• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại tập đoàn Xuyên Bách.

Bạch Ảnh Quân vừa kết thúc cuộc họp kéo dài 3 tiếng, anh mệt lả người đi vào phòng chủ tịch, vươn tay nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở, anh dựa lưng vào ghế, đầu ngửa lên trời, đôi mắt khẽ nhắm. Đột nhiên chuông điện thoại reo lên. Anh lười biếng lê bàn tay chậm rãi cầm lấy điện thoại, thật chẳng muốn bị làm phiền lúc này chút nào.

‘Bạch tiên sinh, tôi là Từ Bằng Hiên đây! Tôi gọi để xác nhận với ngài rằng tôi sẽ tham gia vào dự án Đan Tâm cùng với hai người còn lại. Hôm nay tôi tính đến nói chuyện trực tiếp sẵn tiện mời ngài ăn bữa cơm nhưng nghe thư ký Lý nói ngài có việc bận. Vậy tôi hẹn ngài ngày mai nhé? Xem như nể mặt Từ lão gia tôi mà ngài hãy đồng ý có được không?’

‘Không cần, tôi bận!’

Bạch Ảnh Quân dứt khoát từ chối, vừa nói xong liền cúp máy ngang, không quan tâm đến thái độ của đối phương. Từ Bằng Hiên cứ giống như một kẻ bám đuôi vậy, cứ bám lấy ai là phải có được lợi, lấy được lợi xong rồi đá người ta đi. Ảnh Quân không muốn động đến gã nhưng gã cứ vậy mà được đằng chân lân đằng đầu. Càng nhường nhịn lại càng bị lấn át.

Dùng sức ngồi dậy, chống hai tay trên bàn, khẽ day day hai vầng thái dương, chợt nhớ ra điều gì đó, anh liền gọi.

‘Lý Nam Phúc, cậu vào đây!’

Thư ký Lý đã đứng chờ sẵn ngoài cửa, nghe tiếng gọi thì mau chóng đi vào, không dám chậm trễ.

‘Chủ tịch cho gọi tôi?’

Đan hai tay vào nhau, lấy lại dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, anh nghiêm mặt hỏi.

‘Nói tôi nghe những gì anh điều tra được về cô gái anh cứu hôm qua’

Nhận lệnh, Lý Nam Phúc lấy trong túi quần ra chiếc điện thoại, ngón tay thon dài lướt lướt trên màn hình vài giây.

‘Cô ấy tên Dạ Nguyệt. Mẹ mất từ lúc mới chào đời. Cha nghiện ngập cờ bạc, đã nhiều lần bán con cho những người giàu có để lấy tiền trả nợ. Gia sản chỉ có căn chòi lá ở gần ruộng lúa. 9 tuổi đi ăn xin ở ngoài chợ.12 tuổi bị bán làm thuê cho người ta, xém chút nữa bị chồng của chủ nhà hủy hoại thanh danh. 16 tuổi bị bắt vào quán bar tiếp rượu, vì không chịu phục vụ và ngoan ngoãn tiếp khách nên đã bị chủ quán thuê người đánh đến nhập viện. 18 tuổi bị bán cho người đàn ông ở khu ổ đen, sau đó được mang ra làm vật đấu giá. Tính đến hiện tại, còn 1 tháng nữa là cô ấy tròn 19 tuổi và đang sống tại nhà chủ tịch’

Nghe xong, Ảnh Quân đã có rất nhiều suy nghĩ.

Dạ Nguyệt sao? Ý nghĩa của tên là Mặt Trăng mọc trong đêm, tỏa sáng khắp muôn nơi thật hợp với người con gái ấy. Tuy trải qua nhiều chuyện không vui nhưng vẫn trường tồn như Mặt trăng, mạnh mẽ và tỏa sáng, tinh khiết và đẹp đẽ.

Nhìn cô gái như vậy nhưng lại phải trải qua nhiều chuyện tồi tệ, tưởng chừng như rất gian nan. Không ngờ được một cô gái mong manh tưởng chừng như chỉ cần đánh nhẹ một cái liền ngất đi lại kiên cường trước giông bão.

Thấy vị chủ tịch chăm chú suy nghĩ cũng không nói gì, Lý thư ký có chút nhiều chuyện hỏi.

‘Chủ tịch, ngài không lẽ đã thích Dạ tiểu thư rồi sao? Tuy mới gặp một lần nhưng tôi thấy cô ấy rất tốt, không kiêu ngạo hay hống hách như những vị tiểu thư có ăn có học ngoài kia. Nếu chủ tịch thích thì tôi tán thành cả 2 tay’

Lý Nam Phúc cười đùa, tinh nghịch nháy mắt.

‘Tối nay tăng ca!’

Câu nói của anh khiến nụ cười trên môi Lý Nam Phúc dần mất đi, chỉ còn một bộ mặt ủy khuất.

‘Chủ tịch…Nhưng mà lúc tôi đến nhà Từ Bằng Hiên cứu Dạ tiểu thư trông cô ấy tàn tạ, nhếch nhác lắm, nhìn rất đáng thương’

‘Vậy sao?!’

“Vâng! Nhưng cô ấy không hề khóc dù có đau như thế nào. Đến tôi cũng thấy bái phục cô ấy mà’

Bạch Ảnh Quân dừng bút, ngước mắt nhìn Lý Nam Phúc, mày hơi nhếch lên.

‘Nói xong chưa?’

Bắt gặp khuôn mặt lạnh như băng của anh, Lý Nam Phúc hơi sợ trong lòng, khẽ gật đầu, không dám nói nửa lời.

‘Nói xong rồi thì đi làm việc, ngày mai tăng ca thêm một ngày’

Bạch Ảnh Quân cầm bút lên viết tiếp, không đoái hoài gì đến Nam Phúc nữa.

Lý Nam Phúc ngậm ngùi đi ra ngoài, trong lòng đang gào thét dữ dội. Chủ tịch ngài cũng quá đáng quá đi, dẫu sau cũng chỉ muốn tốt cho ngài ấy mà thôi. Từ trước đến nay Lý Nam Phúc chưa từng thấy Ảnh Quân tiếp xúc với phụ nữ. Cũng vì tính cách cao ngạo và lạnh nhạt, hệt như một vị tướng sĩ nên không để phụ nữ vào tâm trí. Khó khăn lắm mới thấy Ảnh Quân gần gũi với một cô gái, chỉ muốn tác hợp thành ra lại tự hại mình, tăng ca liên tục 2 ngày cũng khổ quá mà. Nhưng may mắn là không bị trừ lương, cũng xem như ngài ấy còn chút lương tâm, không dồn cậu vào đường cùng đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK