• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao!" Giang Ý Mạn vô thức thu tay về.



Bàn tay ấm áp của Thẩm Giai Nghị nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khiến cô không khỏi nhìn anh, tim càng lúc đập càng nhanh, trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung.



Nhưng những ý nghĩ đó nhất định phải dừng lại, cô không nên nghĩ tới, đây không phải là mục đích cô đến Thẩm gia.



"Đi theo tôi." Thẩm Giai Nghị tự nhiên nắm lấy cổ tay của Giang Ý Mạn.



Giang Vũ Phỉ đang ôm Đóa Đóa đã ngủ say, vừa mới bước vào nhà liền nhìn thấy cảnh chồng mình đang nắm tay em gái mình.



Trong lòng cô ta rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn phải nặn ra nụ cười rạng rỡ.



"Tay cô sao lại chảy máu thế kia? Cô không sao chứ?" Giang Vũ Phỉ hỏi.



Còn không phải là do cô ta sai khiến người hầu kia ức hiếp cô sao, nếu không thì tại sao cô phải rửa bát? Đồ giả tạo!



“Không sao, cám ơn Thẩm phu nhân đã quan tâm.” Giang Ý Mạn cũng học cách giả tạo theo.



"Làm sao có thể không sao được? Nhìn đôi tay mảnh khảnh này đi, chắc là bình thường không quen làm việc, sau này cô không cần làm đâu, cứ để những người hầu khác làm. Nhanh chóng đi xử lý vết thương đi. Đến đây, Giai Nghị, anh bế Đóa Đóa lên lầu hộ em, em đi lấy thuốc cho cô ấy.” Giang Vũ Phỉ sắp xếp ổn thỏa.



Thẩm Giai Nghị buông tay Giang Ý Mạn ra, dắt Đóa Đóa lên lầu.



Giang Vũ Phỉ đưa Giang Ý Mạn đến một căn phòng ở lầu một, tìm một lọ thuốc rồi ném cho cô, thái độ hoàn toàn trái lệch với vừa rồi.



Giang Ý Mạn khoanh chân ngồi xuống, bình thản xử lý vết thương trên tay, coi như không có chuyện gì xảy ra.



“Giang Ý Mạn, cô tốt hơn hết đừng có giở trò với Giai Nghị, anh ấy sẽ không bao giờ thích cô đâu.” Giang Vũ Phỉ hai tay chống nạnh, cảnh cáo.



"A?"



Giang Ý Mạn ngẩng đầu liếc nhìn Giang Vũ Phỉ.



"Nếu cô chắc chắn như vậy thì tại sao còn phải cảnh cáo tôi? Chẳng lẽ ngay cả chồng của mình mà cô cũng không giữ được sao? Hay là sợ tôi lên giường cùng Thẩm Giai Nghị?" Giang Ý Mạn bật cười.



Cô đang nghĩ, nếu Thẩm Giai Nghị bị cô đưa lên giường, Giang Vũ Phỉ sẽ nổi điên lên mất.



Thật thú vị, a ha ha ha!



“Loại chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra.” Giang Vũ Phỉ nghiến răng nghiến lợi nói.



"Vậy thì đi hầu hạ người đàn ông của cô đi, chắc là anh ta đang chờ cô đấy!"



Giang Ý Mạn đứng dậy, dùng tay nhỏ vỗ vai Giang Vũ Phỉ, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.



Giang Vũ Phỉ tức giận đến mức xoay người rời đi, giày cao gót suýt nữa bị cô dẫm mạnh mà gãy.



Khiếp! Đi giày cao như vậy ở trong nhà, không sợ té chết sao?! Ước gì cô ta ngã xuống cầu thang luôn đi, không cần ngã quá nặng, ngã cho đủ mất mặt là được! Ai bảo cô ta dám bắt nạt cô? Để cô phải rửa bát? Đồ đáng ghét!



Giang Ý Mạn đang nguyền rủa!



"Ối!"



Tiếng kêu thảm thiết, Giang Vũ Phỉ từ bậc cao nhất của cầu thang lăn xuống, Giang Ý Mạn nhanh chóng lấy điện thoại ra.



Haizz! Còn chưa kịp chụp một tấm hình đã ngã xong rồi. Chán!



Giang Ý Mạn khoanh tay đứng nhìn từ xa.



“Bà chủ, bà có bị sao không?” Mấy người hầu vây quanh Giang Vũ Phỉ, cuống quýt không biết nên làm như thế nào.



"Lại còn đứng đấy nhìn à? Một đám rác rưởi này. Mau gọi Giai Nghị tới đỡ tôi!" Giang Vũ Phỉ phàn nàn.



"Thẩm tiên sinh, phu nhân bị ngã cầu thang rồi, anh mau đi xem đi! Có vẻ rất nghiêm trọng, chúng tôi không dám động vào vì sợ lại làm cô ấy bị thương." Người hầu vội vàng vào phòng.



Thẩm Giai Nghị gật đầu rồi đi ra.



Giang Vũ Phỉ đang nằm trên sàn nhà, hai chân sạng ra, nước mắt chảy ròng ròng, khổ sở không dám nhúc nhích, cảm giác thắt lưng như sắp gãy, trông khá buồn cười.



Thẩm Giai Nghị muốn bật cười nhưng may mà kìm lại được, làm sao lại có chuyện chồng lén lút vui vẻ khi vợ bị ngã.



“Em đứng dậy được không?” Anh hỏi.



Giang Vũ Phỉ nhìn thấy Thẩm Giai Nghị, cô ta làm nũng kêu lên một tiếng, đưa tay nắm lấy quần tây của Thẩm Giai Nghị.



“Chồng, em đau đến mức không cử động được.” Giang Vũ Phỉ khóc.



Thật là một cơ hội tốt, Giang Vũ Phỉ làm sao không nắm bắt được, cô biết Giang Ý Mạn đang thầm quan sát mình, cô nên tuyên bố chủ quyền vào thời điểm như vậy, mới khiến Giang Ý Mạn ghen tị!



“Hai người, đưa vợ tôi về phòng, gọi bác sĩ tới xem xét.” Thẩm Giai Nghị nhẹ giọng nói.



Anh miễn cưỡng rút hai tay từ túi quần ra.



Ngay khi hai người hầu gặp tới gần Giang Vũ Phỉ, cô ta vừa khóc vừa la hét, vẻ mặt hết sức khoa trương, dù sao cô ta cũng cố ý không cho người khác đụng vào, người hầu không dám tiến lên thêm nữa, cho nên chỉ có thể lui về sau.



“Giai Nghị, nhỡ đâu đám người hầu này bất cẩn làm em ngã nghiêm trọng hơn thì sao, Đóa Đóa sẽ không còn ai chăm sóc, sao anh không đưa em về phòng đi?” Giang Vũ Phỉ nói.



Thẩm Giai Nghị suy nghĩ một chút, liền ngồi xổm xuống ôm Giang Vũ Phỉ, sải bước đi lên lầu hai.



Giang Vũ Phỉ vòng tay ôm cổ anh, gối đầu lên ngực anh, tươi như hoa, còn cố ý nháy mắt với Giang Ý Mạn, ra vẻ khoe khoang!



Trời đất!



Giang Ý Mạn không thấy gì lạ, không phải được Thẩm Giai Nghị ôm thôi sao, cô ta cứ làm như được hôn không bằng? Cô có thể cảm nhận được, Thẩm Giai Nghị không quan tâm tới Giang Vũ Phỉ, anh hoàn toàn không yêu cô ta, a ha ha ha!



Mười phút sau!



Bác sĩ được mời đến, Giang Ý Mạn ra mở cửa, vì cô chạy nhanh nhất, cũng không có ai rảnh rỗi muốn làm những việc lặt vặt như thế này.



Giang Ý Mạn bí mật nhét cho bác sĩ một tấm thẻ có một trăm nghìn đô la, chỉ cần bác sĩ làm như lời cô nói, một trăm nghìn đô này sẽ là của anh ta.



Mà ý của Giang Ý Mạn rất đơn giản, cô không muốn hại người, không muốn giết người, cô chỉ muốn cho Giang Vũ Phỉ đau đớn thêm một chút, vậy nên mượn tay bác sĩ là thuận tiện nhất.



Tiền không khiến bạn trở thành kẻ khốn nạn! Các bác sĩ cũng là con người, họ cũng có lương tâm nghề nghiệp, nhưng vì việc này không gây tổn hại mấy cho bệnh nhân nên anh ta đồng ý.



Kịch hay sắp bắt đầu! Tất nhiên là Giang Ý Mạn sẽ đi xem! Cô đứng ngoài cửa quan sát, bác sĩ đang đứng bên giường, trước khi anh ta bắt đầu còn cố ý nhìn lại Giang Ý Mạn, dù sao thì cũng lo sợ, trước mặt Thẩm Giai Nghị mà dám dở trò, nếu như bị phát hiện là chết chắc.



Giang Ý Mạn xua tay, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì.



Bác sĩ rất thương xót cho Giang Vũ Phỉ nhưng vẫn phải vào việc ngay.



A a! Giang Vũ Phỉ trực tiếp hét lên, cơn đau khiến chân cô co quắp không ngừng, bình thường đã đau rồi, khi bác sĩ ấn vào còn đau hơn, cảm giác như bị ai đó dùng dao cắt da thịt, từng chút từng chút một, rất đau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK