Anh mút lấy môi dưới mềm mại như thạch của cô, chiếc lưỡi hệt như con rắn chậm chậm tiến vào lùng sục khám phá khắp nơi, bàn tay anh to lớn, đường gân từ mu bàn tay dài đến cánh tay, trông vừa đáng sợ lại vừa nam tính đang đặt trên mông cô, bóp đến mức khiến nó biến dạng.
Nụ hôn kéo dài đến khi hô hấp của cả hai người trở nên khó khăn.
Vương Nhất Hạo không cam tâm buông đôi môi ngọt ngào tựa mật của cô ra, anh cắn yêu một cái rồi phả từng hơi thở dồn dập lên trên gương mặt đã sớm đỏ ửng của cô.
Tô Gia Hân có chút dỗi, cô dùng nắm đấm nhỏ đập lên trên lồng ngực của anh, nhưng người đàn ông chẳng hề hấn gì, ngược lại còn khoái trá cười:
" Sao vậy?".
" Anh đưa em đến nhà anh làm gì?".
" Làm gì? Làm gì bây giờ? Hửm\~" - Anh hôn hôn má cô, cọ cọ chiếc mũi cao hệt như diễn viên lên vành tai cô, nũng nịu rồi tiếp tục nói:
" Vì ba mẹ anh thương em mà bỏ mặt anh, cho nên anh tủi thân, tìm kiếm sự bồi thường từ em\~".
Nói xong, liền bế cô lên theo kiểu công chúa, vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng dùng gót chân đóng cửa lại.
Đèn trong nhà đều tắt, chỉ thấy ánh sáng vàng cam phát ra dưới khe hở của cửa phòng ngủ, kèm theo tiếng thở dốc của cô gái.
Đêm nay anh không có ý định cho cô ngủ, làm việc năng suất đến mức cô cầu xin đừng có thúc cái dùi cui kia vào nữa, nhưng người đàn ông không ngừng lại.
Đối với sự cầu xin chân thành của cô, anh càng trở nên mất kiểm soát, dường như còn có chút hưng phấn, từ phía sau, anh đét vào mông cô một cái khiến âm thanh vang lên rõ to. Giọt mồ hôi chảy dọc từ cái cổ đến lồng ngực vạm vỡ của anh, Vương Nhất Hạo vuốt vuốt mái tóc được xịt keo bóng bẩy, gương mặt bất lương của anh lúc này lại càng thêm biến thái, anh nhếch môi cười khẩy, nhẹ nhàng đong đưa.
" Hân, rốt cuộc là ai ăn ai đây? Em nuốt cả gốc lẫn ngọn rồi\~".
" Ưm, anh... anh im đi. Ngày mai em sẽ... mách mẹ anh... bắt nạt em".
" Anh cũng muốn nghe thử em sẽ mách thế nào. Nói là... anh đè em cả đêm hay là em sẽ bảo là... anh ép em chơi với con hải sâm cả đêm\~".
" Không... biết xấu hổ".
Người đàn ông cười càng thêm tối, anh nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô gái, kéo nhẹ ra phía sau rồi nhịp nhàng đẩy vật kia vào, gân guốt, xù xì và xấu xí, khiến cho Tô Gia Hân 'sợ hãi' thét lên một tiếng rồi nằm gục xuống giường.
Ngực của cô bị o ép dưới giường, mông bị nhấc cao lên, vật kia đi vào trơn tru vô cùng.
Anh cúi người, lồng ngực nhễ nhại mồ hôi áp lên tấm lưng trắng mịn như đậu phụ của cô, xấu xa thì thầm bên tai:
" Muốn mách mẹ, còn phải xem... ngày mai em có xuống giường được hay không\~".
Lúc này cô mới biết rằng mình rất sai khi uy hiếp anh, tên này đâu sợ gì? Anh vốn là tên mặt dày vô lại!!!
Và...
Sáng hôm sau, Vương Nhất Hạo đến công ty như thường lệ, anh lại xin trưởng phòng cho cô nghỉ làm một hôm.
Vì công việc của cô anh xung phong làm giúp, cho nên cũng chẳng có gì mất mát, trưởng phòng rất vui vẻ mà chấp nhận.
Lại thêm một ngày nữa trôi qua, cô đến công ty làm, lần này không bị kéo ra hành lang nữa.
May thật...
May cái quỷ, đồng nghiệp đến chỗ cô làm việc rồi trực tiếp hỏi:
" Sao hôm qua lại nghỉ vậy?".
" Ai da, nghỉ một ngày có sao đâu, việc của em... tổ\~ trưởng làm rồi, cho nên đừng có lo, hí hí".
"...........".
" Tổ trưởng của chúng ta tốt bụng thật nha, làm giúp phần công việc của nhân viên\~".
" Ủa, sao lần trước mình nghỉ, hông ai làm cho mình dị ta\~"
" Sao dị ta\~".
Vương Nhất Hạo ngồi ở bàn làm việc, tay gõ phím liên hồi, nhưng vẫn nhếch môi rồi đáp:
" Vì cô ấy nghỉ làm phần lớn là do lỗi của tôi mà, tôi phải chịu trách nhiệm\~".
" Ồ\~ chịu chách nhịm. Lỗi gì mà lớn\~ đến mức phải chịu chách nhịm dị hỏ?".
Tô Gia Hân nhìn từng người một bằng ánh mắt bất mãn, sau đó lườm anh, Vương Nhất Hạo nhún nhún vai.
Đồng nghiệp thấy gương mặt cô đỏ như máu, nếu còn tiếp tục trêu thì có khi sẽ nổ tung, cho nên liền tốt bụng cho qua.
Bây giờ cô phải làm gì đây? Có nên chuyển nơi làm việc không?
Cái phòng này hư hết rồi!!!!!!!!!
Người đàn ông nhìn bộ dạng cô vò đầu bức tóc không nhịn được mà cong môi cười.
Danh Sách Chương: