《Editor - Văn Giai Hài Tử
Beta - Lý Gia An》
========================
Cố Hiểu Mộng vẫn lựa chọn trốn chạy, nàng chạy đến bãi đất trống trong quân doanh, đứng ở đó một hồi lâu mới bình ổn lại cảm xúc.
Nàng nhấc chân định rời đi thế nhưng lúc này mới phát hiện chính mình không biết đi về đâu.
Trời đã khuya, binh sĩ sớm đã nghỉ ngơi, còn thức cũng chỉ là vệ binh thay phiên túc trực quân doanh cùng một nhóm nhỏ hoả đầu quân(*) đang kiểm kê lương thực trù bị.
Binh sĩ đi ngang thấy nàng quần áo xốc xếch cũng liền không dám ngẩng đầu lên, vội vàng thi lễ rồi tiếp tục tuần tra.
Cố Hiểu Mộng lại đứng im một lúc mới nhớ tới Chúc Lam, nàng đưa tay chặn lại một người binh sĩ, hỏi: "Trướng bồng của Tam công chúa ở đâu?"
Chúc Lam có thói quen ngủ muộn, khi Cố Hiểu Mộng đến trước trướng bồng của nàng thì nàng đang nằm trên ghế đọc quyển thoại bản bảo bối của mình.
Vừa nghe thấy ngoài lều có âm thanh thì mảnh rèm cửa được vén lên, Cố Hiểu Mộng quần áo xốc xếch, mặt mày ủ dột đứng trước lều. Nàng còn chưa kịp nói gì thì Cố Hiểu Mộng đã bước vào, vừa đi vừa nói: "Tối nay ta ở chỗ nàng một đêm, được không?"
Chúc Lam liếc nhìn Cố Hiểu Mộng, người này càng ngày càng đáng ghét, nàng đã cho vào chưa mà đã vào rồi. Nghĩ là như vậy nhưng nàng vẫn không đuổi Cố Hiểu Mộng đi, nhướn mày hỏi người trước mặt: "Sao rồi, bị đuổi ra ngoài sao?"
Gương mặt ủ dột của Cố Hiểu Mộng trầm xuống sắc lạnh, nàng đi đến cái bàn nhỏ giữa lều ngồi xuống.
Chúc Lam thấy Cố Hiểu Mộng như vậy liền khoanh tay hừ lạnh, nhếch môi châm chọc: "Còn tưởng đại tướng quân hung hãn như thế nào, bắt trói người ta về trướng, ấy vậy mà bây giờ lại không có can đảm ngủ cùng một chỗ với người ta sao?"
"Nếu như có thêm chút can đảm thì đêm đó ở Tấn Thành, ta đã có thể dứt khoát với nàng ấy rồi." Cố Hiểu Mộng mỉm cười, cười cho sự cố chấp đến ngu dại của chính mình.
Lý Ninh Ngọc là một mật thám được đào tạo vô cùng nghiêm ngặt, thế nhưng nàng ấy cố tình để lại sơ hở ở khắp nơi, tựa như sợ nàng không biết người đó là nàng ấy.
Người nam nhân ở Phong Nhã Các sau khi quấy rối nàng ấy liền biến mất, tựa như chưa từng tồn tại, mà quan trọng hơn là nàng ấy biết võ công, thế nhưng lại không chống trả, rõ ràng là nàng ấy muốn thử thực lực của nàng. Hơn nữa, trong ống tay áo của nàng ấy luôn giấu một thanh chủy thủ sắc bén, phía dưới huyền cầm còn để một thanh kiếm, ở ngoài phủ thi thoảng sẽ xuất hiện một cao thủ khinh công cao cường, đi vô ảnh đến vô tung, còn có một vài con bồ câu hay lượn quanh khung cửa sổ.
Tất cả những cái này đều là dấu vết được để lại, là nàng ấy cố tình không xoá đi. Thế nhưng nàng ấy lại đánh giá quá thấp sự mê luyến của nàng dành cho nàng ấy rồi. Nàng nguyện ý giả mù giả điếc, tựa như không thấy một chút gì, cốt yếu là để nàng ấy ở bên cạnh mình.
Nàng còn nhớ, vào đêm đó, sau khi hoan lạc qua đi, Lý Ninh Ngọc đã rời khỏi vòng tay nàng, nàng biết, thế nhưng nàng không làm gì. Kết quả, hai tên tù binh bị nhốt trên xe tù đã được nàng ấy thả ra, chạy về báo tin cho Phan Hán Khanh.
Nếu như lúc đó nàng không cố chấp nhu nhược, có lẽ sẽ không có tình cảnh của ngày hôm nay. Có lẽ, phụ vương và mẫu phi của nàng vẫn sẽ còn sống?!
Nàng không dám chắc.
Điều duy nhất nàng dám khẳng định, đó chính là, nếu được quay lại một lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn giữ nàng ấy bên cạnh mình. Yêu cũng được, hận cũng không sao, dù thế nào đi chăng nữa thì cho đến giây phút cuối cùng của sinh mệnh, nàng cũng sẽ không buông nàng ấy ra.
"Ta nghĩ ngươi nên biết..." Chúc Lam vươn tay lau đi nước mắt trên mặt Cố Hiểu Mộng, trong lòng tràn ngập sự tiếc thương: "Mặc dù nàng ấy và ngươi ở hai bên chiến tuyến nhưng nàng ấy chưa từng có ý muốn lấy đi mạng của ngươi, mảnh khôi giáp bên ngực trái..."
"Thế nào? Ta nên cảm ơn nàng ấy sao? Ta cảm ơn nàng ấy đã phản bội ta, cho ta một bài học nhớ đời sao!? Cảm ơn nàng ấy đã đả thương ta nhưng không lấy mạng ta sao!? Cảm ơn nàng ấy đã tặng cho ta một bộ khôi giáp, sau đó tàn nhẫn bắn tên phá hủy nó sao?!" Cố Hiểu Mộng mỉm cười châm biếm, nàng gạt tay Chúc Lam ra, hoàn toàn không có ý muốn nghe Chúc Lam nói thêm gì về Lý Ninh Ngọc nữa: "Ý của nàng là vậy sao?"
"Hiểu Mộng, ngày đó ở trong nhà lao..."
"A Lam." Cố Hiểu Mộng ngước mặt lên nhìn chằm chằm vào Chúc Lam: "Trả lời ta, nàng muốn ta cảm tạ nàng ấy sao?"
"..."
"Ta không phải kẻ ngốc, ta biết những gì nàng muốn nói. Nhưng gương vỡ lại lành, điều đó chỉ có trong thoại bản mà thôi. Sự phản bội cùng sự thương tổn, đã phát sinh chính là phát sinh, cho dù có bù đắp như thế nào cũng không thể trở lại như xưa."
"..."
"Nàng ấy bị thương, ta biết chứ, thế nên ta mới không nhốt nàng ấy vào ngục lao lạnh lẽo. A Lam, đây là sự khoan dung rất lớn của ta rồi."
Chúc Lam nhìn Cố Hiểu Mộng, nàng không biết phải nói gì đây, cho nên nàng xoay người đi về hướng giường nằm xuống, sau đó ném chăn bông vào mặt Cố Hiểu Mộng. Nàng mặc kệ cái con người này muốn làm gì thì làm, nàng mới không thèm để ý nữa. Hứ!!!
Cố Hiểu Mộng bị chăn bông ném vào mặt, môi nàng khẽ nhếch lên một chút, tính tình Chúc Lam quả thật có chút trẻ con.
Nàng đem chăn bông trải ra, thổi tắt nến đi ngủ. Thế nhưng nàng ngủ không được, hai mắt cứ mở trừng nhìn lên nóc lều.
Ánh trăng trên cao cô đơn, toả ra thứ ánh sáng lạnh lẽo bao trùm Tầm Dương. Đêm nay, có ba người không ngủ.
Rạng sáng hôm sau, Cố Hiểu Mộng ăn mặc chỉnh tề dẫn theo binh mã truy lùng mọi ngõ ngách trong Tầm Dương huyện, bắt được không ít đào binh của Ngu quốc thế nhưng không tìm được tung tích của Phan Hán Khanh cùng Long Xuyên Phì Nguyên.
Tìm kiếm cả một ngày cũng không có gì, khi nàng kiểm tra luôn cái quán trọ cuối cùng thì trời cũng đã tối, vì vậy nàng liền thu quân: "Hồi doanh, bọn họ có thể trốn được hoà thượng thế nhưng không thể chạy khỏi chùa được đâu."
Dựa theo thông tin có được từ hàng quân Ngu quốc, Cố Hiểu Mộng biết được tuyến đường của quân chi viện. Vì vậy, nàng lệnh cho Tống Chi Bạch dẫn theo tám ngàn quân tinh nhuệ mai phục trên đường hành quân của kẻ địch, địch quân chắc chắn sẽ không nghĩ tới cảnh chính mình bị phục kích, việc bị đánh bất ngờ như vậy sẽ khiến sĩ khí xuống thấp, sức chiến đấu cũng giảm nghiêm trọng, cho nên, rất nhanh thôi, toàn quân sẽ bị diệt.
Việc của nàng là chờ đợi thêm vài ngày, đợi tin chiến thắng của Tống Chi Bạch truyền về, hai cánh quân lại hợp nhất, nàng sẽ dẫn binh đánh tới Tấn Thành, thu hồi từng tấc đất mà Phan Hán Khanh đã chiếm đóng.
Cố Hiểu Mộng về tới quân doanh thì thấy một người binh sĩ hớt ha hớt hải chạy từ trong soái trướng ra, trên tay còn cầm theo khay thức ăn và một bình sứ nhỏ nhỏ gì đó. Nàng huy Ngân Long Câu lại, nhảy xuống ngựa chặn đường binh sĩ.
"Có chuyện gì mà khẩn trương như vậy?"
"Hồi tướng quân, Tam công chúa hạ lệnh đem thức ăn và kim sang dược cho người bên trong soái trướng, nhưng... Nhưng cô nương ấy rất hung dữ, thật sự rất hung dữ." Viên binh sĩ vừa nói vừa vội vã chỉnh lại cái nón binh, hắn thật sự bị người trong trướng doạ cho chạy trối chết.
Cố Hiểu Mộng liếc nhìn cửa lều, sau đó tiếp nhận đồ từ tay viên binh sĩ: "Đưa cho ta, ngươi lui xuống đi."
"Dạ, tướng quân."
Cố Hiểu Mộng vén rèm vào trong, chỉ thấy ánh sáng từ ngọn nến lay lắt hắt lên thân ảnh hắc y đang ngồi thiền định trên nhuyễn tháp càng làm cho bóng lưng của người ấy thêm phần cô tịch, lạnh lẽo.
"Lui xuống!" Âm thanh vạn phần lạnh lẽo.
Cố Hiểu Mộng không lên tiếng, nàng đặt khay thức ăn xuống bàn, sau đó nhẹ nhàng bước tới gần Lý Ninh Ngọc, đặt tay lên vai nàng, xoay nàng lại đối diện với mình.
"Ngươi..." Lý Ninh Ngọc tức giận, tay nàng tụ khí, thế nhưng vừa nhìn thấy thân ảnh Cố Hiểu Mộng, bàn tay lập tức tán khí, mi tâm đang nhíu chặt cũng được thả lỏng ra.
"Ta thì sao?" Cố Hiểu Mộng nhìn thẳng vào Lý Ninh Ngọc: "Nàng không ăn cơm, nghĩ mình là thần tiên sao?"
Lý Ninh Ngọc cũng nhìn trực diện Cố Hiểu Mộng, không có lên tiếng, chỉ đơn giản là nhìn mà thôi.
"Nàng nghĩ muốn chết dễ như vậy sao?" Lời nói của Cố Hiểu Mộng không mang theo một chút độ ấm nào, đôi mắt cũng trở nên sắc bén hơn: "Ít nhất là cho đến khi ta bắt được hắn, nàng không được phép chết."
Lý Ninh Ngọc vẫn im lặng nhìn Cố Hiểu Mộng, qua một lúc sau mới bắt đầu phản ứng. Nàng đứng dậy đi đến bên bàn, múc từng muỗng cháo mà ăn. Một bát lớn vì vậy mà rất nhanh đã hết sạch. Lý Ninh Ngọc lại nhìn Cố Hiểu Mộng, âm thanh chậm rãi phát ra: "Nàng hài lòng chưa?"
Cố Hiểu Mộng không có trả lời Lý Ninh Ngọc, nàng bước tới gần, cầm bình sứ nhỏ lên, đồng thời nắm lấy cổ tay Lý Ninh Ngọc kéo nàng ấy đứng dậy, vươn tay thoát hạ y sam của nàng ấy.
Lý Ninh Ngọc vội vàng lui về sau hai bước tránh thoát, nghi hoặc nhìn Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng nhíu mày: "Cởi đồ, thượng dược."
Lý Ninh Ngọc sững sốt, hai má lập tức đỏ bừng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy dễ dàng: "Không cần đâu..."
Nhìn hai má Lý Ninh Ngọc đỏ bừng bừng, Cố Hiểu Mộng nhíu mày không hiểu, nàng nghiêm túc đánh giá lại lời mình vừa nói mới đột nhiên phát hiện lời nói của mình có vấn đề. Tối hôm qua nàng giày xéo thân thể nàng ấy, khiến nàng ấy bị thương vì vậy mà khi nàng nói thượng dược, nàng ấy liền hiểu lầm.
Cố Hiểu Mộng cảm thấy chột dạ, nàng cắn môi, khó khăn bật thốt: "Lưng."
Tối hôm qua, khi nàng cường bạo cưỡng bức nàng ấy, nàng có sờ thấy một vết sẹo dài đã kết vẩy sau lưng nàng ấy. Sau khi bỏ chạy trối chết khỏi soái trướng, nàng mới để ý bàn tay sờ trúng vết sẹo bị vươn máu, có lẽ trong lúc thô bạo đó, nàng đã làm nứt miệng vết thương của nàng ấy ra.
"Trong quân doanh chỉ toàn là nam nhân, không có nha hoàn hầu hạ đâu. Nếu như nàng nói không cần, vậy thì tự mình chịu đau đớn đi."
Lý Ninh Ngọc nhìn Cố Hiểu Mộng, sau đó quay lưng lại âm thầm thở dài. Nàng bước tới nhuyễn tháp, từ từ thoát hạ y phục.
Trên tấm lưng trắng mịn non mềm tuyệt mĩ lại xuất hiện một vết sẹo dài hung tợn.
Nàng nằm xuống nhuyễn tháp, kéo chăn lên đắp ngang eo.
Đợi một lúc lâu sau, nàng mới cảm nhận nước sự mát mẻ của cao dược, bàn tay ấm nóng của Cố Hiểu Mộng nhè nhẹ đem dược cao thoa từng chút một lên vết thương của nàng.
Cố Hiểu Mộng lặng lẽ hít sâu một hơi. Từ ngày chia tay ở Tấn Thành, tính đến giờ cũng chỉ có vài tháng trôi qua, thế nhưng người trước mắt nàng đã gầy đi thấy rõ, nàng ấy nằm đó, xương bả vai nhô cao, tựa như cánh bướm, lúc nào cũng có thể dễ dàng bay đi.
Nàng nhớ, tấm lưng nàng ấy rất nhạy cảm, mỗi lần nàng ấy bị nàng vắt cho kiệt sức, thì chỉ cần nàng vuốt nhẹ sóng lưng thì nàng ấy sẽ có phản ứng, nếu lúc này ở sau gáy nàng ấy phả vào một làn hơi thì nàng ấy sẽ ngoan ngoãn ở trong lòng nàng cầu hoan.
Cố Hiểu Mộng nghĩ tới đây, thân thể liền theo bản năng, từ từ áp sát Lý Ninh Ngọc. Nàng đặt nhẹ một nụ hôn lên đôi vai gầy gò, nhỏ bé của Lý Ninh Ngọc.
Cơ thể Lý Ninh Ngọc như bị điện giật, nàng vội vã quay đầu lại nhìn.
Cố Hiểu Mộng nhìn thấy đôi con ngươi đen tuyền tràn ngập sự nhu tình, trong đó chỉ có hình bóng của nàng, nàng liền đặt lên môi Lý Ninh Ngọc một nụ hôn.
Lý Ninh Ngọc thụ động tiếp nhận, nàng không dám chạm vào Cố Hiểu Mộng, nàng sợ giây tiếp theo Cố Hiểu Mộng mang theo đôi mắt sắc lạnh, lạnh lùng đẩy nàng ra. Thế nhưng không như nàng nghĩ, Cố Hiểu Mộng đem chăn bông kéo ra rồi từ từ xoay người nàng lại, tiến tới đè lên người nàng. Nàng lúc này mới có chút can đảm, vòng tay qua cổ nàng ấy nghênh hợp mọi thứ từ nàng ấy.
Ánh nến lay lắt phản chiếu hình bóng nguyên thủy của hai nữ nhân qua khôi giáp sáng loáng, mà khôi giáp bị cởi ra rồi vứt bừa bãi ở trên mặt đất từ lúc nào không hay biết.
Dưới thân có dị vật xuyên qua nhưng không lạnh lẽo cứng ngắc như đêm qua, Lý Ninh Ngọc cong người nghênh hợp. Khoái cảm đánh tới, móng tay của nàng liền cắm chặt vào lưng người nằm trên.
Thân thể nàng tựa như huyền cầm, để ở đó, tùy người khiêu, gảy. Từng cái chạm nhẹ cũng làm cho dây đàn rung lên phát ra âm thanh du dương. Tiếng đàn lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng cũng có lúc ầm ầm như sóng vỗ. Qua một lúc lâu sau, người chơi đàn cũng dừng lại, âm thanh réo rắt vươn vấn lòng người cũng từ từ lặng xuống.
Người ở phía trên bán lõa thân đứng dậy, bước xuống nhuyễn tháp, cúi người nhặt lên từng kiện áo mặc vào, cuối cùng đem khôi giáp mặc chỉnh tề, thẳng bước ra khỏi soái trướng, một cái liếc nhìn cũng tiếc rẻ không để lại.
Người ở trên giường quang lõa, dư vị hoan ái vừa rồi vẫn còn đó, nàng đem mình vùi vào trong chăn bông, cơ thể run rẩy, chỉ thấy trên gương mặt xinh đẹp là hai hàng lệ đắng chát.
Từ ngày đó trở đi, mỗi lần Lý Ninh Ngọc vừa thổi tắt nến đi ngủ thì Cố Hiểu Mộng sẽ mang theo bình sứ nhỏ vào lều giúp nàng thượng dược. Dựa vào ánh trăng mờ ảo, cơ thể quang lõa, bàn tay ấm nóng chạm vào da thịt thì việc phát sinh hoan ái là đều không tránh khỏi. Chỉ có điều, khi nàng vừa đạt đến cao triều thì nàng ấy sẽ rời đi, bỏ mặc lại nàng vẫn còn dư vị hoan ái, không có yêu thương che chở cùng an ủi ôm ấp. Sự việc vẫn luôn xảy ra như vậy, không có gì thay đổi.
Lần này cũng vậy, Cố Hiểu Mộng lạnh lùng rời khỏi trướng bồng. Sau khi nàng ấy rời đi, nàng nhặt lên y phục, qua loa mặc vào rồi đi đến bên cửa sổ nhìn thân ảnh vừa rời khỏi trướng bồng của mình, liền thẳng tiến vào một cái trướng bồng khác đang sáng đèn.
Nàng lặng lẽ đứng nhìn.
Một đàn đom đóm nhỏ không biết từ đâu bay lại, dừng trước cửa sổ của nàng, nàng rũ mắt, vươn tay muốn chạm vào nó, âm thanh nấc nghẹn nhẹ nhàng phát ra: "Ở lại, được không?"
Đàn đóm đóm như dãy ngân tinh, lập loè ánh sáng, thoáng chốc rồi tan biến.
Nàng vẫn đứng đó, đắm chìm trong hồi ức.
Nàng nhớ, mỗi lần Cố Hiểu Mộng bận rộn công vụ về rất khuya, nàng đều sẽ để lại ngọn nến cho sáng phòng, chờ đợi nàng ấy trở về. Sau này, khi nàng ấy xuất chinh, nàng vẫn thắp nến chờ đợi nàng ấy, chưa một lần thổi tắt ngọn nến.
Bây giờ cũng vậy, vẫn có ngọn nến được thắp lên, đợi chờ nàng ấy trở về...
Chỉ là, người thắp lên ngọn nến ấy, đã không còn là nàng nữa...
=============================
*** Chú giải:
(*) Hoả đầu quân: Người phụ trách nấu cơm trong doanh trại.
Danh Sách Chương: