Bây giờ trong đầu của Châu Tiểu Á chỉ nghĩ được một việc thôi, đó là phải nhanh chóng bỏ trốn thôi, chứ bình thường nhìn Bàng Linh im im như vậy thôi, chứ một khi cô ấy tức giận thì còn đáng sợ hơn gấp mấy lần Atula nữa. Nhưng không dừng lại ở chỗ tức giận, bây giờ đến họ tên cúng cơm của cô cũng đem ra gằn từng chữ, thử hỏi xem bây giờ độ nóng của cô ấy đã đạt được tới đâu rồi.
- Linh Linh à...
- Châu Tiểu Á, cậu thật sự điên rồi sao? Nếu cậu thiếu chỗ ở thì đến nhà tớ, tớ cũng đâu có thu tiền nhà của cậu, sao lại đến nhà của Chủ nhiệm chứ, mặc dù hai người là người yêu của nhau đi nữa thì... Thì...
Lúc này Bàng Linh liền thở dài, sau đó cũng tự mình hạ giọng nói nhỏ:
- Cô nam quả nữ ở cùng nhau, như vậy còn ra thể thống gì nữa. Nếu để cha mẹ cậu biết, cái tên tiểu hòa thượng Châu Nam Hạo biết thì cậu nghĩ xem cậu sẽ ổn không?
Đương nhiên là Châu Tiểu Á biết được tình hình hiện tại của mình rồi, nếu như để cha biết thì ông ấy còn có thể thông cảm là vì tình yêu quá lớn mà bốc đồng, nhưng nếu như để mẹ biết thì chắc bà ấy sẽ cạo đầu bôi vôi cô mất thôi... À còn chưa nói đến tiểu hòa thượng Châu Nam Hạo, nếu để tên này biết thì chắc cậu ta sẽ vác hàng nóng, hàng lạnh đến nhà của Tô Thước chỉ để tẩn anh một trận. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, rỏ ràng tất cả mọi thứ đều là do Châu Tiểu Á chủ động, hơn nữa cô mới chính là người dụ dỗ Tô Thước vào lưới kia mà.
- Vậy nên Linh Linh à, cậu đừng để cho Nam Hạo biết có được không?
- Cái đó cần xem tâm trạng của bổn cô nương đã.
- Ây da, tớ vừa được Tô Thước tặng một bộ lego mới, hình như là cũng rất to nữa... Vốn dĩ tớ còn định sẽ tặng cho cậu, nhưng hình như bây giờ cậu rất giận, vậy thì tớ sẽ đem bộ lego đó đem cho Châu Nam Hạo để mua chuộc nó vậy.
Nghe đến chữ "Lego" là mắt của Bàng Linh đã sáng lên rồi, vốn dĩ cô ấy là một tiểu thư đài cát, nhưng thứ cô ấy thích lại chính là những bộ Lego từ nhỏ đến lớn, vì để con gái có không gian sáng tạo mà cha Bàng và mẹ Bàng còn xây hẳn một phòng riêng dành cho cô ấy chỉ để trưng bày những tác phẩm mà Bàng Linh đã tạo ra.
Vừa hay lúc sáng này cô sợ rằng sẽ không có quà chuộc lỗi với cô bạn thân nên đã để Tô Thước mua cho cô một bộ Lego phiên bản giới hạn mà Bàng Linh không có, vừa hay lại đúng lúc có thể dùng đến rồi.
Lúc này thì Châu Tiểu Á cũng quan sát sắc mặt của Bàng Linh, rõ ràng là cô ấy đã thích lắm rồi nhưng vẻ mặt vẫn bày ra gương mặt không thèm quan tâm. Nhưng rồi lúc này Châu Tiểu Á liền đứng dậy và có ý định rời đi thì cô ấy mới hắng giọng một cái, nói:
- Nể mặt bộ Lego đó mà bổn cô nương sẽ tha lỗi cho ngươi đó.
Đến đây thì Châu Tiểu Á liền bật cười, nhưng vì bộ Lego là hàng giới hạn nên cần thời gian vận chuyển, đợi khi nào nó được giao đến thì cô sẽ đưa lại cho Bàng Lính sau, nghe như vậy thì Bàng Linh liền gật đầu. Khi kết thúc bữa ăn thì hai người họ cũng cùng nhau rửa bát, sau đó thì lên phòng để nghỉ ngơi.
Vốn dĩ ban đầu Châu Tiểu Á còn định nói đến việc cô và Tô Thước đã lăn giường với nhau, nhưng với dáng vẻ này của Bàng Linh thì có lẽ đây vẫn chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra, vì vừa rồi cô chỉ mới nói đến chuyện ngủ cùng nhau thôi mà cô ấy đã gằn tên từng chữ, nếu cô mà nói chuyện kia ra thì chắc chắn là sẽ bị dùng hình ép cung mất thôi!
- Á Á, cậu cảm thấy con người của Chủ nhiệm như thế nào? Đáng tin không?
- Mặc dù bề ngoài anh ấy có chút lạnh lùng, khó gần,... Nhưng anh ấy lại rất quan tâm người khác, buổi sáng này tớ dậy muộn mà anh ấy vẫn có để lại bữa sáng cho tớ. Nhưng mà người đàn ông này bị cuồng em gái.
- Em gái? Là chị gái xinh đẹp như tiên như hoa, còn đang mang thai lần trước sao?
Châu Tiểu Á liền gật đầu, sau đó cô nói tiếp:
- Vì chị ấy hình như đang gặp vấn đề, đứa bé trong bụng e là không giữ được nên anh ấy mới gấp gáp đến Giang Thành như thế,.
- Hả? Tại sao chứ?
Nhưng Châu Tiểu Á cũng không rõ tình hình hiện tại ở Giang Thành nữa, thôi thì cứ đợi Tô Thước quay về An Thành rồi hỏi cũng chưa muộn.
Nhìn dáng vẻ u mê bạn trai không lối thoát của Châu Tiểu Á mà Bàng Linh chỉ biết lắc đầu, xem ra lần này Châu Tiểu Á thật sự rất thật lòng với mối quan hệ này, vì nếu như đơn giản cần thì Châu Tiểu Á vẫn còn một chàng trai dự bị tên Viêm Sái, nhưng hình như cô thật sự không thích người tên Viêm Sái kia thì phải.
- Đúng rồi Á Á, cậu có biết chuyện các anh em trai của chủ nhiệm chưa?
- Vẫn chưa, tớ cũng chưa hỏi anh ấy nữa...
Bàng Linh khóe môi liền giật giật, tại sao trên đời này lại có một cô gái ngốc nghếch như Châu Tiểu Á vậy nhỉ? Đúng là ngốc đến mức khiến người ta phải phát bực luôn đấy!
Danh Sách Chương: