Vương Chính nhìn đứa con trai trước mặt, thỉnh thoảng sẽ quét đôi mắt về phía cô.
Thái độ của Vương Nhất Hạo rất kiên quyết đối với sự cứng rắn của ba mình:
" Đây là người con yêu".
" Đừng có quên vị trí của bản thân, lớn rồi mơ mộng ít thôi".
Cô ngồi đó nhìn tình cảnh trước mắt, vốn dĩ cô nên đứng ở bên cạnh anh, nhưng mỗi lần muốn đứng lên đều bị anh ấn xuống, cô chỉ có thể nắm lấy tay anh, muốn anh bình tĩnh.
Trong căn biệt thự to lớn, tiếng mắng chửi vang vọng, người làm có mặt ở đó cũng chẳng để tâm, dường như việc này xảy ra không phải ngày một ngày hai cho nên chẳng ai thèm ngăn cản.
Dù trong tay Vương Chính là cây gậy batoong, lỡ như nóng giận thì rất có thể sẽ vung lên bất cứ lúc nào.
" Hai cha con có thôi đi không? Nhà có khách mà lại làm thế này" - Từ trên lầu bước xuống, một người phụ nữ rất đẹp, gương mặt trẻ trung và rất nhẹ nhàng, cảm giác thoát tục tựa thần tiên trên trời, Tô Gia Hân ngây ngốc nhìn một lúc.
Nhìn có vẻ trẻ trung nhưng đây chính là mẹ của anh, Lục Liên Liên.
Bà chỉ vừa bước đến bên sofa, cả hai người đàn ông liền im bặt, không dám nói dù chỉ là một từ. Vương Chính hắng hắng giọng, cầm vội chén trà sen lên rồi uống.
Lục Liên Liên hướng mắt về phía anh, Vương Nhất Hạo biết ý liền nhường chỗ bên cạnh cô cho mẹ mình ngồi, còn anh chỉ đành ngồi ở chiếc ghế sofa đơn ở bên cạnh.
Bà ngồi xuống, nhìn Tô Gia Hân một lúc rồi mỉm cười:
" Khiến cho con chê cười rồi".
Nụ cười của bà làm cho sự lo lắng trong cô cảm đi ít nhiều.
Vương Chính lúc này không còn cao giọng như trước, ông cố gằng cơn tức giận:
" Ta vẫn không chấp nhận chuyện này đâu".
Tô Gia Hân mấp máy môi rồi cũng lên tiếng:
" Con biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót...".
" Đừng có nói nữa" - Ông đập thẳng cây batoong xuống đất, đứng thẳng lên, dáng vẻ như muốn giết người đến nơi, ông chỉ tay về phía anh, nhìn cô rồi tức giận:
" Nó! Vào cấp ba đã nổi loạn, rõ ràng học giỏi nhưng lại vì muốn chọc tức ông bà già mà cố ý bỏ hơn nửa trang đề thi tuyển sinh lớp 10, sau đó còn yêu sớm. Hừ! Chuyện đó thì cũng thôi đi, việc của công ty không lo, đột nhiên từ chức rồi gia nhập vào công ty đối thủ, có tức chết không chứ?! Con gái à, con yêu nó lão già này không bao giờ đồng ý".
"..........".
Hình như có gì đó sai sai.
Cô còn chưa kịp tải xong kiến thức thì Lục Liên Liên đã nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng cười:
" Con đừng trách chồng ta không hiểu lý lẽ, thằng nhóc này ngoài gương mặt ra thì đâu có điểm gì tốt để cho con chú ý đến?".
" Hừ, đúng, đàn ông chỉ có gương mặt thì làm được trò trống gì chứ? Vô dụng" - Vương Chính khinh bỉ nhìn về phía anh rồi nói, sau đó chậm rãi ngồi xuống, lại nhìn về phía cô:
" Con nên suy nghĩ kỹ hơn đi, nếu không thì tương lai của con sẽ bị huỷ trong tay thằng nhóc khốn kiếp này đấy".
Lục Liên Liên ngồi bên cạnh nói thêm:
" Chuyện cả đời người không phải đùa đâu. À, ta có một đứa cháu trai đang làm phó giám đốc ở công ty, tài giỏi lắm, nếu con thích gương mặt thì cháu ta ăn đứt thằng nhóc này, có muốn...".
" Mẹ! Đủ rồi đấy!!!" - Lúc này anh mới không thể nhịn được nữa mà thét lên.
Căn phòng yên lặng đến mức chỉ nghe thấy được tiếng sủi oxi trong hồ cá dài 3 mét, Lục Liên Liên nhìn đứa con trai đang giận dữ đỏ mặt, lát sau liền xoay sang phía Tô Gia Hân tiếp tục nói, dường như chẳng hề quan tâm đến anh:
" Đấy, con nhìn xem, đàn ông mà nóng tính như thế chắc chắn có máu vũ phu trong người. Con nên suy nghĩ về cháu trai...".
Anh không thể nghe thêm được nữa, nhanh chóng tiến đến kéo tay cô rồi kéo đi.
" Con đưa người yêu về giới thiệu với cha mẹ, không phải để hai người tìm người yêu cho cô ấy đâu!".
" Tính tình con kém thế kia, mẹ đây chỉ là sợ con làm khổ con gái nhà người ta thôi".
"..........".
Cô nhìn tình cảnh trước mắt, cố nén cười.
Trước đây vẫn không hiểu anh giống ai mà lại hay bắt bẻ, bây giờ được gặp mẹ anh thì chợt hiểu ra rồi.
Vương Nhất Hạo tức giận rồi nói ra câu đe doạ:
" Cha mẹ cứ như thế thì sau này con không về nữa".
" Được, con không cần về đỡ chướng tai gai mắt, để cho người yêu con đến là được".
"............".
Danh Sách Chương: