• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiện đây, ta nghiêm trang truyên bố rằng mọi người không được phép quyến rũ ta, linh thạch càng không lấy!” Hắn ta nghĩ một chút rồi bổ sung thêm.

Cố Thanh Sơn lặng lẽ nhìn tình cảnh này, cả người cũng bối rối theo.

Hắn biết rằng trong lịch sử, Tần Tiểu Lâu là một người có hành vi phóng túng, nhưng hắn sống hai đời cũng không biết là còn có người có thể buông thả đến tận mức này.

“Thế nào? Có phải là không nhìn nổi hay không? Thật ra chúng ta đang cần gấp một tu sĩ Nhân tộc bình thường đấy.” Bỗng nhiên, một tiếng nói truyền đến từ sau lưng.

Cố Thanh Sơn quay đầu nhìn lại, quả nhiên là ngỗng trắng Bạch Ánh Thiên.

Chẳng lẽ đây mới là nguyên nhân thật sự khiến Bách Hoa tiên tử thu mình làm đồ đệ? Hắn không nhịn được thầm nghĩ.

“Đi thôi, đừng đứng đây xem đệ ấy đùa bỡn nữa, chỗ ở của đệ ta đã dọn xong rồi, để ta dẫn ngươi đi xem!” Ngỗng trắng nói.

Cố Thanh Sơn ôm quyền: “Đa tạ đại sư huynh!”

Ngỗng trắng gật đầu, dẫn Cố Thanh Sơn bay đi, trên đường còn nói: “Nếu như có thể thì quan tâm chiếu cố sư muội của ngươi một chút!”

“À, được.”

Mặc dù Cố Thanh Sơn thấy hơi kỳ quái, nhưng vì chuyện này Bách Hoa tiên tử cũng đã nói, thế nên hắn vẫn phải đáp ứng.

Ngỗng trắng sợ Cố Thanh Sơn hiểu lầm, bèn giải thích thêm: “Muội ấy là một người quen cũ của Thánh nhân.”

“Lúc Thánh nhân còn trẻ, sơn môn bị diệt, Thánh nhân cũng bị kẻ thù đuổi giết, lúc ấy chỉ có Tú Tú biết tung tích của người.” Ngừng một lúc, ngỗng trắng bắt đầu kể.

“Vì sao Tú Tú biết?” Cố Thanh Sơn hỏi, vấn đề này rất quan trọng.

“Bởi vì Tú Tú là con gái của chưởng môn, muội ấy đã tự mình giúp đỡ Thánh nhân thoát đi.” Ngỗng trắng nói.

Cố Thanh Sơn giật mình.

"Sau khi bị bắt, muội ấy vẫn nhất định không tiết lộ tung tích của Thánh nhân. Cho dù bị tước đoạt mất hết năm giác quan, bị nhốt vào trong túi Linh Thú, thường xuyên trải qua cảm giác khổ sở, hít thở khó khăn, thế nhưng muội ấy cũng chẳng hề kêu ca.” Trong mắt ngỗng trắng lóe lên vẻ đau đớn.

Cố Thanh Sơn khen: “Quả là một đứa bé ngoan!”

Ngỗng trắng tiếp tục nói: “Phải sau năm năm, Thánh nhân mới có thể tự tay đâm chết kẻ thù, cứu muội ấy ra khỏi túi Linh Thú.”

Cố Thanh Sơn kinh ngạc hỏi: “Muội ấy vẫn luôn phải chịu liên tục năm năm đau khổ như vậy ư?” Sự giày vò như thế, người bình thường cũng không chịu nổi quá mười lăm phút, vậy mà một cô bé tám tuổi lại lặng lẽ chịu đựng mấy năm. Trong lòng hắn dâng lên niềm kính trọng một cách rất tự nhiên.

“Đúng vậy, lúc ấy thể xác và hồn phách của muội ấy đã sắp tan vỡ đến nơi…” Ngỗng trắng cúi thấp đầu, tiếp tục nói: “Thánh nhân đã hao tốn rất nhiều công sức để điều trị từng chút một, mới tạm cứu được muội ấy. Bởi vì thời gian bên trong túi Linh Thú không trôi đi mà đứng yên, nên lúc được cứu ra, muội ấy vẫn mang dáng dấp của một đứa trẻ bảy tuổi. Từ xưa tới nay, trong giới tu hành chưa từng có ai phải chịu đau khổ như thế. Chỉ e là muội ấy sẽ luôn phải duy trì dáng dấp này, mãi đến tận khi cơ thể và tâm hồn hoàn toàn khôi phục mới thôi.”

Cố Thanh Sơn lặng im nửa ngày rồi mới nói: “Yên tâm, muội ấy là tiểu sư muội của ta, a sẽ chiếu cố muội ấy hết sức.”

Ngỗng trắng đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn gật đầu rất kiên định.

“Vậy được, nơi này chúng ta không có những quy tắc khác, mọi người hỗ trợ lẫn nhau, tu hành thật tốt, chính là tâm nguyện lớn nhất của sư tôn.” Ngỗng trắng nói.

Bách Hoa tiên tử sáng lập cả một tông môn nhưng lại chỉ có một tâm nguyện chất phác như thế, nói ra e là các môn phái khác sẽ không tin.

Nhưng trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Cố Thanh Sơn lại tin hoàn toàn. Trong lòng của hắn bỗng nhiên có một hơi ấm lan tỏa.

“Tu vi của Bách Hoa tiên tử cao thâm không chê vào đâu được, nhưng ở mặt quản lý tông môn thì căn bản không giống những tông môn khác!” Cố Thanh Sơn thầm nói trong lòng. “Đây đâu có giống môn phái tu hành gì đó, nhìn qua giống như là đang xây một ngôi nhà vậy…”

“Đi! Cùng đi xem chỗ ở của đệ thôi!” Ngỗng trắng vỗ cánh, bay về phía trước.

“Được.” Cố Thanh Sơn vẫn chưa thể bay nên chỉ đi đằng sau ngỗng trắng , lao nhanh một mạch hướng về phía trước.

Hai người lướt vào Bách Hoa cung, xuyên thẳng qua tường cung đình viện, đi tới một đại điện. Phía trên cung điện này có ba chữ thật to: “Điện Phong Lan.”

Cố Thanh Sơn nhìn qua ba cái chữ lớn kia, quay đầu hỏi ngỗng trắng : “Đây là chỗ ở của ta à?”

“Đúng thế.” Ngỗng trắng đáp.

Cố Thanh Sơn nhíu nhíu mày.

Nếu là chỗ ở của mình, đặt cái tên này có phải đàn bà quá không?

“Ta có thể đổi tên không?” Hắn hỏi.

“Không được, đây là do Thánh nhân viết, đệ đổi gì mà đổi?” Bạch Nga có chút khó chịu.

Cố Thanh Sơn nhanh chóng từ bỏ. Nhưng rồi hắn sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi: “Chỗ ở của nhị sư huynh gọi là gì?”

Bạch Nga đáp luôn: “Cung Dao Hoa.”

Cố Thanh Sơn lập tức lấy lại cân bằng.

Một người một ngỗng đi vào đại điện.

Cố Thanh Sơn phóng mắt nhìn tới… Là thật sự “phóng mắt tới”. Diện tích bên trong đại điện này rất rộng, có lẽ cũng phải rộng gấp đôi sân bóng đá.

“Đây là chỗ ở của ta?” Cố Thanh Sơn không biết nói gì khác. Không gian nơi này rộng đến mức dư sức tổ chức một buổi hòa nhạc.

Ngỗng trắng đáp: “Không sai, là chỗ ở của đệ.”

“Một mình ta à?” Cố Thanh Sơn lại hỏi.

“Một mình đệ.” Bạch Nga cũng đáp.

Một mình…

Mình…

Ình…

Âm thanh truyền đến không ngừng, vang vọng trong không trung.

Cố Thanh Sơn: “…”

Bạch Nga: “…”

“Khụ.” Cuối cùng ngỗng trắng có chút ngượng ngùng giải thích: “Lúc xây dựng tông môn, Thánh nhân luôn muốn xây to một chút, như vậy nhìn từ bên ngoài mới khiến người ta tôn kính.”

“… Quả thực rất dễ dàng khiến cho người ta nổi lòng tôn kính.” Cố Thanh Sơn nói rất khó khăn.

“Đệ nghỉ ngơi đi, tối nay các sư huynh đệ sẽ cùng nhau ăn cơm, xem như chào đón đệ nhập tông.” Ngỗng trắng nói xong cũng không quay đầu lại mà bay thẳng.

Cố Thanh Sơn đứng ở cửa sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới đi vào điện Phong Lan.

Hắn đi một vòng quanh đại điện. Sau một vòng, cơ thể cảm thấy nóng nực, trên lưng cũng có một lớp mồ hôi, cơ thể hắn lúc này không khác gì vừa trải qua một đợt tập luyện thể lực khắc nghiệt nhất.

Điện Phong Lan…

Quên đi, ít ra nó cũng đủ lớn, Cố Thanh Sơn cố gắng thuyết phục chính mình.

Ở một ngóc ngách trong đại điện, vật phẩm hỗ trợ được xếp thành một đống thật chỉnh tề. Hắn cầm lấy một bình đan dược, mở ra ngửi. Linh lực dồi dào chui thẳng vào trong lỗ mũi, ba vạn lỗ chân lông trên cơ thể dường như cũng được mở ra.

Đan dược tốt!

Cố Thanh Sơn khen một tiếng, lại đi xem những vật khác. Không thể không nói, phúc lợi của Bách Hoa tông thật sự rất tốt, đồ vật sử dụng đều là hạng nhất, tất cả đều là tinh phẩm cao cấp. Có thể thấy Bách Hoa tiên tử rất chú ý đến phương diện đối đãi đồ đệ.

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút, lấy một cái bồ đoàn bằng tơ, tuỳ ý tìm một vị trí trống trong điện để ngồi, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu nghỉ ngơi điều tức.

Màn đêm buông xuống.

Cung Dao Hoa.

Hai nam một nữ và một ngỗng ngồi quây quần với nhau, rượu và thức ăn thịnh soạn nóng hôi hổi bày đầy ắp trên bàn.

Tần Tiểu Lâu đắc ý nói: “Ăn thỏa thích đi! Tất cả đều là món ăn sở trường của bổn thiếu gia đấy, coi chừng phỏng lưỡi của các người!”

Thấy ngỗng trắng trừng mắt, hắn ta mới nói một cách không tình nguyện: “Được rồi, chúng ta mời đại sư huynh nói trước!”

Ngỗng trắng ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng cất tiếng: “Chào mừng Thanh Sơn và Tú Tú gia nhập tông môn của chúng ta, hy vọng sau này mọi người ở chung giống như huynh đệ tỷ muội!”

Tú Tú nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn không đến à?”

Ngỗng trắng đáp: “Sư tôn là Thánh nhân, ngày thường quá bận rộn, hoạt động như này chúng ta tự tiến hành là được.”

Thật ra sư tôn đã đến đây rồi mà. Cố Thanh Sơn ở bên cạnh liếc mắt nhìn “ngỗng trắng”.

Tú Tú có chút thất vọng.

Tần Tiểu Lâu liếc nhìn nàng một cái, nói: “Tú Tú sư muội, bắt đầu từ ngày mai, sư tôn sẽ chỉ dẫn muội tu hành mỗi ngày, đêm nay chính là thời khắc duy nhất muội thoát khỏi ma chưởng của sư tôn đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK