Mới vừa cùng phóng viên ăn cơm xong, Tần Hiếu
Uyên dẫn theo mấy người đi ra tiệm cơm.
Tần Hiếu Uyên nhìn Lý Bảo Sơn nói:
- Bảo Sơn, hôm nay cực khổ cho ông rồi!
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Viện trưởng Tần, hôm nay đều là công lao của tiểu Trần, tôi cũng không dám tham công cực khổ, tôi đề nghị bệnh viện nên khen ngợi tiểu Trần một cái, dù sao kiểu chuyện này, là chuyện tốt, là mở lối công khai
Tần Hiếu Uyên gật đầu, cảm thấy rất đúng!
- Đúng vậy, ông nói đúng, ngày mai tôi nói một chút với khoa y tế bên kia, khen ngợi cho Tiểu Trần một cái!
Lúc này, điện thoại Lý Bảo Sơn vang lên, vừa nhìn là Trương Hữu Phúc, lập tức hỏi
- Nhô, chủ nhiệm Trương, thế nào?
Trương Hữu Phúc nói:
- Chủ nhiệm Lý, ta và chủ nhiệm Tiền Lượng Tiền, còn có chủ nhiệm Chu Hoành Quang muốn đi xem video phẫu thuật hôm nay, ông xem có thuận tiện hay không?
Lý Bảo Sơn nghe xong, lập tức nói:
- Ngược lại là rất thuận tiện, chỉ là... có hơi quá muộn không?
Lúc này, Chu Hoành Quang căm điện thoại, nói:
- Chủ nhiệm Lý, tôi là Chu Hoành Quang, là tôi muốn nhìn một chút video cấp cứu hôm nay, muộn như vậy, thực tế là làm phiền ông!
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Không có chuyện gì không có chuyện gì, mọi người với chủ nhiệm Chu trực tiếp tới đi, tôi ở khoa cấp cứu chờ mọi ngươi!
Cúp điện thoại, Lý Bảo Sơn cười nói
- Viện trưởng Tân, chủ nhiệm Chu Hoành Quang muốn xem video một chút, ông đi không?
Tần Hiếu Uyên nghe được tên Chu Hoành Quang này, có thể làm quen một chút, nhẹ gật đầu:
- Đi xem một chút đi, dù sao vẽ nhà cũng không có chuyện gì làm.
Nói xong một đoàn người đi đến hướng bệnh viện.
Trên đường đi, Tân Hiếu Uyên và Lý Bảo Sơn không ngừng nghe ngóng tin tức của Trần Thương, nói lời khách sáo.
Thế nhưng, không nghĩ tới Lý Bảo Sơn nhắc tới Trần Thương, quả thực là thao thao không ngừng, muốn ngừng đều không dừng được, căn bản không cần nói lời khách sáo.
Chỉ là, Tân Hiếu Uyên không nghĩ tới chính là Lý Bảo Sơn đánh giá rất cao đối với Trần Thương!
Lập tức cũng là hơi mừng rỡ!
Không hổ là người đàn ông con gái nhà ông nhìn trúng.
Có thể...
Có thể!
Trần Thương mặc cái áo nhung bằng da dê do “tiểu áo bông” “cho mượn"
Rất thản nhiên!
Lúc này đã sáu, bảy giờ, chính là lúc bắt đầu chợ đêm.
Hai người đi chung, tay nắm tay, cười nói vui vẻ.
Giờ phút này, đột nhiên Trần Thương cảm giác được, hạnh phúc rất đơn giản.
Hôm nay Trần Thương từ chối ăn lẩu, dù sao áo nhung dê mới, ăn xong nồi lẩu mùi trên cơ thể vẫn cực kỳ khó ngửi.
Nghĩ tới nghĩ lui, hai người tới con phố ăn vặt.
Không thể không nói, thành phố An Dương được biết đến là trung tâm thành phố có rất nhiều chỗ tốt, ít ra các nơi có ăn ngon đều ở nơi này, lúc này Tần Duyệt thèm ăn, Trần Thương đi theo cô từ đông chạy sang tây, không bao lâu, trong bụng chứa không ít đồ ăn.
Trần Thương nhìn đủ loại món vặt đa dạng như thế, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề rất lớn, dạ dày của người thật khỏe mạnh, thứ gì cũng đều có thể tiêu hóa.
Chỉ là, hình như Tăn Duyệt đối với vấn đề này không hơi hứng thú nào.
Cô chỉ hứng thú với món nào Trần Thương chưa ăn qua.
Trần Thương chưa ăn qua, cô sẽ muốn mua cho anh nếm thử, đương nhiên là lấy danh nghĩa mình muốn ăn.
Đêm khuya con phố ăn vặt của thành phố này là một cảnh đẹp đặc biệt.
Ở đây đại đa số đều là những cặp tình nhân, nguyên một đám tay nắm.
Bán mứt quả chính là một cặp vợ chồng già, làm kẹo đường hồ lô cả một đời, hoa văn rất nhiều, mỗi lần tới đây Tân Duyệt đều muốn mua hai xiên, một xiên cho bản thân, một xiên cho mẹ cô.
-Trông thấy Tân Duyệt đi tới, hai người già cũng mỉm cười nhìn Tân Duyệt một chút, lại một phen đánh giá Trần Thương.
Danh Sách Chương: