• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi học bài xong thì Châu Tiểu Á và Bàng Linh cũng đã đứng dậy và có ý định rời đi, nhưng trước khi rời đi thì cô lại nhìn thấy Lục Kha Kỳ, đương nhiên là Châu Tiểu Á biết rằng cô gái này có tình cảm với Châu Nam Hạo rồi, nên nhìn qua là nhận ra ngay.

Nhưng cô không vội nói mà đợi đến khi ra khỏi thư viện thì cô mới nhìn Bàng Linh, nói:

- Vừa rồi tớ gặp Lục Kha Kỳ. Nếu như tớ nhớ không nhầm thì cô ấy rất thích Nam Hạo.

- Ừ, cô ấy và chúng ta cùng khoa. Là thứ hạng ba toàn khối.

- Cậu biết sao?

Nhưng Bàng Linh lại không quá quan tâm, nói sao thì Lục Kha Kỳ cũng được xem là hoa khôi vừa có tài vừa có sắc, cô ấy cho dù có thích Châu Nam Hạo cũng không liên quan đến Bàng Linh.

Tuy là chuyện Lục Kha Kỳ thích Châu Nam Hạo hay ngược lại thì cũng là chuyện không quan đến Châu Tiểu Á, nhưng thân là chị gái, đồng thời cũng là bạn thân của Bàng Linh thì từ lâu rồi Châu Tiểu Á đã nhìn ra cậu em trai của mình có tình cảm với bạn thân của mình. Chỉ là hai người họ mãi vẫn không nhận ra thôi.

Chứ dùng não nghĩ thử xem, một người vừa xinh đẹp, học lại giỏi, còn tốt bụng như Linh Linh thì làm sao lại không có ai thích? Đổi lại, một người vừa đẹp trai, được tung hô là soái ca, là học bá, là người có thiên phú về quân đội như Châu Nam Hạo, làm sao mà đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Chỉ là hai con người này sớm đã thích nhau, nhưng lại chẳng ai mở lời mà thôi.

Nghĩ đến đây thì Châu Tiểu Á liền gật gù, nói:

- Cũng đúng, nếu như Lục Kha Kỳ đột nhiên tỏ tình với Nam Hạo thì với tính cách của Nam Hạo sẽ không từ chối đâu. Vì người nó thích cũng đâu có thích nó.

Mặc kệ Châu Tiểu Á nói một tràn dài như Thái Bình Dương thì những chữ động lại trong đầu của Bàng Linh bây giờ chỉ còn lại câu cuối cùng, đó là việc "Người nó thích cũng đâu có thích nó"... Đến đây thì Bàng Linh liền bất tri bất giác, hỏi:

- Châu Nam Hạo có người mình thích rồi sao?

Châu Tiểu Á liền gật đầu, sau đó liền vui vẻ nói:

- Tớ nghe nói là sau những năm trung học là Hạo Hạo đã định tỏ tình rồi, nhưng cô gái đó lại nói là muốn tập trung học tập trước, đợi khi tốt nghiệp Đại học rồi mới tính đến chuyện yêu đương. Cơ mà đối với con gái nếu đã nói ra câu từ chối thì chắc là không thích nó đâu nhỉ?

Bàng Linh cũng chỉ gật đầu, tuy bên ngoài cô ấy gật đầu nhưng nội tâm lại đầy xáo trộn. Hóa ra Châu Nam Hạo đã có người trong lòng rồi, nhưng rồi bất chợt Bàng Linh phải giật mình bởi chính thái độ của mình... Cô ấy ở đây buồn cái gì chứ? Mối quan hệ của Bàng Linh và Châu Nam Hạo cũng chỉ là bạn bè thân thiết hơn một chút, nếu cậu ta có bạn gái thì là chuyện tốt chứ sao, bây giờ cô ấy lại sầu não cái gì. Đúng là điên rồi!

Nói chuyện với Bàng Linh bỗng thì Châu Tiểu Á cũng cùng Tô Thước về trước, còn Bàng Linh thì lựa chọn đi bộ về nhà thay vì gọi người đến đón. Lúc này thì Lục Kha Kỳ và Doãn Ngọc Tuệ đang cùng nhau đi mua một ít vật dụng cá nhân, vừa nhìn thấy Bàng Linh liền gọi cô lại.

Bàng Linh cũng không thù không oán, nên cô cũng dừng lại và chờ họ. Đến đây, Lục Kha Kỳ liền mỉm cười nói:

- Cậu là Bàng Linh của lớp K2104 đúng không? Chúng ta từng học cùng nhau những năm trung học, nhưng không thân lắm.

- Tôi biết.

- Lúc chiều này tớ thấy cậu và chị gái của Nam Hạo ở cùng nhau. Hai người vẫn thân thiết như năm trung học nhỉ.

- Ừ.

Sau đó thì cuộc trò chuyện của họ chính thức rơi vào bế tắc. Tuy nhiên, lúc này Bàng Linh lại đưa mắt nhìn Lục Kha Kỳ, nói:

- Cậu chỉ muốn nói những chuyện này?

- Không... Tớ... Tớ thấy tình cảm của cậu và Tiểu Á rất rốt, vậy chắc mối quan hệ của cậu và Nam Hạo cũng không tồi đúng không?

- Nói thẳng vào vấn đề đi.

Lục Kha Kỳ lúc này liền có chút ngượng ngùng, nhưng rồi cũng đưa mắt nhìn Bàng Linh, nói:

- Linh Linh, cậu có thể cho tớ xin AW của Nam Hạo có được không?

Nhưng lúc này sắc mặt của Bàng Linh dường như không tốt lắm, cô còn nhíu mày, nghiêng đầu, sau đó lạnh lùng đáp:

- Tôi không cần thiết với cậu ta như vậy. Nếu cậu muốn xin thì tự đến chỗ của Á Á mà xin, tôi không có.

Nói xong thì Bàng Linh cũng định quay lưng đi, nhưng đúng lúc này thì Châu Nam Hạo từ xa đã đi đến, lúc đến chỗ của cô còn đưa tay khoác lấy vai của Bàng Linh, nói:

- Bàng Tiểu Linh, chẳng phải tớ nhắn tin nói với cậu rồi sao, tan học phải chờ tớ chứ?

Nhưng dáng vẻ của Bàng Linh hiện tại rất không vui, sau đó còn trực tiếp lấy tay của Châu Nam Hạo ra khỏi vai mình, sau đó nói:

- Cậu ta ở đây, muốn xin gì thì tự xin đi. Tôi về trước.

Lúc này thì Bàng Linh liền rời đi, mặc kệ cho Châu Nam Hạo cũng khó hiểu, đứa con gái này bị làm sao ấy nhỉ?

Bất chợt lúc này Lục Kha Kỳ liền bước đến, nói:

- Nam Hạo, cậu có nhớ tớ không?

- À... Cậu là ai?

- Tớ là Lục Kha Kỳ... Là bạn học cùng lớp năm trung học... Cậu không nhớ sao?

Nhưng rồi Châu Nam Hạo liền gãi gãi đầu, cười ngốc đáp:

- Ngại quá bạn học này, ngoại trừ Linh Linh thì tôi chẳng biết ai nữa.

- Không sao, chúng ta có thể làm quen lại mà. Hay cậu add AW của tớ nha?

Lúc này Châu Nam Hạo cũng đưa mắt nhìn theo hướng của Bàng Linh, nhận thấy cô đã đi một đoạn khá xa rồi thì cậu ấy mới nói:

- Không được đâu.

- Tại sao?

Sau đó thì Châu Nam Hạo liền nhìn theo Bàng Linh với nụ cười cưng chiều, nói:

- Cô ấy sẽ tức giận. Linh Linh tức giận sẽ rất khó dỗ. Thật ngại quá, tôi chỉ thích cô ấy thôi.

Nói xong thì Châu Nam Hạo liền lập tức cúi chào rồi chạy theo Bàng Linh, để lại Lục Kha Kỳ với gương mặt gượng gạo... Thật là kì lạ quá đi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK