng rời đi, nên cuối cùng đành phải tu hành tại chỗ.

Tần Tiểu Lâu nói: “Được rồi! Ta còn phải đi chọn người đoạt bảng thay cho con ngỗng kia, đệ chờ ta hay là về trước?”

“Ta chờ huynh.” Cố Thanh Sơn đáp lại. Người ta chọn đồ với hắn cả nửa ngày trời, nếu hắn cứ bỏ đi như thế thì thật chẳng ra làm sao.

“Cũng được, nếu ngươi không chờ được thì có thể quay về Bách Hoa cung trước, ta đoán con ngỗng kia cũng thu dọn gần xong rồi!”

“Được.”

Hai người nói xong, Tần Tiểu Lâu lại nghênh ngang bay đi, bay vút lên trên tảng đá xanh. Hắn ta kiêu ngạo đứng đó quát to: “Được rồi! Bạch Ánh Thiên có việc, bắt đầu từ hôm nay trở đi, Tần Tiểu Lâu ta sẽ ra đề để chọn người.”

Không ít tu sĩ nhao nhao bật dậy, nói: “Xin đạo hữu ra đề!”

“Ừm, chuyện này dễ thôi mà. Có điều để ta suy nghĩ một chút xem hôm nay nên ra đề gì đã!” Tần Tiểu Lâu suy tư.

Ngay khi tất cả tu sĩ khẩn trương tới nỗi nuốt nước bọt ừng ực, hắn ta đột nhiên vỗ đùi nói: “Có rồi! Đề hôm nay là: Làm cách nào để ta thoải mái.”

Các tu sĩ đều ngơ ngẩn.

Tần Tiểu Lâu mặt mày hớn hở, hiển nhiên đang còn vui vẻ vì mình vừa đưa ra một ý kiến tuyệt vời: “Các người xếp hàng lần lượt đến đây! Ai làm cho ta vui vẻ thì có thể tiến vào con đường bên kia để chọn Bách Hoa bảng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK