Sương giá đọng lại đêm qua đã được ánh mặt trời xuyên qua từng tầng mây, từng tán cây xua tan đi, mở ra bình minh đầu tiên của ngày đông.
Trời vừa hừng sáng, một cỗ kiệu lớn đúng giờ lại đến trước quân doanh. Từ trong kiệu, hai nữ nhân cũng xem như là thanh tú bước xuống, sau đó hai nàng không dám chậm trễ mà đi đến đứng trước soái trướng chờ đợi nữ tướng thức giấc để hầu hạ nàng ấy.
Qua một lúc, đám binh sĩ cũng đã dậy hết, họ ồn ào đi tới khoả phòng(*), vội vàng ăn sáng, sau đó nhanh chóng di chuyển ra thao trường để rèn luyện.
Âm thanh ồn ào của họ rốt cuộc cũng đánh thức được nữ tử đang ngủ say bên trong lều, Chúc Lam khoát lên mình một kiện xiêm y màu xanh lá trúc đi đến khoả phòng lấp đầy dạ dày, trước khi rời khỏi còn thuận tay lấy thêm một cái bánh bao thịt, nàng thả nhẹ cước bộ, vừa quan sát quân doanh vừa ăn bánh bao một cách ngon lành.
Khi nàng đi đến gần soái trướng, nhìn thấy hai nữ tử ăn mặc phong phanh, còn bị gió lạnh thổi cho rùng mình, nàng nhíu mày, nghi ngờ đi tới: "Mùa đông gió lớn, tại sao lại ăn mặc phong phanh thế này? Tướng quân vẫn chưa dậy sao?"
"Hồi phu nhân, tiểu nữ có hỏi qua một vài binh sĩ, họ nói không thấy tướng quân, tiểu nữ nghĩ tướng quân vẫn chưa dậy?"
Chúc Lam nghe thấy hai người cẩn thận lên tiếng trả lời, nàng đưa mắt quan sát cả hai, sau đó lại như có như không khẽ thở dài một tiếng. Nàng nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của chính mình, sau đó cau mày chỉ vào trong soái trướng: "Sau này, đừng gọi lung tung. Người bên trong soái trướng mới là phu nhân."
"Dạ!"
"Bỏ đi, ta giúp các ngươi xem tướng quân đã tỉnh chưa, nếu còn chưa tỉnh thì các ngươi trở về khoát thêm y phục vào. Trời đông giá rét, ăn mặc phong phanh thế này là muốn đóng thành người băng sao?!" Chúc Lam nói xong thì quay qua soái trướng, gọi vọng vào: "Hê, canh giờ nào rồi mà còn chưa chịu dậy?"
Thanh âm nàng vừa rơi xuống, trong chốc lát cửa lều được xốc lên, Cố Hiểu Mộng xoã ra mái tóc đen dài của mình, trên người thì mặc một kiện trung y trắng tinh, vạt áo hơi hở ra để lộ lớp vải băng vết thương bên trong.
"Hai nàng quay về đi, sau này cũng không cần đến nữa. Giúp ta gửi lời cảm tạ đến với quận thủ, nói với ông ấy, đợi cho ta khoẻ lại sẽ dành chút thời gian đến phủ bái phỏng."
"Dạ."
Hai nữ tử vô cùng thất vọng nhưng cũng không thể níu kéo được nữa, các nàng hành lễ với Cố Hiểu Mộng xong liền rời đi.
Bên ngoài trướng lúc này chỉ còn lại Chúc Lam và Cố Hiểu Mộng. Chúc Lam không nói gì, nàng nhìn Cố Hiểu Mộng một cái, sau đó nhấc chân muốn bước vào trong. Thế nhưng Cố Hiểu Mộng đã đưa tay ngăn cản nàng lại.
"Thế nào? Trời đông rét lạnh thế này, Cố tướng quân không định mời ta vào lều uống một chung trà nóng sao?"
Chúc Lam gõ nhẹ vào cánh tay Cố Hiểu Mộng, sau đó lại tiến về hướng soái trướng. Thế nhưng Cố Hiểu Mộng không có lui bước, nàng tiếp tục giơ tay chặn Chúc Lam lại.
"Bây giờ... Không tiện cho lắm. Một chút... Đợi trễ một chút ta mời nàng tới, được không?"
"Làm sao? Nàng ta ở bên trong?" Chúc Lam nhướng mày nghi hoặc, nàng híp mắt nhìn vào bên trong soái trướng, ánh sáng xuyên qua khe cửa chiếu vào, mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể nhìn ra được rèm ngủ được rũ xuống kín kẽ.
...Lý Ninh Ngọc thật sự ngủ ở bên trong?...
Phải biết, Lý Ninh Ngọc không quen ngủ giường lạ cũng không có thói quen ngủ nướng. Nàng ta chính là kiểu người mặc kệ xuân hạ thu đông, mặc kệ cuồng phong bão vũ, tất cả đều không ảnh hưởng đến việc luôn luôn thức dậy trước khi gà gáy của nàng ta. Mà bây giờ, gương mặt Cố Hiểu Mộng chẳng những ửng đỏ mà còn ngập ngừng muốn nói nhưng không biết phải nói như thế nào, muốn giải thích nhưng không biết giải thích làm sao.
"Ngươi, ngươi..." Khoé môi Chúc Lam giựt giựt, nàng bị tình huống trước mắt làm cho sượng hết cả người. Mấp máy nửa ngày trời cũng không tìm được từ gì thích hợp, cuối cùng buông xuống một câu khiến Cố Hiểu Mộng sững sờ: "Ngươi bị thương thế này rồi mà vẫn có thể ngang dọc trên chiến trường dữ dội vậy sao?"
Cố Hiểu Mộng đỏ mặt xấu hổ, mới sáng sớm ra nàng đã bị Chúc Lam mỉa mai trêu chọc, thế nhưng bản thân lại đuối lí nên chỉ có thể kiên trì hạ lệnh trục khách.
"Ta... Dù sao thì cũng không phải bây giờ. Nàng không vào được, đi về đi."
"Ui chao, ui chao, ui chao, Cố Hiểu Mộng, trên đầu chữ sắc có con dao. Ngươi cẩn thận một chút, bằng không lại bị sắc đẹp đoạt mạng. Hừ!"
Chúc Lam ghét bỏ liếc Cố Hiểu Mộng một cái, sau đó vung tay bỏ đi.
Mà Cố Hiểu Mộng sau khi xác nhận Chúc Lam đã rời khỏi tầm mắt nàng thật xa mới ngoắt một người lính canh lại, nàng dặn dò vài câu gì đó, sau đó mới trở vào bên trong soái trướng.
Mặc dù bên trong trướng ấm hơn bên ngoài một chút nhưng suy cho cùng vẫn là thời tiết lạnh giá, cho nên nàng vẫn phải khoát thêm cho mình một kiện ngoại y, sau đó ngồi xuống bàn. Một lúc sau, có vài vệ binh mang theo vạc đồng sưởi ấm tiến vào trướng. Vệ binh chân tay vụng về, loay hoay với cái vạc đồng mãi không xong, còn khiến cho nó phát ra âm thanh đong đong. Cố Hiểu Mộng nhăn mặt, vội vàng đặt tay lên miệng tạo thành kí hiệu im lặng, sau đó hướng dẫn họ từ từ, cẩn thận đặt vạc đồng xuống rồi châm lửa đốt một ít nguyên vật liệu trong vạc.
Xong xuôi hết mọi chuyện, Cố Hiểu Mộng liền phất tay cho vệ binh lui xuống, lần này họ cẩn trọng hơn, cố gắng bước thật nhẹ để không gây ra tiếng ồn.
Rất nhanh, nguyên vật liệu trong vạc bốc cháy tạo ra một luồng khói hương huân khắp phòng, lại còn giữ ấm rất tốt.
Cố Hiểu Mộng bước nhẹ về phía giường, nàng khẽ vén rèm, yêu thương nhìn mĩ nhân đang chìm trong giấc mộng.
Lý Ninh Ngọc cực kỳ mệt mỏi chìm vào trong mộng đẹp, mái tóc dài đen tuyền của nàng vương vãi vài sợi trên gối đầu, hàng mi cong vút, cánh mũi tinh tế, gương mặt hồng hào tràn đầy hơi thở tươi mát. Khi nàng say giấc, vẻ đẹp mang theo nét bình yên chứ không giống như lúc bình thường nét đẹp lúc nào cũng toát lên sự đạm nhiên, băng sương.
Cố Hiểu Mộng càng ngắm càng cảm thấy vui vẻ.
A Lam mỉa mai nàng quả thật không sai chút nào, tối hôm qua nàng trầm mê trong ôn hương nhuyễn ngọc, thẳng thắn một chút chính là lúc đó nàng như biến thành dã thú, mỗi một tấc da thịt đều bị nàng điên cuồng gặm nhấm yêu thương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật sự không thể đỗ hết lỗi lên đầu nàng. Mĩ nhân không xương nằm trong vòng tay, hương thơm trên người mĩ nhân lại không ngừng khuếch tán rồi vây lấy đại não nàng, khiến nàng đánh mất lí trí mà liên tục đè ép điên cuồng, hết lần này tới lần khác khiến thân thể mĩ nhân tràn ngập mưa lũ, sau đó lại đưa mĩ nhân lên đỉnh núi cất cao âm thanh nỉ non.
Nàng không phải là Liễu Hạ Huệ nên nàng không cần kiềm nén khát vọng của bản thân. Hơn nữa, người khiến nàng mất đi khống chế là thê tử của nàng mà. Chỉ là bây giờ ngồi ngắm mĩ nhân, tâm trí lại trôi về tối qua. Thứ âm thanh mê hoặc lòng người ấy quả thật đáng sợ. Mĩ nhân nhiều lần yếu đuối, ở bên tai nàng mà khóc lóc nỉ non xin nàng buông tha. Nàng thế nhưng lại càng hưng phấn mà giày xéo. Thậm chí bây giờ nghĩ lại mà lòng không kìm chế nổi kích thích, cả người rộn ràng.
Cố Hiểu Mộng bị bản năng của mình doạ sợ, nàng xấu hổ cúi gằm mặt, nhắm mắt xem như không thấy mĩ cảnh ở trước mắt. Thế nhưng nàng vẫn cảm nhận được gương mặt mình đỏ phừng phừng, tay run rẩy muốn lần tìm gì đó, mà lỗ tai lại không ngừng truyền vào hơi thở nhẹ nhàng khiến cho trái tim nàng điên cuồng đập loạn. Nàng bối rối không biết phải làm sao đành hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần thế nhưng điều trí mạng chính là ở đây. Hương thơm đặc hữu quấn quanh chóp mũi theo một hơi thở sâu của nàng mà len lỏi vào trong đại não, từ từ chậm rãi mà quấn lấy nó một lần nữa. Cố Hiểu Mộng sợ hãi, nàng siết chặt tay, miệng không ngừng niệm kinh.
"Sắc tức thị không, không tức thị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức, diệc phục như thị..."
Dốc cả tâm sức cố gắng đọc kinh, nàng chỉ mong âm thanh của kinh Phật sẽ áp chế được con dã thú đang không ngừng gào thét trong người nàng. Thế nhưng đột nhiên bên má lại truyền đến cảm giác mềm mại mát mẻ. Nàng mở mắt, chỉ thấy Lý Ninh Ngọc đã thức dậy, vuốt ve mặt nàng, trên môi còn vẽ nên một nụ cười yêu thương.
Ánh mắt như làn thu thủy, gương mặt hiển hiện nét đào hoa, hơi thở như lan.
Tấm chăn bông đắp trên người bị tuột xuống một chút, trước ngực non mịn cùng xương quai xanh còn in hằn dấu vết điên cuồng xâm lược của nữ tướng đêm qua.
Trước mặt mọi người là một toà núi băng sương giá quanh năm, thế nhưng ở trước mặt nàng lại là một dòng suối ấm, đem hết thảy ngọt ngào cùng dịu dàng trao ra hết, một chút cũng không giữ lại.
Trước một nữ tử như vậy, nàng làm sao có thể không yêu thương và trân trọng đây? Nàng làm sao có thể khắc chế bản thân đây?
Cố Hiểu Mộng lập tức động tình, nàng nắm lại bàn tay Lý Ninh Ngọc, sau đó nghiêng người về phía ôn hương nhuyễn ngọc, nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt ấy một nụ hôn tràn ngập sự nâng niu, nụ hôn dời xuống cánh mũi, lại dời qua bên má, sau đó dễ dàng áp lên bạc thần mân côi.
Lý Ninh Ngọc nhắm mắt lại, vòng tay qua cổ Cố Hiểu Mộng, vô cùng phối hợp với sự yêu thương của đối phương.
Mà Cố Hiểu Mộng được Lý Ninh Ngọc cưng chiều dung túng liền trở nên hung hãn, vươn tay ra ôm chặt mĩ nhân vào trong lòng.
Thân thể trần trụi của Lý Ninh Ngọc bị kích thích, một giọng mũi khẽ nỉ non liền phát ra, tựa như phản kháng nhưng càng giống hơn âm thanh của một sự cổ vũ. Tâm Cố Hiểu Mộng liền ngứa ngáy, nàng vuốt ve vòng eo phẳng phiu của người trong lòng, sau đó một đường đi lên úp trọn lấy ngọn núi ấm nóng mềm mại, dịu dàng xoa xoa nắn nắn.
Lý Ninh Ngọc nỉ non rên lên một tiếng, nàng vội vàng nắm lấy bàn tay đang không ngừng xoa nắn ngọn nhũ phong của nàng.
"Giữa thanh thiên bạch nhật... Cố tướng quân đang muốn làm gì?" Giọng nói của Lý Ninh Ngọc khàn khàn, rõ ràng tối hôm qua nàng đã không ngừng cất cao thanh âm thánh thót của chính mình.
Tối hôm qua, mặc dù Cố Hiểu Mộng không ngừng đòi hỏi nhưng lại cực kỳ dịu dàng yêu thương nàng, tựa như muốn bù đắp lại sự cảm thụ không mấy tốt đẹp ở lần đầu tiên ấy.
Nàng nhớ, nàng ấy hỏi nàng có đau hay không? Có thoải mái hay không? Có sâu quá hay không? Hay là thế này có nông không? Nàng có hài lòng với tốc độ này không?
Một đống câu hỏi của Cố Hiểu Mộng làm nàng xấu hổ muốn chết, nàng không còn cách nào để Cố Hiểu Mộng đừng hỏi mấy câu hỏi ngượng ngùng như vậy nữa, thế là nàng vội vàng hôn lấy nàng ấy, siết chặt hai chân qua eo đối phương, thậm chí còn không ngừng đong đưa vòng eo phối hợp với tốc độ ngón tay đang xuyên vào thân thể nàng. Trong lòng thầm mong cái tên ngu ngốc này đừng hỏi nữa, nhanh chóng hành động để nhanh dừng lại mà đi ngủ. Nàng thật sự quá xấu hổ rồi. Thế nhưng nữ tướng anh minh lại hiểu ý nàng theo nghĩa khác. Thấy nàng nhiệt tình phối hợp lại tưởng nàng hưng phấn, nàng vừa mới cao trào xong thì nàng ấy lại kéo nàng vào một cuộc hoan ái khác. Cứ như vậy, hết lần này tới lần khác, nàng không ngừng đạt tới cao trào.
Đáng ghét nhất chính là mỗi một lần nàng đạt tới cực hạn, nàng ấy sẽ áp sát lại mà vô cùng nghiêm túc hỏi nàng: "Lần này thế nào? Có cần cải thiện điểm nào không?"
Thanh âm nghiêm túc đến mức như đang báo cáo công khoá cho phu tử nghe.
Nàng tức đến mức muốn đánh vào vai nàng ấy vài cái thế nhưng nàng không còn sức lực, thân thể yếu ớt xụi lơ trong lòng đối phương, hành động của nàng lại như đang làm nũng để được yêu thương. Nữ tướng như được khích lệ, huyết khí dâng trào mà chèn ép nàng điên cuồng, không ngừng ra vào, thậm chí cho tới khi nàng mở miệng hài lòng cũng vẫn chưa thôi.
Sự cuồng nhiệt của nữ tướng tại sao dừng lại? Dừng lại lúc nào? Thật sự nàng không rõ. Nàng chỉ nhớ, nàng ấy ôm nàng vào lòng, sau đó ở bên tai nàng nói gì đó rất nhiều, nàng không nhớ nổi. Duy chỉ có một câu còn đọng lại trong tâm trí của nàng.
"Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt,
Dạ dạ lưu quang tương hiệu khiết."(*)
"Bất kiến bạch đầu tương giai lão,
Chích hổ dữ quân cộng thiên minh."
Cánh tay hư hỏng đang gây án của mình bị Lý Ninh Ngọc bắt lại, Cố Hiểu Mộng nhìn người trước mặt mình một lúc mới thanh tỉnh lại, nàng vội vàng muốn mở miệng giải thích thì bên ngoài trướng truyền tới âm thanh của binh sĩ.
"Tướng quân, nhận được một phi cáp truyền thư vô danh truyền đến, trong thư viết đại quân Bắc Ngu đang tiến về Vũ Quận, kêu chúng ta cẩn thận thủ thành."
Sắc mặt Cố Hiểu Mộng trầm xuống nhưng rất nhanh trong mắt lại loé lên một tia sáng.
"Bản tướng đã biết, truyền lệnh đóng cổng thủ thành. Chuẩn bị thạch cổn mộc(*), mâu bôi dầu hoả. Luân phiên thủ thành, mỗi bốn thì thần thì thay phiên một lần."
"Rõ."
Có vẻ như Bạch Tiểu Niên không thể kìm chân Phan Hán Khanh lại. Bốn vạn đại quân Bắc Ngu sắp đến chân thành rồi mà viện quân từ U đô vẫn chưa tới. Nếu như bốn vạn đại quân này cường ngạnh công thành thì cho dù nàng có xây dựng tuyến phòng thủ vững chắc như thế nào thì với sự chênh lệch quân số lớn như thế này, thành trì chắc chắn sẽ bị chọc thủng.
Đây chính là thử thách khó nhằn nhất mà nàng từng gặp phải. Chiến sự nguy cấp bắt buộc nàng phải có tinh thần minh mẫn để có thể luôn đưa ra phương pháp điều chỉnh hợp lý. Nếu như Vũ Quận thất thủ, những thành trì xung quanh Tấn Thành và kể cả Tấn Thành đang trong quá trình điều trị đại dịch sẽ dễ dàng rơi vào sự kiểm soát của kẻ thù. Như vậy kế hoạch Nam hạ của Bắc Ngu coi như thành công một nửa.
Trong khi Cố Hiểu Mộng vắt óc suy nghĩ ở một bên thì Lý Ninh Ngọc đã mặc xong lại trung y, cẩn thận bước xuống giường, thế nhưng đôi chân yếu ớt không còn chút sức lực nào, lập tức té ngã. Chỉ là khi thân ảnh nàng lung lay té ngã thì Cố Hiểu Mộng đã phản xạ theo bản năng, vội vàng ôm lấy nàng, sau đó đi đến bên bàn, để nàng an ổn tựa trong lòng mình.
"Đối với bên ngoài nàng đang bị thương, điều này cản trở nàng rất nhiều. Vì vậy, trận chiến này để ta thay nàng đi." Lý Ninh Ngọc xấu hổ câu lấy cổ của Cố Hiểu Mộng, nàng cố gắng dùng âm thanh để trấn định sự ngượng ngùng của bản thân.
"Nàng đi? Nhưng Phan Hán Khanh là..."
Lý Ninh Ngọc ở trong lòng khiến cho nàng lại nhớ tới tối hôm qua, nhìn nàng ấy che che giấu giấu sự ngượng ngùng mà nàng cũng xấu hổ không thôi. Nàng đứng dậy, cẩn thận để nàng ấy ngồi xuống ghế, còn chính mình thì nửa quỳ nửa ngồi ở bên chân nàng ấy, giúp nàng ấy xoa xoa cái eo đau nhức.
"Bởi vì huynh ấy là ca ca của ta nên ta hiểu rất rõ huynh ấy." Lý Ninh Ngọc nhẹ cười, nàng bắt lấy bàn tay của Cố Hiểu Mộng ôm ấp vào trong lòng bàn tay của mình: "Yên tâm, Tấn Thành là thành trì mà ta dùng tất cả sức lực để cứu về, ta sẽ không dễ dàng để huy ấy chiếm lấy đâu."
"Không cần, ta không muốn nàng vì ta mà đối đầu với ca ca của mình..."
Thanh âm của Cố Hiểu Mộng mang theo một chút buồn man mác, tuy nhiên Lý Ninh Ngọc vẫn như cũ, kiên trì muốn giúp nàng.
"Nàng nghĩ hay thật. Ta không phải làm tất cả vì nàng đâu." Lý Ninh Ngọc dừng lại, nàng mở lòng bàn tay Cố Hiểu Mộng ra, viết lên đó từng nét chữ một: "Ta làm như vậy, cốt lõi là vì bách tính, họ có thể sống sót qua dịch bệnh đã là may mắn lắm rồi. Ta không muốn nhìn từng sinh mệnh mình vất vả cứu về lại bị chiến tranh vô nghĩa tước đi."
=========================
*** Chú giải:
(*) Khoả phòng: Nhà ăn tập thể.
(*) "Nguyện ngã như tinh quân như nguyệt,
Dạ dạ lưu quang tương hiệu khiết."
"Ta nguyện làm sao, người làm trăng,
Đêm về lấp lánh sáng chung đôi."
(*) Thạch cổn mộc: Cây đá. [ Lăn mấy cây đá từ trên cao xuống. Một kiểu đánh từ xưa ]
Danh Sách Chương: