Mặc dù anh là chủ tịch của một công ty lớn, nhưng cũng có vấn đề không giải quyết được, đó chính là Đóa Đóa, Giang Vũ Phỉ một lòng luôn hướng về công việc, cô ta chưa bao giờ quan tâm đến gia đình này.
“Đóa Đóa thực sự rất may mắn khi có một người ba như anh.” Giang Ý Mạn nói rất nghiêm túc, đó là những gì cô nghĩ.
Giờ ăn trưa!
Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị, Đóa Đóa, Hiên Hiên đều ngồi vào bàn ăn.
Hiên Hiên đang kể cho Giang Ý Mạn nghe về những chuyện thú vị xảy ra ở trường, Hiên Hiên rất thích nói chuyện với Giang Ý Mạn, giống như đang tâm sự với một người mẹ vậy, rất ấm áp.
Đóa Đóa không ăn nổi một miếng nào, nó cảm thấy rất ngán, không muốn ăn nữa nên tự mình đi lên lầu.
Thẩm Giai Nghị kêu người hầu đưa cơm vào phòng ngủ cho nó, còn phải giục Đóa Đóa ăn xong mới được đi, người hầu áp lực không ít, nửa canh giờ sau, người hầu cùng khay cơm vẫn còn nguyên đi xuống.
“Nó không ăn một tý gì sao?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Người hầu lắc đầu: "Dạ không, tiểu thư còn không thèm nhìn đến."
“Ừm!” Thẩm Giai Nghị thở dài, tự mình bưng khay đồ ăn mang lên lầu.
“Dì ơi, hôm nay ở nhà xảy ra chuyện gì vậy?” Hiên Hiên hỏi.
Cậu cảm thấy bầu không khí rất quái dị!
Giang Ý Mạn suy nghĩ một chút rồi quyết định nói cho Hiên Hiên nghe, tuy rằng sợ Hiên Hiên sẽ ghét cô như Đóa Đóa, nhưng sự thật là sự thật không thể che giấu được.
"Chuyện là, hôm nay dì đưa Đóa Đóa đi gặp mẹ con, sau đó...Bla bla "
Hiên Hiên cũng đã hiểu.
"Dì à, đây không phải lỗi của dì đâu, dì đừng có chiều em ấy quá, thường ngày em ấy rất cứng đầu, lại quá ỷ lại vào mẹ nên mới xa lánh dì như vậy. Về phần em ấy đã làm dì tổn thương — em ấy đã làm sai, con thay mặt em xin lỗi dì."
Hiên Hiên đứng dậy cúi đầu xin lỗi Giang Ý Mạn, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Cậu thật sự rất hiểu chuyện, lại có thể chủ động xin lỗi người khác thay cho em gái, lớn lên nhất định sẽ là một người chính trực, Giang Ý Mạn rất vui vẻ, đây là con trai của cô! Thật tự hào.
"Không sao! Đóa Đóa không sai, con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, mau ăn đi, dì đi xem thử con bé thế nào." Giang Ý Mạn xoa nhẹ đầu Hiên Hiên.
Cô đi lên tầng hai.
Đứng ở ngoài cửa liền nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đang ngồi ở bên giường, một tay cầm bát cháo, một tay cầm thìa, rất kiên nhẫn dỗ dành Đóa Đóa ăn.
Đóa Đóa không ăn, tức giận ngồi trên giường.
Thẩm Giai Nghị khuyên răn đủ đường, thiếu điều muốn quỳ xuống van xin con bé, nhưng nó vẫn không chịu ăn mà còn đẩy anh ra.
Cái khay trong tay anh bị đẩy rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn, thức ăn vương vãi khắp nơi.
Giang Ý Mạn vội vàng đi vào.
"Đóa Đóa, con sao có thể làm như vậy? Cho dù có tức giận thì con cũng không được đẩy ba! Con có biết ba quan tâm con như thế nào không hả??” Giang Ý Mạn nói xong lại có chút áy náy. Cô điên rồi, lại cố ý đi chọc giận Đóa Đóa.
Đóa Đóa ngẩng đầu, căm hận nhìn Giang Ý Mạn, nó trực tiếp ném con búp bê trong tay về phía cô, tuy chẳng có chút sát thương, sẽ không ảnh hưởng gì cho Giang Ý Mạn, nhưng lại làm trái tim Giang Ý Mạn tan nát.
“Được rồi, đi ra ngoài trước đã.” Thẩm Giai Nghị đứng dậy lôi kéo Giang Ý Mạn đi.
Trước hết phải để Đóa Đóa có thời gian bình tĩnh lại đã.
"Chúng ta phải làm sao đây? Đóa Đóa không ăn một miếng nào hết. Nó mới có năm tuổi, cứ để như vậy rất ảnh hưởng đến sức khoẻ. Giờ nó định tuyệt thực sao?" Giang Ý Mạn hỏi.
Cô rất lo lắng cho Đóa Đóa, sợ thân thể nó không chống đỡ nổi.
“Đợi một lúc nữa xem sao!” Thẩm Giai Nghị đi về phía thư phòng.
Giang Ý Mạn ngăn anh lại: "Vết thương của anh bị hở à? Hình như đang chảy máu kia kìa."
Người đàn ông này rất thương Đoá Đoá, vì Đoá Đoá là con gái của anh nên anh mới tận tình chăm sóc như vậy. Nhưng nếu có một ngày cô nói với anh ta rằng, Đoá Đoá không phải là con của anh ta, anh ta đã bị Giang Vũ Phỉ lừa gạt suốt năm năm, không biết lúc đó anh sẽ ra sao đây?
“Không sao.” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.
Anh không quan tâm đến những thứ này, chỉ là một vết thương ngoài da, cũng không phải là anh chưa từng bị thương bao giờ, có vài lần anh còn suýt chút nữa thì mất mạng, vết thương này chỉ là chuyện nhỏ.
Giang Ý Mạn vẫn lo lắng, cô cùng anh đi vào thư phòng, cầm hộp thuốc đến.
"Để tôi kiểm tra cho anh! Đã đến lúc phải thay thuốc rồi." Giang Ý Mạn nói.
Thẩm Giai Nghị đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu, trông rất trang nghiêm. Truyện Quan Trường
“Xem ra cô rất quan tâm tôi, không phải là muốn ngồi vào vị trí Thẩm phu nhân đấy chứ?” Thẩm Giai Nghị đặt hai tay trên bàn làm việc.
Trông có một chút lưu manh ẩn trong vẻ ngoài nghiêm túc kia, nửa đùa nửa thật khiến người ta không thể đoán ra ý tứ trong lời nói.
"Hì hì! Làm sao có khả năng đấy? Tôi đã quyết định sau này không lấy chồng, sẽ ở vậy đến già luôn." Giang Ý Mạn mỉm cười.
Cô không có chút tình cảm gì với Thẩm Giai Nghị cả! Bảo cô nhai lại đồ của Giang Vũ Phỉ? Làm sao có khả năng! Thật ghê tởm, Giang Ý Mạn không có thói quen như vậy.
"Ồ! Vậy tại sao cô lại đối tốt với tôi như vậy? Vì tiền sao?" Thẩm Giai Nghị đứng dậy, chống tay xuống bàn, cổ càng ngày càng kéo dài ra, gương mặt gần như áp sát vào mặt Giang Ý Mạn.
Cô ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người gần đến mức khiến tim cô đập thình thịch, Giang Ý Mạn chưa từng tiếp xúc qua người đàn ông nào, nhất là ở khoảng cách gần như vậy, khuôn mặt cô đỏ bừng bừng.
“Cô nói không thích tôi, vậy sao lại đỏ mặt?” Thẩm Giai nghị hỏi.
Dáng vẻ tán tỉnh của anh ta hiện tại khác hoàn toàn vẻ lạnh lùng thường ngày, anh chưa từng làm như vậy với Giang Vũ Phỉ, anh trở nên như vậy từ khi nào, thế mà lại chủ động nói những lời như vậy với một người phụ nữ?
“Đổi thuốc đi.” Giang Ý Mạn nắm lấy cổ áo Thẩm Giai Nghị, cởi nút áo cho anh.
Bàn tay cô lạnh lẽo, không có chút hơi ấm, nhưng lại có cảm giác khác lạ khi nó chạm vào làn da nóng bỏng của anh, Thẩm Giai Nghị không hiểu sao lại nắm lấy tay Giang Ý Mạn, áp vào nơi trái tim đang đập của anh.
"Nói thật đi, cô không có hứng thú với tôi sao? Vậy cô tới Thẩm gia là có mục đích gì?" Thẩm Giai Nghị vẫn bức xúc.
Giang Ý Mạn rất ngại ngùng khi bị hỏi những câu như vậy.
Cô ấy luôn kiêu ngạo vì bản thân có đủ tri thức, tiền tài, nhan sắc, nhưng về phương diện tình cảm, Giang Ý Mạn lại rất ngây ngốc, đối mặt với sự ra tay đột ngột của Thẩm Giai Nghị, cô có chút choáng ngợp, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Ba ba.”
Hiên Hiên vừa chạy đến cửa liền thấy cảnh tượng như vậy, ba ba đang nắm lấy tay Giang Ý Mạn đặt lên ngực mình, khoảng cách giữa hai người họ rất gần, như thể sắp xảy ra thêm chuyện khác.
Hiên Hiên sửng sốt, cậu biết những hành động như vậy là có ý gì.
Giang Ý Mạn giật mình, hất tay Thẩm Giai Nghị ra rồi bỏ chạy, chạy một hơi vào trong sân, lúc ngồi trên xích đu, mặt cô vẫn còn rất nóng.
Chúa ơi!
Giang Ý Mạn ơi Giang Ý Mạn, mày đang làm cái quần què gì vậy hả?
Rõ ràng cô đến Thẩm gia là vì hai đứa trẻ, muốn gia tăng tình cảm với bọn trẻ chứ không phải với ba bọn trẻ, cô đang làm gì vậy?
Giang Ý Mạn sắp phát điên với chính mình, Thẩm Giai Nghị cũng thật quá đáng, sao anh ta cứ hỏi cô có thích anh ta không?
“Dì ơi.” Hiên Hiên đi tới, vẻ mặt khá nghiêm túc.
Giang Ý Mạn lập tức xuống khỏi xích đu, cô sợ Hiên Hiên cũng giống như Đóa Đóa, sẽ không còn thích cô nữa.
“Hiên Hiên.” Giang Ý Mạn không biết nói gì.
“Không sao đâu ạ, con không trách dì chuyện vừa rồi.” Cậu thực sự không trách Giang Ý Mạn.
“Thật sao?” Cô kinh ngạc.
Nhìn ba mình ôm ấp phụ nữ khác mà lại không quan tâm sao? Làm sao có chuyện như vậy được?
“Dì ơi, con có thể tâm sự với dì một chút được không ạ?” Hiên Hiên hỏi.
Nói về những điều mà đã được cậu giữ chặt trong lòng rất lâu rồi.
"Đương nhiên là được! Đến đây, chúng ta cứ từ từ ngồi xuống nói chuyện, muốn nói gì thì nói, dì tâm sự với con." Giang Ý Mạn kéo Hiên Hiên cùng ngồi lên xích đu.
“Thật ra... con không thích mẹ, mẹ đối với con và Đóa Đóa không tốt, tuy con nói những lời như vậy là hơi bất hiếu, nhưng mẹ làm cho con cảm thấy mẹ không yêu thương hai anh em con.” Hiên Hiên nói.
"Tại sao con lại nghĩ như vậy?"