Mỗi lần chóp mũi cay xè, cậu đều mở to hai mắt hoặc ngẩng đầu lên, chốc lát sau hơi nước thừa thãi khô dần, cậu tiếp tục chớp nhanh vài lần, thế là hết. Chỉ có đuôi mắt hơi ửng hồng.
Giang Thiêm đã từng thấy cậu như vậy và chỉ từng thấy cậu như vậy. Rất lâu trước đây hắn nghe Thịnh Minh Dương kể rằng con trai ông miễn là không khóc thì không phải chuyện gì to tát. Nhìn thói quen của Thịnh Vọng thì e rằng thuở ấu thơ chưa từng gặp “chuyện gì to tát”, dù cho tâm trạng tồi tệ cùng cực cũng chỉ có đuôi mắt ửng hồng mà thôi.
Nhưng giờ đây, Giang Thiêm hôn lên mắt Thịnh Vọng, thế mà thấy vị mặn chát ngấm đầu môi. Trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, hắn từng đánh rơi rất nhiều thứ, hắn trải nghiệm cảm giác “mất mát” vô số lần, nhưng “tìm lại được” thì là lần đầu tiên.
Thì ra mùi vị ấy là mặn, là ẩm ướt, vừa mãnh liệt vừa chua chát.
Đầu óc Thịnh Vọng trống rỗng, còn lồng ngực căng đầy. Cậu được Giang Thiêm dắt, ngơ ngơ ngác ngác đi theo đối phương về chỗ ở, lần tầng vào nhà.
Cậu bị đè lên ván cửa, gần như không thở nổi.
Giang Thiêm thoạt nhìn lạnh nhạt nhưng nụ hôn của hắn luôn luôn dịu dàng, dạo xưa dù mang nét ngô nóng nảy của thời thiếu niên thì cũng chỉ cuồng nhiệt trong giới hạn cho phép. Nhưng hôm nay thì khác, hắn hôn rất sâu rất siết như thể đang xác nhận sự tồn tại của điều gì đó.
Có đợt Thịnh Vọng cảm thấy chuyện lâu không làm sẽ chẳng biết bắt tay từ đâu, người lâu không gặp sẽ chẳng biết nói lời gì.
Mãi cho đến khi cậu hơi tách ra, nghiêng đầu thở dồn dập, rồi giống như năm đó nắm lấy gáy Giang Thiêm nhào tới hôn, cậu mới nhận ra trí nhớ của con người bền vững hơn cậu tưởng, trong lòng là thế, cơ thể cũng là thế.
Dù cậu uống rượu, phản ứng chậm chạp, lúng ta lúng túng thì ký ức cơ bắp cũng sẽ thúc giục cậu đuổi theo và đáp lại người cậu yêu như thời mười bảy mười tám tuổi, tuồng như bản năng đã ăn sâu vào xương tủy.
Xương cốt em ca vang, em vẫn còn yêu anh.
“Vọng Tử.” Giang Thiêm nhích ra chút ít, đôi mắt khép hờ hạ tầm nhìn, trong cơn mê say để lộ ánh sáng dịu dàng. Giọng nói của hắn trầm lắng, vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến người nghe bủn rủn cõi lòng: “Chúng ta quay lại được không em?”
Thời tuổi còn nhỏ, hắn muốn làm gì muốn nói gì cũng phải chờ chốc lát, hắn nghĩ đó là lý trí và chín chắn. Chờ rời khỏi thế giới mộng mơ, chờ Thịnh Vọng suy nghĩ cẩn thận, chờ tỉnh rượu, chờ trưởng thành…
[2] Thế giới mộng mơ = trại tập huấn.
Sau này hắn mới hiểu, thế giới luôn luôn thay đổi, chẳng ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, hệt như câu “Tối nay nói tiếp” ở chiếu nghỉ cầu thang vào năm hắn tròn 18 tuổi, ai mà ngờ cái “tối nay” của họ lại muộn mất nhiều năm đến thế.
Giờ hắn không muốn đợi thêm một giây nào nữa.
Thịnh Vọng ngơ ngác mãi, rồi gật mạnh đầu. Động tác của cậu vẫn đù đờ vì say, nhưng toát ra vẻ cực kỳ thẳng thắn nghiêm túc. Cậu gật đầu xong bèn rũ mắt, ỉu xỉu mà rằng: “Nhưng em không giống hồi xưa cho lắm, rất nhiều người nói thế.”
Ngón cái buông thõng của cậu bấu vào các đốt ngón tay khác, lại bắt đầu hành động nhỏ một cách vô thức. Cậu định nói “Anh có thể đợi một thời gian nữa hẵng nhìn”, kết quả chưa kịp mở miệng đã nghe Giang Thiêm đáp “ừ”: “Nghe nói người thích em nhiều hơn hồi cấp 3 rất nhiều.”
Thịnh Vọng ngơ ngơ ngác ngác, muốn nói ý em không phải thế. Nếu như ngày thường dưới trạng thái tỉnh táo, chắc chắn cậu sẽ nhận ra ngay, Giang Thiêm thông minh đến thế, sao có thể không biết cậu muốn nói gì. Tiếc rằng bây giờ cậu đang say, chỉ biết ngây ngô nhìn đối phương.
Cho đến tận khi Giang Thiêm mở miệng nói tiếp: “Thế đổi thành anh theo đuổi, cho em quyết định xem đồng ý hay không nhé.”
“Thôi.” Thịnh Vọng ỉu xỉu nói. Cậu im lặng chốc lát, lầm rà lầm rầm: “Không nỡ.”
Giọng điệu và nét mặt khi nói chuyện của cậu không khác năm mười bảy mười tám tuổi là bao, khiến người ta tự dưng muốn trêu đùa. Nhưng lúc này Giang Thiêm thấy lòng mình đau như cắt, hắn lặng thinh nhìn cậu, sau đó cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đuôi mắt, gương mặt và khóe môi cậu.
Thịnh Vọng bị hắn hôn mà lòng dạ ngứa ngáy, không kìm được hôn trả.
*
Nếu không bị thứ gì đó lông lá xồm xoàm đâm vào chân, Thịnh Vọng giật mình trượt chân va phải góc bàn, có lẽ bây giờ họ đã lăn lên ghế sô pha hoặc giường rồi.
Nhờ ơn ký ức cơ bắp mà Thịnh Vọng hôn hôn hít hít rồi không nhịn được muốn nghịch hầu kết Giang Thiêm. Trước đây xuất phát từ đam mê và dục vọng chiếm hữu, muốn thấy dáng vẻ lạnh nhạt thờ ơ của anh cậu bị cậu trêu đùa đến mức mất khống chế. Còn giờ…
Giờ cũng giống thế.
Đam mê xấu xa của thời niên thiếu luôn xuất hiện bất ngờ trong tình huống tương tự, chẳng cần phải cố gắng suy nghĩ. Dường như chỉ cần đối mặt với Giang Thiêm là cậu có thể chầm chậm, từ từ mở rộng lòng mình.
Bàn trà làm bằng gỗ, góc hơi nhọn. Thực ra Giang Thiêm đã mua một bộ 4 miếng bịt góc bàn bằng nhựa dẻo, nhưng mấy hôm nay tâm hồn bay theo người nào đó đi Quảng Đông mất rồi, còn chưa đập hộp luôn.
Bắp chân Thịnh Vọng quyệt vào góc bàn chảy chút máu, cậu vén ống quần ngồi trên sô pha, mắt to trừng mắt nhỏ với tên đầu sỏ gây tội đang ngồi trên bàn uống nước.
Chắc tại ánh mắt mèo ta chăm chú quá, thần kinh của Thịnh Vọng giãy giụa trong men say và biết xấu hổ rồi, thế là cậu túm gối ôm vào lòng, lặng lẽ che hông.
Mèo ta bị Giang Thiêm chiều quen thói, đâu cũng dám ngồi, chả sợ người lạ tí nào.
Nghĩ đến cái từ “người lạ”, Thịnh Vọng hơi khó chịu. Giang Thiêm vào phòng ngủ tìm thuốc bôi, cậu tranh thủ lúc đối phương không nghe thấy bèn ngả người về phía trước, đè lên gối ôm nhìn mèo ta và bảo: “Mày là con trai thất lạc nhiều năm của tao đúng không?”
Chắc mèo ta tưởng cậu muốn sờ nó, bèn lặng lẽ lùi đầu lại.
Thịnh Vọng hỏi tiếp: “Sao mày béo thế?”
Mèo ta nghiêm mặt trừng cậu, hai tai dựng thẳng.
Thịnh Vọng đang định nói tiếp thì Giang Thiêm bước ra từ phòng ngủ, trong tay cầm chiếc hộp nhỏ nói: “Không phải béo mà là nhiều lông.”
Hắn vừa xuất hiện, hai sinh vật sống trong phòng khách lập tức yên lặng. Mèo ta ngồi xổm liếm móng vuốt, Thịnh Vọng ôm gối lùi về ổ.
Mãi sau cậu ngoan ngoan đáp “Ò”.
“Đừng có ngồi xếp bằng.” Giang Thiêm bảo cậu duỗi cái chân chảy máu ra, rút một chiếc băng cá nhân trong hộp và nói: “Anh vừa mới chuyển vào đây nên có mỗi cái này thôi.”
“Để em tự làm.” Thịnh Vọng toan chìa tay, Giang Thiêm tránh ngay.
Băng cá nhân thoảng mùi thuốc the mát dán lên miệng vết rách, đầu ngón tay Giang Thiêm tì lên bắp chân cậu, miết miết cho phẳng mép băng. Thịnh Vọng vô thức rụt chân, lặng lẽ ôm chặt gối.
Chẳng biết mèo ta tò mò mùi thuốc hay gì mà bỗng sát lại gần, đầu mũi ướt át hít hà chân cậu.
“Nó đang thơm em à?” Dù sao đây cũng là con mèo Thịnh Vọng tốn công tốn sức chọn lựa năm xưa, mới hơi tỏ vẻ thân thiết thôi cậu đã thấy dễ cưng chết mất.
Ai ngờ cậu vừa nhấm nháp sự thân thiết được tí, Giang Thiêm đã giội ngay cho cậu thùng nước lạnh: “Không phải đâu, nó đang quệt nước mũi thôi.”
Thịnh Vọng: “???”
Nói như cứt í.
Thịnh Vọng đá mèo ta, không mạnh, giống như phản xạ có điều kiện của chân khi gõ lên đầu gối vậy.
Đá xong cậu mới giật mình sửng sốt, ngước mắt lên thì thấy Giang Thiêm đứng đó cất hộp băng cá nhân đi rồi quay đầu cười khẽ khàng.
Thịnh Vọng như người bộ hành lặn lội đường xa trong trời đổ tuyết, ngồi bên đống lửa lâu ơi là lâu, mãi mới thấy ấm lên. Các đầu ngón chân ngón tay bắt đầu mềm ra, dòng máu bắt đầu lưu thông tràn đầy cơ thể.
Thì ra sau bao nhiêu năm, dù cho chính cậu cũng thấy mình đã hoàn toàn thay đổi, thì cậu vẫn có thể khiến người ấy bật cười như trước đây.
Tiếng cười nhẹ của Giang Thiêm như bật công tắc. Ngay sau đó, Thịnh Vọng bỗng trở nên dính người, bám theo hắn ra ra vào vào phòng ngủ và nhà bếp, nhìn hắn rót một cốc nước mật ong giải rượu, sau đó rất mực ngoan ngoãn bưng cốc uống cạn.
Cuối cùng thì cậu cũng nói nhiều hơn, ban đầu hỏi Giang Thiêm vì sao đổi wechat, ở trường học thế nào, cuộc sống có ổn không, có quen biết một vài người bạn tốt không.
Cậu nghe Giang Thiêm nói nơi hắn sống tốt lắm, chẳng qua rất ít người, những ngày lễ đặc biệt là lễ Giáng sinh, các cửa hàng xung quanh đóng cửa hết, chỉ có vài siêu nhị nhỏ sáng đèn, hưng không tìm thấy thứ muốn mua.
Gần đó có một nhà hàng Trung Quốc, hương vị chẳng thể làm người ta vừa lòng nổi. Có một dịp Tết dương, vài người bạn học gọi Giang Thiêm đến gói sủi cảo, nhưng chỉ mua được giấm hoa quả, chấm lên ăn vị rất lạ. Có thằng cha cùi không sợ lở, cho tương ớt và mù tạt quái gở chẳng kém vào bát giấm, khiến bữa cơm tất niên suýt thì ám ảnh cả đời.
Du học sinh thường xuyên tụ tập và giao lưu, Giang Thiêm bị lôi đi hai lần, chẳng thích thú gì cho cam nên không tham gia nữa.
…
Thời gian dần dần trôi qua, Thịnh Vọng chuyển từ hỏi sang đáp, nói về bản thân mình.
Đó giờ cậu luôn sống vội vội vàng vàng và hiếm khi nhớ lại những gì đã trải qua trong mấy năm nay, gặp ai, làm gì, tuồng như trôi tuột hết cả, không muốn nói tỉ mỉ. Tận đến hôm nay, cậu mới chính thức hé mở những năm qua, kể vài chuyện vụn vặt cho Giang Thiêm nghe.
Cậu cứ tưởng sẽ buồn lắm, nhưng khi nói ra rồi lại thấy chẳng sao.
Cậu nói về cuộc sống Đại học, tập trung phỉ nhổ “mùi thơm” ngất ngây ở phòng bên cạnh, ép cậu phải chuyển ra ngoài thuê nhà từ sớm. Có dạo cậu mốn nuôi một con mèo cho nhà cửa đỡ vắng lạnh. Nhưng lần nào chọn lựa cũng nghĩ đến con mèo đã nhận nuôi từ rất nhiều năm trước, thế là ổ mèo, chậu cát, đồ chơi mua đủ cả nhưng vẫn để đấy chưa dùng.
Cậu nói tiếp về các tổ chức đoàn thể và các trận đấu, thực ra cậu đã quên sương sương rồi nhưng vẫn miêu tả nó cực kỳ náo nhiệt dưới cái nhìn chăm chú của Giang Thiêm. Càng nói càng bộc lộ bản tính, tỉnh bơ thổi phồng năng lực lên kế hoạch và kêu gọi tài trợ của mình trong Hội sinh viên.
Thấy Giang Thiêm nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc, có vẻ những năm tháng chạy đôn chạy đáo ngày đêm đảo điên không hề toi công.
Đã lâu rồi Thịnh Vọng không tán gẫu với ai thế này, tuồng như nói mãi chẳng hết. Y đúc hồi cấp 3, rõ ràng chả có việc gì vẫn ôm điện thoại nhắn tin wechat vào giờ ra chơi với Giang Thiêm suốt.
Giang Thiêm sợ cậu sẽ khát nước, nhìn môi cậu vài lần, rốt cuộc không kìm được phải đứng dậy vào bếp rót một cốc. Tới khi bưng cốc quay lại, cái người luôn mồm nói muốn thức qua giao thừa đã ngủ mất rồi.
Cậu đã tắm rồi, cởi áo sơ mi chín chắn trưởng thành, lôi một chiếc áo phông rộng thùng thình và quần thể thao trong tủ ra mặc, vì co người mà lộ rõ đường nét lưng vai, chất vải cotton ôm lấy vòng eo thon gầy mảnh dẻ.
Cậu ngủ vẫn thích nằm sấp trên gối, tóc tai rối xù rũ xuống, lò sưởi ấm áp nên trán luôn ẩm ướt, chẳng khác gì nhiều năm về trước.
Giang Thiêm uống một hớp nước, sau đó vịn thành giường cúi người hôn lên môi cậu. Thịnh Vọng vô thức liếm môi dưới, rồi nghiêng đầu vùi sâu vào gối.
Hắn bỗng nhớ tới cái hôm sau lễ hội nghệ thuật ở trường trung học trực thuộc, cũng đêm khuya thanh vắng thế này, Thịnh Vọng chiếm trọn hơn nửa giường dưới của hắn, chẳng đợi được đến 0 giờ đã ngủ mất rồi. Hắn cũng hôn cậu và chờ năm mới đến trong cơn buồn ngủ mơ màng.
Giây phút ấy, mọi cảnh tượng nối vào nhau, tưởng như những năm bỏ lỡ giữa chừng không tồn tại vậy.
Hôm kia là ngày 29 tháng 12, hắn đứng trên sân khấu rộng lớn trong hội trường của trường trung học trực thuộc, mặc chiếc áo sơ mi có tên một người khác, dùng kĩ thuật gảy guitar mới học cấp tốc để đàn bài “Tuổi thơ”.
Hôm nay là ngày 31 tháng 12, hắn tắt đèn nằm dài trên giường như mọi hôm, cận kề người hắn yêu.
Năm mới đã đến rồi, hắn nhắm mắt trong những giây cuối cùng, nắm chặt bàn tay Thịnh Vọng mà thì thầm rằng: “Vọng Tử, năm mới vui vẻ.”
Anh rất nhớ em, ngày ngày đêm đêm.