Tinh kì thêu chữ 'Cố' bay phấp phới trong gió, chiến mã hí vang trời.
Cố Dân Chương không nghĩ mình còn có thể nhìn thấy tràng cảnh như thế nữa. Một kiếm xuyên thẳng vào ngực trái, máu tươi theo đó không ngừng chảy ra. Đáng lí ra ông đã phải gục ngã dưới vũng máu của chính mình từ sớm rồi, nhưng vì sự xuất hiện của con gái, ông liền cố gắng giữ lại một tia thanh tỉnh, đem Phương Thiên Hoạ Kích cắm chặt xuống đất chống đỡ cơ thể lụi tàn.
"Phụ vương!!! Đừng ngủ, người tuyệt đối không được ngủ. Con lập tức gọi quân y đến chữa trị cho người. Người đừng ngủ, đừng nhắm mắt lại."
Cố Hiểu Mộng đỡ lấy hai vai, đem cơ thể kiệt quệ của cha mình ôm vào lòng, nhìn trường kiếm sắc nhọn xuyên thẳng lồng ngực trái của ông, trái tim nàng như bị xé vụn, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lan tràn.
Cố Dân Chương lắc đầu, yếu ớt vươn tay lau đi nước mắt trên mặt con gái.
"Mộng nhi, thời hạn... Của phụ vương đã điểm. Con... Con không cần... Vì ta mà phí sức..."
"Phụ vương!!! Người nghe con nói, đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt lại, có buồn ngủ thế nào cũng không được nhắm mắt. Quân y lập tức tới liền, sẽ tới nhanh thôi, người tuyệt đối không được ngủ."
Cố Hiểu Mộng nắm chặt tay cha mình, trường kiếm bén nhọn trước mắt chẳng những xuyên thấu tim ông, mà còn xuyên thấu tim nàng.
Sự bi phẫn trong nàng không ngừng dâng trào, lại không có chỗ phát tiết, lồng ngực cố gắng kìm nén đến phát đau.
Cố Dân Chương nhìn đôi mắt tinh anh của con gái phủ đầy nước mắt nhưng cuồn cuộn ngọn lửa hận thù, ông cố sức nâng lên cánh tay rã rời, nhẹ nhàng miết lấy bàn tay con trẻ, khẽ mỉm cười lắc đầu.
"Ninh Ngọc không có ý... Muốn hại phụ vương, là... Là phụ vương tự tìm... Tự tìm đến cái chết. Nàng đối với con... Chỉ là nghe lệnh làm việc. Mộng nhi... Con... Con đừng... Đừng ghi hận nàng... Đừng ghi hận nàng!"
Cố Dân Chương nói xong, một mùi máu tanh từ dạ dày xông thẳng lên cổ họng, ông liền đem nó chặn lại nhưng lực bất tòng tắm, máu không ngừng theo khoé miệng của ông trào ra.
"Phụ vương!!!"
"Mộng nhi, nghe... Nghe phụ vương nói. Cuộc đời của phụ vương đã phạm phải rất nhiều... Rất nhiều sai lầm. Vô số... Vô số người vô tội... Đã chết... Đã chết trong tay phụ vương. Mẫu thân của con... Nàng là ánh sáng sưởi ấm sự lạnh lẽo tàn khốc... Của phụ vương, nàng là ân điển... Ân điển mà trời cao ban cho phụ vương. Nhưng giờ đây, phụ vương... Phụ vương không thể... Bảo hộ nàng được nữa..."
"Phụ vương! Đừng nói, đừng nói nữa, con xin người đừng nói nữa."
Cố Hiểu Mộng hoảng loạng, nàng không ngừng lau đi dòng máu không ngừng tuôn ra từ trong miệng cha mình. Nhưng mà nàng có lau thế nào cũng không hết.
"Quân y, quân y..." Nàng xoay đầu, hét lớn về phía đại quân sau lưng mình: "Quân y đâu? Tại sao còn chưa tới? Quân y đâu, quân y đâu!!!"
Một người binh sĩ vội vã chạy lại, quỳ xuống: "Bẩm Tướng quân, quân y đang gấp rút tới."
"Mộng nhi... Sau khi phụ vương mất đi, con đừng mang xác phụ vương về. Mẫu phi con nhìn thấy sẽ rất buồn... Hãy đem thi thể phụ vương hoả táng đi... Sau đó, đem hài cốt rải xuống Quan Hà. Để nó trôi theo dòng sông... Ôm lấy giang sơn xã tắc mà phụ vương dùng một đời thủ hộ. Hơn nữa như vậy... Dù phụ vương chết đi, cũng có thể tiếp tục thủ hộ quốc gia, thủ hộ vạn dân bách tính. Cũng có thể thủ hộ cho mẫu phi con, thủ hộ cho con..."
"Phụ vương! Đừng nói nữa, đừng nói nữa mà."
Cố Dân Chương nhìn con gái mình khóc đến thương tâm, trong lòng lại nhói lên đau đớn. Ông vươn tay, một lần nữa lau đi nước mắt giàn giụa trên gương mặt con gái. Ông bây giờ thanh tỉnh hơn bao giờ hết, mà sức lực cũng có lại một chút. Có lẽ là hồi quang phản chiếu.
"Mộng nhi, ở trong quá khứ, phụ vương đã phạm phải vô số sai lầm, phụ vương vốn không thể quay đầu lại. Nhưng con thì khác, con không giống phụ vương, con còn rất trẻ, tương lai phía trước của con còn rất dài. Trở về U đô mang mẫu phi của con rời đi, rời xa chốn hoàng thành gió tanh mưa máu đó. Cẩn thận bảo hộ nàng mai danh ẩn tích, sống một cuộc đời bình thường. Có như vậy, vong linh phụ vương nơi chín suối cũng sẽ mỉm cười. "
"Phụ vương!!!"
Cố Hiểu Mộng bật khóc nức nở như một đứa trẻ, nàng làm sao có thể nói đây? Mẹ nàng được cha nàng yêu thương cưng chiều, đến lúc ông hấp hối vẫn khắc khoải nhớ thương, nàng sao có thể nhẫn tâm nói với ông, người mà ông một đời đau lòng thủ hộ đã rời xa nhân thế trước ông một bước.
Cổ họng lại trào lên một cổ máu tanh, Cố Dân Chương nhìn con gái, cố gắng nói hết tâm tư trong lòng, chỉ mong nàng có thể nghe theo, một đời bình an.
"Từ nhỏ phụ vương đã dạy con... Không được để dục vọng điều khiển, không được để thù hận che mờ mắt... Giữ vững thiện niệm, trời cao sẽ phù hộ. Mộng nhi, con phải nhớ lấy, nhất định phải nhớ lấy."
Không còn kìm nén được nữa, Cố Dân Chương lập tức thổ huyết, máu tươi văng tung tóe khắp người Cố Hiểu Mộng. Giọt máu vươn trên mi mắt nàng, sau đó hoà cùng nước mắt rơi xuống, tựa như huyết lệ.
"Phụ vương!!!!!!"
Tiếng đánh nhau trên chiến trường dần trôi xa, trong gió thoảng qua nghe được một thứ âm thanh yếu ớt, dường như là tiếng gió ngựa của cố nhân.
Đôi con ngươi rã rời dần mất đi tiêu cự của Cố Dân Chương đột nhiên sáng lên, như thể vừa nhìn thấy được cái gì. Ông bật dậy thoát khỏi vòng tay của con gái, sau đó cười lớn mà hét.
"Trở lại rồi! Các huynh đệ trở lại rồi!"
...Ba mươi năm trước, ông và đại ca của mình cùng các huynh đệ kết nghĩa trong quân doanh thường xuyên ở trên chiến mã rong ruổi sa trường, họ cùng nhau giết giặc, cùng nhau uống rượu, cùng nhau ca hát. Từng người trong bọn họ đều cố gắng tận hưởng những khoảnh khắc còn nhìn thấy ánh mặt trời, bởi vì ngày mai, không biết ai trong số bọn họ sẽ nằm xuống lòng đất mẹ.
Gió thổi lồng lộng, ông buông dây cương ra, quay đầu nhìn con đường mà ông đã tới. Từng ngọn núi cao lớn hùng vĩ, từng con sông uốn lượn ôm lấy sơn hà. Ông ở trên lưng ngựa, cười lớn, đem bình rượu trong tay đổ xuống đất, kính rượu cho núi sông, kính rượu cho các chiến sĩ đã hi sinh thân mình để bảo vệ quê hương quốc thổ.
"Hồn hề quy lai!!!"
Ngay lập tức, nước sông cuồn cuộn dâng trào, vỗ mạnh vào bờ, tiếng sóng ầm ầm như ngàn vạn anh linh cùng nhau hét vang.
"Nếu một ngày da ngựa bọc thây, thân xác này nguyện hoá thành cương thổ, hòa mình vào từng con sông tấc đất, nối liền lấy quê hương giống nòi, vạn thế bất diệt."...
"Tướng quân, Ngu quốc đã lui binh, chúng ta còn phát hiện ở hướng Bắc có quân tiếp viện của Đông Kỳ."
Tống Chi Bạch cưỡi ngựa đi tới, sau đó nhảy xuống, quỳ gối phục mệnh. Mũi tên trên đầu vai khiến hắn đau đớn, hơi thở cũng trở nên nặng nề nhưng hắn không xem đau đớn này là gì, bao nhiêu năm ở trên chiến trường, có loại thương tật nào mà hắn chưa từng trải qua. Chỉ cần có thể đánh đuổi được giặc ngoại xâm, chút đau đớn này với hắn chỉ là chuyện vặt vãnh.
Cố Hiểu Mộng đặt Cố Dân Chương nằm xuống, quỳ lạy ba cái, sau đó cầm lên cây thương mà vạn quân khiếp sợ, Phương Thiên Hoạ Kích.
Phương Thiên Hoạ Kích theo Cố Dân Chương trải qua vô số trận chiến, binh lính trở thành vong hồn tế thương nhiều không đếm xuể, đến nỗi nó hình thành nỗi sợ hãi đối với bất kì một binh một tốt nào thủ thành, từ đó Phương Thiên Hoạ Kích còn được gọi bằng một cái tên khác 'Diệt Thành Kích'.
Cố Hiểu Mộng gạt đi hết thảy nước mắt, đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt nàng đỏ hoe một màu máu, cuộn trào trong đó là ngọn lửa hận thù. Nàng siết chặt thương trong tay, hạ lệnh: "Bảo vệ thật tốt di thể của vương gia. Còn lại, theo ta giết giặc."
Nàng nói xong liền phóng mình lên Ngân Long câu. Ngân Long câu phi nước đại ở trên chiến trường, đội kỵ binh lập tức xuất hiện sau lưng nàng, tạo nên khí thế vạn quân khó chống.
Thương trong tay huy động, kích trong tay xuất ra. Đội kỵ binh của nàng đi đến đâu, xác quân thù ngã rạp đến đó.
Tống Chi Bạch cưỡi ngựa sau lưng nàng nhìn nàng cầm Phương Thiên Hoạ Kích càn quét trong lòng địch, tay hắn cũng bất giác nắm chặt Xà Liêm Tiêm Thương của chính mình. Trong lòng ngực cuộn trào vô vàn xung động.
Thiếu niên tướng quân mặc khôi giáp, ở trên chiến mã san bằng chiến trường. Nàng quả thật có đến bảy, tám phần khí thế năm đó của Càn Khôn đại tướng quân, vị tướng quân bất khả chiến bại trong tâm thức của hắn.
Cố Hiểu Mộng của trước đây, chưa từng khoan nhượng cho bất kì một kẻ thù nào nhưng nếu có thể tha, nàng sẽ không giết. Nhưng Cố Hiểu Mộng của bây giờ, giết người như giết một con kiến nhỏ nhoi, trong đôi mắt nàng chỉ còn sót lại sự tàn nhẫn. Nàng giờ đây chẳng khác nào Tu La vương giáng thế, dưới chân nàng đi qua chỉ có sự hủy diệt.
Ngu quân bị tấn công bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp nên đành rút lui. Mặc dù đội hình lui binh có chút phân tán nhưng nhìn chung vẫn rất trật tự. Chỉ đáng tiếc, đội hình lui binh của họ có trật tự như thế nào cũng bị đại quân của Cố Hiểu Mộng đánh cho tan tác. Bởi vì những binh sĩ dưới trướng của Cố Hiểu Mộng bây giờ đều là những binh sĩ đã theo Chương vương nhiều năm, nhìn thấy Chương vương chết trước mặt mình, trong lòng của họ cũng dấy lên nỗi đau thương và bi phẫn. Cho nên họ càng đánh càng hăng, giết người đến đỏ mắt, họ không tha cho bất kì một kẻ nào trên đường đi của mình. Giờ đây, họ chính là binh đoàn Tu La khát máu, chỉ nghe theo mệnh lệnh duy nhất của Tu La vương, chỉ cần là sự sống đều giết sạch.
Đại quân của Ngu quốc nhìn thấy đồng đội của mình bị giết dã man, lại nhìn đến đại quân của Nam U chẳng khác nào binh đoàn địa ngục giáng thế, trong lòng càng thêm khiếp sợ. Họ chạy tán loạn như ong vỡ tổ, còn nhớ đâu quy tắc hành quân, còn nhớ đâu mình là binh sĩ đi thảo phạt để giành lại cương thổ đã mất, còn nhớ đâu mình là đang đi chiếm lấy quốc thổ của kẻ khác. Họ giờ đây chỉ cầu giữ lại được mạng sống, bất chấp vinh nhục. Thậm chí, họ còn cởi bỏ cả giáp sắt nặng nề để chạy cho lẹ. Những ai bất cận bị té đều sẽ bị những người phía sau bỏ chạy giẫm đạp cho đến chết. Nhất thời, đường đến mấy cây cầu đại mộc bắt ngang sông chấy đầy xác của Ngu quân. Đại quân của Cố Hiểu Mộng giết họ một phần nhưng họ giết họ lại càng nhiều không kể siết.
Trong tình thế nguy hiểm đến tính mạng, cầu đại mộc bắt qua sông chính là đường sống duy nhất. Cho nên tất cả bọn họ đều chạy về phía cầu đại mộc, nhưng cho dù cầu đại mộc có lớn như thế nào cũng không đủ cho vạn quân dồn về. Vì để giữ mạng, mà người phía sau không tiếc đẩy kẻ phía trước xuống sông để chính mình có thể qua bờ bên kia càng sớm càng tốt, bất chấp đó là đồng đội của mình.
Nước sông Quan Hà cuồn cuộn chảy, tựa như một con quái vật khổng lồ há miệng cắn lấy từng kẻ rơi vào lòng sông.
Âm thanh chết chóc kêu vang thấu trời.
Long Xuyên Phì Nguyên nhìn thấy tràng cảnh hỗn độn trước mặt, trong lòng thầm mắng Phan Hán Khanh vô dụng, lại thấy đại quân khát máu của Cố Hiểu Mộng liền hạ lệnh cho Đông Doanh tử sĩ triệt thối. Thế nhưng còn chưa kịp quay đầu đã bị một nhánh quân khác của nàng chặn lại.
Đội quân tử sĩ nhanh chóng bị kỵ binh của Cố Hiểu Mộng giết hơn phân nửa, phân nửa còn lại thì bị vây chặt không thoát ra được.
Cố Hiểu Mộng cách hắn nửa chiến địa, nhìn thấy hắn cố gắng mở đường máu chạy thoát thân, trên môi liền vẽ ra nụ cười lạnh nhạt. Ngày đó, trong khu rừng ngoài Tấn Môn Quan, chính hắn đã đánh lén nàng. Hôm nay, nàng phải đáp lại lễ rồi.
Nàng liếc mắt nhìn Ngu quân gục chết dưới chân Ngân Long, cung và tên rơi tán loạn. Phương Thiên Hoạ Kích trong tay nàng liền động, chỉ một vài thao tác đơn giản đã đem cung và tên hắt văng lên cao. Sau đó, tay phải nàng xoay trường thương, vắt nó sau lưng. Tay trái cầm cương huy Ngân Long một chút. Tất cả hành động đều diễn ra nhanh chóng. Đợi đến khi hay tay nàng rảnh rỗi thì tên và cung cũng vừa kịp rơi xuống.
Tay trái nàng bắt cung, tay phải nàng bắt tên, chỉ trong một cái nháy mắt, mũi tên được lắp vào, dây cung bị kéo căng. Nàng híp mắt nhìn Long Xuyên Phì Nguyên cách nàng nửa cái chiến trường, tay nàng buông ra, mũi tên lập tức xé gió lao nhanh về phía trước.
Long Xuyên Phì Nguyên đang ra sức mở đường thoát thân, đột nhiên cảm thấy trong gió có âm thanh hung hiểm đang tiến về phía hắn, hắn nhíu mày, tập trung tầm mắt.
Mũi tên mang theo uy lực dũng mãnh, xuyên qua thiên quân vạn mã, xé gió mà tới.
Long Xuyên Phì Nguyên vội vàng nghiêng người né tên, bằng không thì mũi tên sẽ ghim thẳng mi tâm của hắn.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ tới cung pháp của Cố Hiểu Mộng lợi hại như thế, mũi tên đột nhiên không bay thẳng về phía mi tâm của hắn, mà lại ngược quỹ đạo bay theo một vòng cung, mũi tên sắc bén được chế tạo từ hàn thiết xuyên thủng khôi giáp, lạnh lẽo cắm chặt vào da thịt trên cánh tay hắn.
"Con mẹ nó! Không đuổi theo Phan Hán Khanh mà lại nhắm chằm chằm vào lão tử làm gì?"
Long Xuyên Phì Nguyên ăn đau, vội vàng lui về sau lưng đám tử sĩ. Hắn điên cuồng giết chết U quân đang chặn đường để chạy thoát thân.
Một con đường máu được mở ra, trong khi bỏ chạy, hắn vẫn không cam lòng quay người lại hét lớn mấy câu với Cố Hiểu Mộng, sau đó nhanh chóng chạy đi, cũng không thèm quan tâm xem Cố Hiểu Mộng có nghe thấy hay không.
"Họ Cố kia, là ngươi tự mình dấy lên thù hận. Một tên này, lão tử nhớ rõ. Đợi đó!"
U quân sĩ khí lên cao, một trận đánh liền thu về hết một vùng đất đai rộng lớn hai bên bờ Quan Hà.
Ngu quân rút về Lâm Giang thành nhưng thành trì quá gần bờ Quan Hà, đại quân của Cố Hiểu Mộng chắc chắn sẽ công thành, Ngu quân tổn thất quá nặng nề, không thể ứng phó thêm một cuộc chiến nào vào lúc này nữa. Vì vậy, họ bỏ Lâm Giang thành mà lui về Tầm Dương huyện, thành trì kiên cố, có thể yên tâm mà thủ thành dưỡng thương, chờ đợi quân tiếp viện.
Cố Hiểu Mộng cho đại quân đóng doanh trước Lâm Giang thành, bách tính vui mừng khôn xiết, trong nhà có gì liền đem ra hết, có gà đem gà, có vịt đem vịt, có heo đem heo, tất cả được đưa đến trước cổng doanh mà mổ xẻ mở tiệc chiêu đãi tam quân.
Bên ngoài quân doanh vui như trẩy hội, xướng ca linh đình. Người duy nhất không tham gia vào bữa tiệc là Cố Hiểu Mộng, nàng ở trong quân doanh, lặng lẽ canh giữ bên di thể của cha mình. Nhìn miếng vải trắng phủ khắp người ông, nước mắt nóng hổi lại đầy trong viền mắt. Nàng ngẩng đầu lên, không cho nó chảy xuống. Nàng là nữ nhi của Càn Khôn đại tướng quân, nàng chỉ có thể đổ máu, không thể rơi lệ.
Có tiếng bước chân ở sau lưng nàng. Nàng không quay đầu lại, chỉ thẩn thờ nhìn mảnh vải trắng trước mặt.
Nam nhân bước đến cạnh nàng, hắn không nói gì, chỉ im lặng đứng đó.
Qua một lúc, hắn tiến lại gần di thể của Chương vương hơn, nhẹ nhàng mở một góc vải lên xem. Khi nhìn thấy người trong đó là ai, tay hắn đột nhiên run rẩy, mảnh vải trắng rơi khỏi tay, hắn quỳ sụp xuống đất, cổ họng nghẹn ngào.
Bạch Tiểu Niên phẫn nộ, hắn siết chặt nấm đấm, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
"Tại sao ngươi không giết ả ta?"
Đôi mắt Cố Hiểu Mộng trống rỗng, nàng vẫn ngồi im, lặng lẽ canh giữ di thể, không có bất kì một phản ứng gì.
Bạch Tiểu Niên không còn kìm nén được bi phẫn, hắn nắm lấy cổ áo của Cố Hiểu Mộng, hét lớn: "Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi không giết ả?"
Cố Hiểu Mộng để mặc cho Bạch Tiểu Niên nắm chặt lấy cổ áo mình, thẩn thờ nhìn gương mặt đỏ như máu của hắn: "Ta... Không có cơ hội."
"Ta khinh! Ngươi rõ ràng có cơ hội." Bạch Tiểu Niên càng siết chặt cổ áo Cố Hiểu Mộng hơn, hắn càng nói càng phẫn nộ, không ngừng giật siết chặt cổ áo nàng: "Ta nhìn thấy ngươi có thể giết chết ả nhưng ngươi không làm. Mũi thương của ngươi đã chĩa ngay mi tâm ả, vì sao ngươi lại không xuống tay, vì sao ngươi lại dừng thương, vì sao?"
Dường như nhớ lại khoảnh khắc mũi thương bén nhọn sắp xuyên thẳng mi tâm Lý Ninh Ngọc, Cố Hiểu Mộng đột nhiên kích động. Nàng gạt phăng đôi tay của Bạch Tiểu Niên đang nắm lấy cổ áo mình ra. Sau đó siết chặt nấm đấm, đấm một quyền vào mặt hắn.
Bạch Tiểu Niên ăn đau choáng váng, trên đầu toàn sao, hắn lắc đầu để thanh tỉnh một chút. Cuối cùng, cũng bớt choáng, hắn nhìn Cố Hiểu Mộng, càng nhìn thì càng thêm tức giận, hắn xông tới, đấm một quyền vào mặt nàng.
Cố Hiểu Mộng ăn một đấm, máu nóng càng nổi lên, nàng đấm lại hắn một cái, đem hắn vật xuống đất, sau đó đè trên người hắn, không ngừng xuất thủ đấm vào mặt hắn.
Bạch Tiểu Niên choáng váng mặt mày, đưa tay lên đỡ. Ăn đau quá nhiều hắn mới nhớ ra là mình có dùng chân. Vì vậy hắn co chân lại, giật ngược lên lưng Cố Hiểu Mộng.
Quả nhiên Cố Hiểu Mộng bị tấn công bất ngờ liền để lộ sơ hở. Hắn vội vàng hất nàng ra khỏi người mình, sau đó đè lên người nàng, dùng hai tay siết chặt cổ nàng.
Cố Hiểu Mộng không gỡ tay hắn ra khỏi cổ mình, ngược lại cuộn nấm đấm, nện vào mặt hắn, chân thúc lên người hắn.
Hai người cứ như vậy mà ngươi đấm ta một cú, ta đá ngươi một cái, vật qua vật lại. Mặt mày bị đánh đến bầm dập, y phục trên người sớm cũng đã bẩn không chịu nổi. Vậy mà cả hai không có ý dừng lại.
"Đủ rồi! Dừng lại hết cho ta." Chúc Lam hét lên, nãy giờ nàng đứng nhìn không ngăn cản là muốn hai người tự giải toả căng thẳng trong lòng. Một trận đánh, có thể đánh ra hết mâu thuẫn. Hai người họ là những người chí thân với nhau, không thể để giữa họ tồn tại vách ngăn, như vậy rất nguy hiểm.
Ai mà ngờ đâu, hai người càng đánh càng hăng, không có dấu hiệu muốn dừng. Một người là tướng quân, một người là giáo úy, lớn như vậy rồi mà chẳng khác nào một đứa bé tám tuổi. Ấu trĩ!
Cố Hiểu Mộng ở trên người Bạch Tiểu Niên, một tay nàng nắm đầu hắn, một tay nàng giơ lên, chuẩn bị nện vào mặt hắn một cái. Cuối cùng nàng không hạ thủ, quăng đầu hắn ra, buông tay. Sau đó thổi bay những sợi tóc trên mặt mình, đứng dậy.
Bạch Tiểu Niên lồm cồm ngồi dậy, tay trái ôm lấy ngực, tay phải chống lên chân, thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau đỏ mắt, vừa thở lấy thở để vừa tiến sát lại gần nhau.
Chúc Lam nhìn hai người trước mặt giống như hai con trâu nước chuẩn bị lao vào hút nhau lần nữa. Nàng nổi điên lên, bước tới đẩy hai người ra, chắn ngang ở giữa.
"Hay lắm hả? Đánh nhau giỏi lắm hả? Dư sức như vậy sao không chạy ra chiến trường dùng nó đánh giặc, bá tánh lúc đó chắc thắp nhang quỳ lại tạ ơn." Quát lớn xong lại nhìn cả hai bầm dập, nàng vừa xót lại vừa ngứa mắt.
"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đánh nhau như trẻ con vậy. Đánh một lần cho hết bực tức ở trong lòng thì thôi đi, đằng này lại đánh nhau không ngừng. Hai người là kẻ thù của nhau sao? Là kẻ thù của nhau hả? Biến về lều của mình hết đi."
Bạch Tiểu Niên phun ra một ngụm nước bọt xen lẫn máu và cát, hắn quệt miệng. Hai mắt đỏ lòm nhìn Cố Hiểu Mộng thật sâu, sau đó quay lưng bỏ đi.
Đợi Bạch Tiểu Niên đi khỏi, Cố Hiểu Mộng mới thu lại vẻ mặt đánh đến chết cũng phải đánh của mình. Chúc Lam thở dài, đau lòng nàng ấy thương tật khắp người. Vì vậy dù nàng bực nàng ấy thế nào thì nàng vẫn tiến lên đỡ nàng ấy, dìu nàng ấy vào trong soái trướng.
Đặt Cố Hiểu Mộng lên ghế ngồi xong, nàng đi lại cái tủ ngay góc lều lấy ra một lọ thuốc. Sau đó đi lại, đổ một ít thuốc ra bôi lên vết thương bầm tím của Cố Hiểu Mộng.
"A, aa... Nàng nhẹ... Nhẹ tay một chút!"
Chúc Lam liền dùng lực nhẹ hơn một chút.
"Cái tên tiểu tử Bạch Tiểu Niên này, sao lại đánh nàng nặng tay như vậy chứ?!"
Cố Hiểu Mộng còn đang xuýt xoa vì vết thương, nghe Chúc Lam nói vậy liền không chịu yếu thế, trầm giọng lại.
"Ta đánh hắn nặng hơn."
"..." Chúc Lam.
"Thật, ta đánh hắn nặng hơn."
Chúc Lam nhắm mắt lại, thở đều, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, chứ nàng muốn nổi điên lắm rồi.
"Ngươi không nói, không ai bảo ngươi câm đâu." Chúc Lam nghiến răng nghiến lợi nói, cuối cùng nghe 'bang' một tiếng, bình sứ nhỏ tội nghiệp bị đập mạnh lên bàn, cũng may Chúc Lam không có dùng lực mấy, bằng không nó vỡ nát ra rồi: "Ngươi tự mình thoa đi."
Cố Hiểu Mộng nhìn vẻ mặt Chúc Lam đằng đằng sát khí, cũng không dám để nàng ấy bôi thuốc cho mình nữa, ngoan ngoãn cầm bình sứ lên tự mình bôi.
Mà Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng bị đánh thành cái đầu heo bóng lưỡng, còn đang cố sức tự thoa. Vẫn là không nhẫn tâm, giật lấy bình sứ nhỏ, tiếp tục thoa thuốc cho nàng ấy.
"Tiếp theo ngươi định làm gì? Ngươi không thể trở về đế kinh được nữa, mà phụ vương ngươi cũng... Ngươi theo ta về Vu quốc không?"
"Không!"
"Ngươi không về Chúc Vu ta, vậy ngươi định đi đâu?"
"Ta sẽ đi đến những nơi mà phụ vương ta dùng một đời để thủ hộ, đem hết thảy cương thổ bị mất đi thu hồi trở lại."
Nơi duy nhất nàng có thể đi, chỉ có thể là chiến trường.
Danh Sách Chương: