• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5 giờ sáng hôm sau, Hạ Thiên Nhạc thức dậy bước xuống lầu. Cô thấy bác quản gia và vài người giúp việc đang chuẩn bị đồ ăn sáng liền xin vào giúp. Mọi người không khỏi bất ngờ khi một đại tiểu thư danh giá nhà giàu, được cưng chiều hết mực lại đảm đang, giỏi bếp núc như vậy. Các món ăn cô nấu trông rất thơm ngon, trang trí đẹp mắt như đầu bếp cao cấp vậy. Bà Hàn đã đứng bên nhìn từ nãy giờ trong lòng càng thêm yêu quý cô gái nhỏ này.

- Thơm quá đi thôi. Từ trên lầu tôi đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Không cưỡng lại được liền xuống xem là vị đầu bếp nào đang trổ tài đây.

Mọi người đồng thanh: " Chào buổi sáng thưa bà chủ." Bà Hàn cười tươi chào lại mọi người. Dù chỉ là người làm trong nhà nhưng ông bà Hàn đối xử rất tốt với họ. Hàn Phong, Tiêu Nghiên cũng không bao giờ cư xử tệ với người làm. Bác quản gia đáp.lại: "Thưa bà chủ, những món này đều do Hạ tiểu thư nấu đấy ạ. Người làm còn đang loay hoay không biết nên đổi món gì mới lạ hơn thì cô ấy đã vào nấu hết chỗ này đấy. Chúng tôi chỉ phụ sơ chế nguyên liệu thôi."

Cô đang nấu dở món canh bông atiso thanh ngọt liền quay sang:

- Con chào buổi sáng dì Hàn. Dì đừng trách mọi người nhé. Là con tự vào đây. Con muốn nấu một vài món ngon ạ.

Cô sợ bà Hàn sẽ trách quản gia và người làm vì để cô phải nấu ăn nên vội vã giải thích trước. Nếu vì cô mà mọi người bị mắng thì cô thấy có lỗi lắm.

- Được rồi, dì hiểu mà. Tiểu Nhạc à, những món này nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Dì đói bụng quá đi à.

- Xong rồi đây ạ.

Người làm phụ cô dọn ra bàn ăn. Bác quản gia lên gọi Tiêu Nghiên xuống. Hôm nay là cuối tuần, cô bé được nghỉ học.

Cô, bà Hàn, Tiêu Nghiên và bác quản gia ngồi vào bàn ăn. Quản gia lớn tuổi đã đi theo ông bà Hàn từ lúc trẻ nên luôn ăn chung bàn như người thân trong nhà. Còn người làm cũng được ăn riêng một bàn ở gian bếp sau. Ai cũng tấm tắc khen ngon và ăn sạch món ăn của cô nấu. Tiêu Nghiên thường rất kén ăn nhưng sáng nay cô bé ngoan ngoãn ăn được rất nhiều. Tiêu Nghiên nói

- Chị xinh đẹp ơi! Chị nấu ăn ngon thật đấy. Mùi vị này em chưa từng được ăn ở đâu cả. Ước gì chị ở đây mãi mãi với em.

Thiên Nhạc xoa đầu Tiêu Nghiên:

- Em ăn nhiều vào nhé. Bé cưng em thật là dễ thương. Chị còn biết nhiều món bánh ngon, sau này sẽ đem qua cho em nhé.

Tiêu Nghiên gật đầu lia lịa:

- Yeahhh. Cảm ơn chị đẹp. Chị làm thật nhiều vào nhé. Anh em cũng thích lắm đấy ạ.

Bà Hàn hỏi Thiên Nhạc:

- Tiểu Nhạc, con từng học nấu ăn ở bên nước ngoài sao?

- Dạ không. Con chỉ trông bác giúp việc nhà con làm rồi làm theo và tự điều chỉnh hương vị theo ý thôi ạ. Mẹ con thích hoa nên con hay nghĩ ra một số món ăn từ cánh hoa để nấu cho mẹ ạ. Ở nhà con hay nấu ăn cho ba mẹ lắm ạ.

Bà Hàn hí hửng:

- Dì còn xém ngất vì tưởng mẹ con dạy con nấu đấy. Mẹ con từ trẻ đã không thích nấu ăn giống dì rồi. Bà ấy chỉ chăm chú vào việc trồnc hoa thôi. Dì còn nhớ lúc ở chung kí túc xá, mẹ con nấu món cháo nấm tới nỗi cả phòng ăn xong nhớ mãi không quên cái vị mặn và mùi khét đó. Bây giờ nhắc lại chắc bà ấy sẽ ngượng chết mất thôi. Hahaha...

- Dì thật hiểu mẹ con ạ. Từ nhỏ mẹ con đã hay kể chuyện của mẹ và dì Hàn cho con nghe. Con thật lòng rất ngưỡng mộ tình bạn của hai người ạ. Con cũng xem dì như mẹ con vậy.

- Dì cũng rất thương con Tiểu Nhạc à. Dì xem con như con gái ruột vậy.

- Dì Hàn ơi. Con xin phép ngày mai về nhà ạ.

Bà Hàn ngạc nhiên nhưng sau đó dường như đã hiểu ra:

- Lát ăn xong con lên phòng dì nói chuyện chút nha.

- Dạ.

Tiếng gõ cửa phòng, cô bước vào ngồi cạnh bà Hàn. Bà nắm tay cô nói:

- Tiểu Nhạc, không phải đã nói con sẽ ở lại nhà dì tới tuần sau sao. Giờ bố mẹ con chưa về mà. Hay con ở nhà dì không vui, dì làm con buồn việc gì sao?

Cô vội vàng nói:

- Dạ không dì Hàn. Dì đối xử với con thật sự quá tốt ạ. Mọi người đều rất yêu thương con. Chỉ là con..............

Cô thật sự không biết nói sao nữa. Cô là người không biết nói dối nhưng cũng không thể nói ra nguyên nhân.

- Tại thằng Phong đúng không? Nó đã làm gì con hả.

- Không dì ơi. Anh ấy không làm gì hết. Tại con... tại con cả thôi. Con không muốn làm phiền anh ấy nữa.

- Dì biết con luôn yêu Phong. Dì rất mong hai đứa bên nhau nhưng Phong nó cứ si mê cái cô Cao Mạc Trân đó. Cũng không biết cô gái đó có gì tốt đẹp mà nó lại cố chấp yêu con bé đó tới vậy. Dì đã cho người điều tra cô ta. Cô ta là một người phụ nữ lẳng lơ, độc ác, chỉ muốn lợi dụng Phong để giúp đỡ Cao Thị lên sàn. Dì đã biết rất nhiều việc xấu của ả ta cũng nhiều lần khuyên Phong nhưng nó đều không nghe lời dì, vẫn một mực tin tưởng ả Cao Mạc Trân đó. Thật là làm dì tức chết.

Cô cúi đầu im lặng buồn bã.

- Tiểu Nhạc à. Dì biết chỉ có con mới thật lòng yêu Phong. Dì là mẹ nó dì biết Phong nó bề ngoài lạnh lùng, vô tâm thế thôi nhưng trong tim nó lại có quá nhiều khúc mắc, nó lại phải gánh vác cả Hàn gia. Phong nó vốn rất ấm áp nhưng nó cần một người sưởi ấm và thắp lại nụ cười cho nó. Dì nghĩ chỉ có con mới làm được thôi. Nếu cứ để nó ở bên Cao Mạc Trân e là nó sẽ bị ả ta hại và đau khổ cả đời.

Cô mắt đỏ hoe, lắc đầu:

- Nhưng anh ấy không yêu con thậm chí rất căm ghét con. Con nghĩ con nên buông bỏ rồi. Con đã yêu anh ấy suốt 15 năm nhưng tình yêu của con thật rẻ rúng trong mắt anh ấy. Con chỉ mang lại nỗi buồn cho anh ấy thôi ạ.

Bà Hàn thở dài vừa đau lòng vừa giận con trai lại vừa thương cô. Bà đành nói:

- Thôi vậy. Nếu con ở đây mà thấy đau khổ vì nó thì dì không ép con ở lại nữa. Dì rất mong Tiểu Nhạc của dì được vui vẻ.

Con cảm ơn dì ạ.

Cô ôm bà Hàn khóc nức nở rồi về phòng nằm trên giường suy nghĩ một hồi lâu sau đó mệt quá ngủ thiếp đi.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK