• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dì ơi, dì không đi ngủ à?”



Hiên Hiên nhìn Giang Ý Mạn đang ngồi ở đầu giường, dì có vẻ đang rất vui vẻ, khuôn mặt dịu dàng hơn mẹ nhiều, Hiên Hiên rất thích dì.



“Hiên Hiên ngủ trước đi, đợi một lát nữa dì mới ngủ.” Giang Ý Mạn nói.



“Dì ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.” Giang Ý Mạn cúi đầu hôn lên trán đứa nhỏ, cảm giác thật tuyệt vời, nếu hai đứa nhỏ có thể ở cạnh cô mọi lúc mọi nơi thì tốt biết bao!



Hiên Hiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, Đoá Đoá cũng đã ngủ rất say, Giang Ý Mạn không vội ngủ ngay mà ngồi ở trên sô pha một mình, cô gửi cho Từ Phong một tin nhắn, yêu cầu anh điều tra thông tin từng người bạn học của cô, những người mà năm năm trước đã tham gia tụ tập cùng cô.



Đêm hôm đó, Giang Ý Mạn uống rượu say rồi phát sinh quan hệ với một người trong khách sạn, sau đó bị Giang Vũ Phỉ nhốt lại, cô phải tìm được anh ta, dùng anh ta để lấy hai đứa nhỏ về.



Còn về người đàn ông đó, Giang Ý Mạn có thể cho anh ta một khoản tiền, bắt anh ta đi thật xa nơi này, coi như chưa từng có việc gì xảy ra, tóm lại chỉ cần quyền nuôi hai đứa trẻ thuộc về cô là được.



Trong khách sạn Riverside!



Giang Vũ Phỉ trao đổi không thuận lợi, không những không có được tin tức của giám đốc TM mà còn bị người đưa tin kia lừa mất một khoản tiền nhỏ.



Chờ cô tỉnh táo lại thì đã không thấy hai đứa nhỏ đâu. Cô đã tìm kiếm khắp khách sạn nhưng vẫn không thấy, trong nháy mắt liền hoảng sợ.



Chuyện xảy ra vào tối nay đã làm Thẩm Giai Nghị tức giận, nếu cô ta còn để lạc mất hai đứa nhỏ, vậy thì cô ta thật sự toi đời rồi.



Giang Vũ Phỉ gấp gáp đến mức đi từng phòng một tìm kiếm, chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt như vậy mà chúng lại có thể tự mình về nhà? Cô không dám gọi điện về hỏi nên chỉ có thể lái xe về nhà xem sao.



Bên ngoài biệt thự!



Người hầu không mở cửa cho cô ta vào, mặc cho Giang Vũ Phỉ hét lớn thế nào.



Kết thúc, kết thúc rồi, Thẩm Giai Nghị thực sự tức giận rồi, Giang Vũ Phỉ hoảng sợ vội vàng gọi điện cho Thẩm Giai Nghị.



"Giai Nghị, em xin lỗi, em không cố ý làm lạc mất con. Anh đừng giận em có được không? Anh mở cửa ra nghe em giải thích đã."



Thẩm nhị gia không biết về vụ hai đứa trẻ mất tích, sau khi nghe xong cuộc gọi đã thực sự phát cáu, anh lao ra ngoài biệt thự, bóp cổ Giang Vũ Phỉ.



“Cô vừa nói gì cơ, có phải vì tôi quá dung túng cô nên cô nghĩ mình muốn làm gì thì làm đúng không?”



Tay Thẩm Giai Nghị run lên, nước mắt của Giang Vũ Phỉ từ hốc mắt chảy dài xuống, đường thở bị tắc nghẽn, cô cảm thấy bản thân mình cách cái chết không còn xa.



“Giai Nghị, em thực sự không cố ý. Lúc nãy em đi vệ sinh, khi quay lại thì phát hiện bọn trẻ đã biến mất, em không tìm thấy bọn chúng ở đâu cả. Em thực sự không cố ý. Chắc chắn là có người muốn lợi dụng con để hãm hại em, xin anh hãy tin em.”



"Đúng rồi, chính là con phục vụ kia, là cô ta ghi hận em trong lòng, là cô ta đã bắt cóc con của chúng ta, Giai Nghị, anh mau cho người đi bắt cô ta lại, nhất định là cô ta làm."



Giang Vũ Phỉ vô cùng sợ hãi, nhưng cô ta rất nhanh tìm cho mình một cái cớ, đem trách nhiệm đẩy đi một cách sạch sẽ.



"Nếu như không thấy hai đứa nhỏ, cô cũng đừng trở về nữa, cái nhà này không cần loại người ngu xuẩn như cô."



Thẩm Giai Nghị đẩy ra, Giang Vũ Phỉ ngã trên mặt đất, khóc bù lu bù loa, lúc cô ta sắp ôm được chân của Thẩm Giai Nghị, anh liền đóng cửa cái rầm.



Cô ta tuyệt vọng cùng bất lực:



"Giai Nghị, Giai Nghị, anh mở cửa cho em vào đã có được hay không? Trời đang mưa, em lạnh lắm."



Thẩm Giai Nghị quay người trực tiếp rời khỏi, không nói thêm lời nào thừa thãi.



Giang Vũ Phỉ một mực quỳ gối ngoài cửa, cô ta tìm không thấy con, cho nên vẫn nên quỳ ở nơi này đi, cho dù Thẩm Giai Nghị có lương tâm sắt đá đến mấy, anh ta cũng không thể đành lòng để cô quỳ suốt đêm như vậy đúng không!?



Hy vọng anh sẽ thấy thương xót cô, mở cửa cho cô vào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK