Du Lượng là bạn thân của anh, họ cùng nhau học chung cấp ba, nên đương nhiên cậu ta và cô cũng biết nhau.
Hôm nay Tô Gia Hân tan làm liền ghé qua siêu thị, đang lúc đắn đo không biết nên mua gì cho bữa tối thì phía sau lưng liền vang lên tiếng gọi:
" Tô Gia Hân?".
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô xoay lại theo phản xạ. Nhìn thấy cậu ta, trong lòng đột nhiên có chút ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của Tô Gia Hân, Du Lượng vô cùng ấu trĩ và rất hay hiến những trò xấu cho Vương Nhất Hạo, cậu là điển hình của một tên học sinh quậy phá, dáng người không cao không thấp, gương mặt tuy có chút ưa nhìn nhưng so với Vương Nhất Hạo thì chẳng có gì nổi bật.
Nhưng cậu trai đứng trước mặt cô bây giờ lại hoàn toàn trái ngược, dáng người cao ráo, quần áo chỉnh tề mang theo chút đĩnh đạc, không còn là cậu trai ồn ào năm cấp ba, Du Lượng điềm tĩnh và ít nói hơn.
'' Trông thấy cậu từ xa, tớ còn tưởng bản thân nhận nhầm người, haha'' - Cậu cười cười rồi lên tiếng.
Tô Gia Hân không thân với cậu lắm, cho nên cũng không muốn 'ôn lại kỷ niệm', nhanh chóng lựa chọn thức ăn.
Còn anh, vẫn cứ đi theo rồi hỏi:
'' Nhất Hạo đang làm ở công ty nơi cậu đang làm đúng không? Haizzz, từ ngày cậu ấy nghỉ việc, trong công ty gà bay chó sửa không yên, ai ai cũng đều oán thán. Tài giỏi quá cũng khổ thật mà''.
Tô Gia Hân nghi hoặc:
'' Không phải vì bị cô lập ở công ty cũ nên cậu ấy nới chuyển nơi làm việc sao?''.
'' Cô lập? Ai dám gây chuyện với con giám đốc, hơn nữa, cái nết chó táp đó thì ai dám làm gì cậu ta?''.
''.............''.
Nói cũng đúng.
Vậy mà khi anh uất ức rồi bảo bản thân bị cô lập, cô lại tin mới hay.
Du Lượng cười cười, cậu ngẩng mặt lên nhìn ngắm xung quanh rồi hoài niệm:
'' Nói về giả vờ thì đúng là không ai vô lại bằng cậu ấy nha. Nhớ năm xưa, rõ ràng với học lực đó có thể vào lớp chọn nhưng lại cố ý làm sai hơn nửa tờ đề kiểm tra. Nếu không thì có khi vị trí học bá có khi không phải của chồng Lý Tiểu Xuyên nha''.
Cố ý làm sai đề? Chuyện này cô vừa mới nghe lần đầu ấy.
'' Tại sao lại làm như vậy?''.
Du Lượng cười cười, nhún vai:
'' Còn không phải vì muốn học cùng lớp với cậu hay sao?''.
Tô Gia Hân nghe Du Lượng nói, chân mày nhíu lại, trong khi tròng mắt thì giãn ra, cô mấp máy môi, không tin hỏi lại:
'' Vì tớ?''.
'' Ừ, nếu không thì còn lý do gì nữa? Người ta thích thầm cậu từ lâu rồi, vừa gặp liền cảm nắng. Con trai bọn tớ khi còn trẻ tuổi, rất thích bắt nạt cô gái mà mình thích, tuy có hơi ấu trĩ nhưng ngoài gây sự chú ý nhờ lý do đó thì đâu biết cách nào khác?''.
Vậy mà năm cấp ba, cô cứ nghĩ anh ghét mình, cho nên mới tìm cách bắt nạt.
Du Lượng nhìn ngó xung quanh, như đang xem thử có gặp người quen bắt gặp mình đang nói xấu hay không. Sau khi xác nhận không có ai, anh mới có dũng khí mà lên tiếng:
'' Cứ tưởng sau chuyện cố ý làm sai đề thi thì cậu ấy không còn làm ra chuyện gì ngu ngốc nữa, thì lại đổi công ty. Chắc là bây giờ đang làm chung bộ phận của cậu đúng không?''.
''..........''.
'' Vậy... sếp cũ của tớ đây đang giữ chức vụ gì ở công ty cậu vậy?''.
Tô Gia Hân nhìn anh rồi chậm rãi nói:
'' Tổ trưởng''.
'' Hả? Bỏ chức trưởng phòng đi sang nơi khác làm tổ trưởng? Đúng là đồ điên mà''.
''.............''.
Tô Gia Hân nhìn chăm chăm vào một điểm, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
'' Tớ về đây''.
Nói xong liền đi ra khỏi siêu thị, bỏ lại Du Lượng đang hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô gái nhỏ đứng đợi ở trạm xe bus, ánh mắt của cô vẫn thất thần.
Anh thích cô? Còn thích từ rất lâu rồi?
Cô hoàn toàn không biết việc này.
Trước đó anh bắt nạt cô, rồi cố gắng đối tốt, Tô Gia Hân cứ nghĩ đó chỉ là do anh cảm thấy tội lỗi, nên muốn bù đắp.
Còn việc cố tình làm sai nửa tờ đề thi thì đây là lần đầu cô nghe thấy.
Làm sao có thể có việc này được cơ chứ? Hết sức hoang đường.
Vương Nhất Hạo, chàng trai kiêu ngạo và đầy tham vọng như anh sao có thể vì cô mà làm ra việc này?
Trong ánh nắng chiều tà, cô gái nhỏ bước lên chuyến xe rồi về nhà, cô quên mất việc mua thức ăn cho bữa tối, chỉ vì nghe thấy chuyện kinh thiên động địa.
Danh Sách Chương: