• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau Tần Thiên lan cùng Chu Đình Chi chuẩn bị rời đi trấn Thanh Phượng, tuy đã nói rõ ràng cô không thể cùng Bạch Phượng thực hiện hôn ước kia, nhưng lúc tiễn Tần Thiên Lan đi ánh mắt của y vô cùng buồn bả.

"Bạch Phượng, đừng tiễn nữa bên ngoài gió lạnh." Tần Thiên Lan nhìn y như vậy cũng có chút đau lòng, nhưng đời này cô đã không thể trao trái tim mình cho người thứ hai rồi, chỉ đành phụ lòng một người đơn thuần như Bạch Phượng mà thôi.

"A Phượng, cậu nhanh vào đi." Chu Đình Chi phá lệ dịu dàng cùng trân thật hơn rất nhiều.

Cả hai rời núi Thanh Phượng, vừa đến cổng khách sạn nơi những người Tần Thiên Minh đang ở, Tần Thiên Lan không vội xuống xe mà cùng Chu Đình Chi nói chuyện.

"Trợ Lý Chu, anh đừng quên hứa hẹn của chúng ta."

"Tần tiểu thư cô cứ yên tâm, người Trấn Thanh Phượng một khi đã hứa sẽ không nuốt lời."

"Ai tôi không biết, chứ anh là ngoại lệ."

"Điểm yếu của tôi cũng bị cô nắm trong tay rồi có được hay không?"

Đoạn đối thoại của hai người kết thúc trong sự hài lòng của Tần Thiên Lan và sự tức giận không thể ngay lập tức bùng nổ của Chu Đình Chi.

Chu Đình Chi đưa cô đi thang máy lên tầng bốn mươi nơi nhóm người Tần Thiên Minh đang đợi, ngay khi cánh cửa thang máy mở ra, những khuôn mặt thân quen mà mấy tháng nay không gặp lúc này đang đứng trước cửa thang máy đợi. Ai nấy điều hốc hác đi rất nhiều, dáng vẻ tiều tụy nhất phải nói đến Tần Thiên Minh và Cố Thanh Trì.

Lúc nhìn thấy cô Tần Thiên Minh không ngăn được nước mắt, đôi mắt hắn đỏ hoe bước chân đang đi mà như chạy rất nhanh đã tiến đến trước mặt Tần Thiên Lan ôm lấy cô.

"Anh... sao thế ạ, anh đừng khóc ngoan nào, em đã về rồi, anh trai ngoan đừng khóc." Tần Thiên Lan giọng đầy an ủi.

Nhưng lọt vào tay mọi người điều cảm thấy có chút gì đó là lạ, bất quá điều bị sự vui mừng lấp đầy.

"Chị Thiên lan cuối cùng chị đã về rồi. hu..hu...hu." Trương Thục Quyên cùng Lý An Kiều không hẹn mà cùng tiến về phía Tần Thiên Lan khóc lớn.

"Hai người là ai? Chúng ta quen biết nhau à?" Tần Thiên Lan mặt đầy ngơ ngác hỏi.

"Chị Thiên Lan chị đừng đùa như vậy chứ? Không vui chút nào đâu ạ." Lý An Kiều vừa lau nước mắt vừa nói.

"Đúng đó, chị mất tích hơn hai tháng nay tại sao vừa quay về lại đùa bọn em như vậy chứ, không vui chút nào đâu." Trương Thục Quyên cũng tiếp lời.

"Chị bớt đùa được không? Không thấy mọi người điều vì tìm chị mà mất ăn mất ngủ hay sao?" Cố Tư nhìn người trong lòng mình không vui, hắn cũng không vui.

"Khụ...Khụ... Chuyện đó." Chu Đình Chi đột nhiên ho khan mấy tiếng gây sự chú ý mới bắt đầu nói: "Chuyện đó, Tần tiểu thư lúc đó bị rơi xuống núi, mặc dù không đến mức nguy hiểm gì nhưng đầu bị va đập hiện tại mất trí nhớ rồi. Có thể nhận ra Tần tổng là do ký ức cô ấy trở lại lúc còn nhỏ."

Chu Đình Chi giải thích như vậy, cũng đồng thời cho mọi người hiểu nguyên do vì sao Tần Thiên Lan mất tích hơn hai tháng nay không liên lạc với bất kỳ ai. Đồng thời mọi người lo lắng hơn cho vết thương của cô khi bị rơi xuống núi.

Biết mọi người lo lắng muốn biết những chuyện trong hai tháng này, Chu Đình Chi liền tiếp tục nói:

"Chung ta vào trong kia nói chuyện, đứng bên ngoài này không tiện."

Đoàn người nối đuôi nhau vào trong phòng, ngay khi tất cả điều tìm được vị trí ngồi cho riêng mình, Chu Đình Chi không đợi mọi người lên tiếng hỏi liền bắt đầu kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Theo như thỏa thuận của hắn với Tần Thiên Lan, nên câu chuyện kia ba phần thật bảy phần giả. Thật giả lẫn lộn kể ra vô cùng sống động.

"Tần tiểu thư có vẻ như ngày đó chỉ muốn đến núi Thanh Phượng hóng gió, lại chẳng ngờ gặp phải mưa to nên bị trượt chân rơi xuống vách núi, tuy vách núi nơi cô ấy rơi xuống còn chưa đến mười mét nhưng vì mưa to cộng với đường trơn khi rơi xuống đầu cô ấy đã đập vào đá dẫn đến mất trí nhớ tạm thời.

Khi đó cậu bé trong thôn tôi vô tình đi ngang qua vào buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy cô ấy bất tỉnh mới đem người về chữa trị, cũng còn mai gia đình cậu nhóc này hành nghề thầy thuốc đông y. Cậu ta lại sống cùng ông bà ngoại trong núi. Sau khi tĩnh dậy Tần tiểu thư cái gì cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi tên mình cùng anh trai mười sáu tuổi tên Tần Thiên Minh.

Đến hôm qua tôi về nhà, có cố ý hỏi thăm vài người trong thôn mới biết được, thật may gì Tần Tiểu thư vẫn bình an."

Chu Đình Chi nói đến miệng khô lưỡi đắng cuối cùng cũng kể xong câu chuyện, hắn kể trân thật đến mức Tần Thiên Lan nghe xong suýt chút nữa đã tin rằng bản thân mình thật sự mất trí nhớ rồi.

"Hóa ra là vậy, chỉ cần con bé không sao là tốt rồi. Còn chuyện trí nhớ quên đi cũng tốt." Câu sau Tần Thiên Minh cố ý nói để cho Cố Thanh Trì nghe. Xong hắn ra hiệu cho Thẩm Tần Phong.

"Những ngày này thật cảm ơn mọi người đã ra sức giúp đỡ, hiện tại người đã tìm về được rồi, cảm ơn mọi người. Khi khác tôi sẽ chính thức cảm ơn sau. Hiện tại không còn sớm nữa tôi phải đưa em gái về thành phố để kiểm tra."

Tần Thiên Minh sau khi cúi đầu với tất cả mọi người liền kéo tay Tần Thiên Lan rời đi, tiếp đó Thẩm Tần Phong cũng cùng rời đi với hai anh em. Bỏ lại mọi người trong phòng ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK