Nhưng rồi sau đó thì Châu Tiểu Á không muốn nghĩ nữa, mỗi người đều có tính cách riêng biệt, hiển nhiên là cách biểu lộ cảm xúc cũng như tình cảm của mỗi người sẽ khác nhau rấ\t nhiều, đưa tay lên vỗ vỗ mặt của mình một chút, bây giờ cô đã có thể tỉnh táo rồi liền nhanh chóng bước đến cổng nhà họ Bàng.
Bỗng chốc Châu Tiểu Á lại liền có chút khựng lại, ôi sao cô lại quên mất đứa bạn Bàng Linh này của cô cũng rất thân thiết với đứa em quý hóa Châu Nam Hạo kia của mình, đột nhiên bây giờ cô lại sống cùng Tô Thước, không chỉ vậy mà cô còn là bạn gái của anh, nếu như chuyện này bị Châu Nam Hạo đem ra nói cho Bàng Linh biết thì liệu cô còn sống được mấy ngày sau này hay không nhỉ?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì nhân cơ hội này thì cô cũng muốn nói cho Bàng Linh biết rằng cô đã có thể cưa đổ được Tô Thước, một người được cho rằng khó đoán và không gần nữ sắc nhất của trường Đại học Thiên Hoan, mặc dù chính Châu Tiểu Á cũng không nghĩ được quá nhiều lời biện mình cho bản thân, nhưng mà cô tin rằng Bàng Linh sẽ ủng hộ những gì mà cô làm, ít nhất thì hiện tại cô chỉ nghĩ được đến đó thôi.
Ngay lúc này thì Châu Tiểu Á liền nhấn chuông để gọi người, quả nhiên ngay khi cô nhấn chuông cửa thì một bóng dáng quá đỗi quen thuộc liền bước ra, nhìn ánh mắt của Bàng Linh thì hình như em trai quý hóa của cô đã nói gì đó cho cô ấy biết rồi. Trong tình hình như thế này thì chỉ cần nở một nụ cười tự tin, sau đó Châu Tiểu Á liền mỉm cười, nói:
- Linh Linh, tớ đến rồi.
Nhưng Bàng Linh không chỉ không cười đáp lại mà còn bước ra nhìn cô, sau đó liền bày ra vẻ mặt châm chọc, nói:
- Còn tưởng là ai, hóa ra là Châu tiểu thư kiêm luôn vị trí bạn gái của người nào đó à? Không biết hôm nay Châu tiểu thư đến đay là có chuyện gì vậy?
- Ây da, Linh Linh à...
- Gọi ai cơ?
- Linh tỷ, Đại tỷ... Mở cửa cho em đi mà, vào nhà rồi chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện có được không? Ở bên ngoài này rất là nắng luôn đó... Tớ cũng đã mỏi chân rồi nè...
Mặc dù Bàng Linh rất tức giận khi Châu Tiểu Á không thông báo cho mình biết chuyện yêu đương giữa cô và Tô Thước, nhưng dù sao thì bây giờ cũng là giờ trưa rồi, bên ngoài nắng cũng bắt đầu gắt, cho nên cho dù có tức giận hay ghét bỏ thì Bàng Linh cũng bước ra mở cửa cho cô vào. Vừa vào được đến nhà thì Châu Tiểu Á đã nhảy đến ôm lấy người bạn của mình, mặc dù Bàng Linh không vui nhưng vẫn đưa tay đỡ lấy cô, nói thế nào thì cô cũng là bảo bối được Bàng Linh nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa kia mà.
- Linh tỷ, đừng giận mà, hôm nay tớ đến đây là đặc biệt đến để tạ lỗi với cậu mà.
- Vậy sao? Chứ không phải là Chủ nhiệm có việc gấp cần đến Giang Thành, sợ rằng cậu ở nhà một mình không an toàn nên mới đưa cậu đến đây sao?
- Ách, Linh Linh, cậu là nhà tiên tri sao!
Nhưng rồi sao đó thì Bàng Linh liền đưa một đoạn tin nhắn giữa cô ấy và Tô Thước cho cô xem, hóa ra là Tô Thước sợ bạn gái đứng bên ngoài trời nắng sẽ bị choáng nên trên đường đi thì đã nhắn tin báo cho Bàng Linh một tiếng. Cũng vì thế mà Bàng Linh mới biết được cái mối quan hệ "Bí mật" đó của hai người.
Châu Tiểu Á cũng chỉ nhìn cô ấy, sau đó nở một nụ cười tự tin rồi lại bắt đầu làm nũng.
- Ây da, Linh Linh, cậu cũng biết tớ thích thầy ấy kia mà...
- Thích đến mức bỏ nhà theo trai luôn sao? Châu Tiểu Á, cậu đúng là không có tiền đồ gì cả! Một chút tiền đồ cũng không có!
Nhưng rồi sau đó thì Bàng Linh cũng chỉ càm ràm mấy câu rồi lại thôi, sau đó thì cũng đến giờ dùng cơm trưa, vì hiện tại cha mẹ của cô ấy vẫn còn bận công tác ở nước ngoài, nên trong nhà hiện tại chỉ còn lại Bàng Linh và Châu Tiểu Á mà thôi. Trong lúc dùng bữa thì cô cũng đã kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm đó cho cô bạn thân của mình nghe, tuy nhiên thì dáng vẻ của Bàng Linh lúc đó không quá kinh ngạc, có lẽ là Châu Nam Hạo cũng có nói qua một chút về chuyện đó rồi nhỉ?
Tuy nhiên, thứ Bàng Linh quan tâm không phải là chuyện cô cãi nhau với gia đình hay dọn ra ngoài, thứ khiến cho cô ấy lo lắng chính chuyện ở chung với Tô Thước, ngay lúc này Bàng Linh liền đưa mắt nhìn Châu Tiểu Á, sau đó đạp bàn một cái *Rầm* lớn, nói:
- Cậu ở nhà của Chủ nhiệm, vậy buổi tối cậu ngủ ở đâu? Hai người có làm gì nhau chưa! Khai nhanh để dược khoan hồng!
Nhưng vì cú đập bàn đó mà làm cho Châu Tiểu Á bị nghẹn suýt ngất, cũng may là mạng cô lớn nên mới thở được bình thường, sau một trận nghẹn thức ăn thừa sống thiếu chết thì cô lại nhìn về phía của Bàng Linh bằng cặp mắt vô hại, nói:
- Hihi... Linh Linh à, tớ và anh ấy ở cùng một phòng.
- CÁI GÌ!
- Còn ngủ cùng một giường.
- CHÂU! TIỂU! Á!
Danh Sách Chương: