• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần thiên Lan sau khi lái xe ra khỏi nhà liền một đêm cũng không về nhà, mà Cố Thanh Trì lại không chút nào lo lắng cho cô, đơn giản gì hắn nghĩ cô sẽ đến chỗ Tần Thiên Minh nên không mấy lo lắng cho lắm.

Mãi cho đến ngày thứ ba Tần Thiên Minh gọi điện cho hắn mới phát hiện ra Tần Thiên Lan mất tích.

"Thiên Lan có ở đó không cậu mau bảo con bé nghe điện thoại, tại sao gọi con bé mãi không được vậy?"

Tần Thiên Minh vốn muốn gọi Tần Thiên Lan cùng nhau đi dạp phố, nhưng gọi mãi không được chỉ còn cách gọi cho Cố Thanh Trì mà thôi.

Cố Thanh Trì nghe vậy trong lòng đầy nghi hoặc: "Cô ấy không phải ở chổ cậu à?"

"Cậu nói con bé ở chỗ tôi?" Tần Thiên Minh hỏi lại.

Lúc này Cố Thanh Trì cũng không còn dáng vẻ bình tỉnh nữa, lúc Tần Thiên Lan rời nhà đã qua hơn bốn ngày, hắn chỉ nghĩ cô giận dỗi mà về chỗ Tần Thiên Minh. Tuy hai người đã là quan hệ bạn trai bạn gái, nhưng trong thâm tâm hắn cũng vẫn luôn xem Tần Thiên Lan là trẻ con.

Lúc này Tần Thiên Minh nói với hắn cô không có ở chỗ mình, hơn nữa Tần Thiên Minh giống như là không phải nói đùa. Cố Thanh Trì lúc này mới cảm thấy lo lắng bất an. Hắn sợ chuyện năm năm trước lại một lần nữa xảy ra, trong lòng đầy bất an.

Tần Thiên Minh cũng có chung một tâm trạng như vậy, theo như thái độ của Cố Thanh Trì ở trong điện thoại, có vẻ như Cố Thanh Trì cũng không hề biết cô em gái nhà hắn đang ở đâu. Tần Thiên Minh mặc dù rất tức giận, nhưng hắn vẫn phải bình tĩnh gọi điện cho Thẩm Tần Phong.

Bên phía Cố Thanh Trì cũng tưc tốc rời khỏi công ty lái xe đến chỗ Tần Thiên Minh, hắn vừa mới bước vào nhà đã nhận ngay một cú đấm thẳng vào mặt không chút nể tình nào của Tần Thiên Minh.

Từ lúc quen biết Tần Thiên Minh đến giờ, đây là lần đầu tiên Thẩm Tần Phong thấy người trong lòng mình giận dữ như vậy, không chỉ Thẩm Tần Phong mà ngay cả Cố Thanh Trì cũng ngây người, xong hắn vẫn để mặc cho Tần Thiên Minh đánh mà không chút oán than, nói gì thì cũng là do lỗi của hắn mà ra, nếu có thể khiến Tần Thiên Minh nguôi giận như vậy cũng đáng.

"Được rồi đừng đánh nữa, hiện tại chúng ta cần cùng nhau tìm kiếm tin tức của Thiên Lan kìa." Thẩm Tần Phong kéo Tần Thiên Minh về, không phải hắn sợ Tần Thiên Minh sẽ đánh Cố Thanh Trì như thế nào, hắn chỉ lo lắng nếu còn đánh nữa tay người kia sẽ rất đau.

Còn về Cố Thanh Trì bị đánh rất đáng.

Được Thẩm Tần Phong khuyên cơn giận trong lòng Tần Thiên Minh mặc dù không chút nào vơi bớt, mà còn rất tức giận. Bất quá Thẩm Tần Phong là nói đúng. Không gì quan trọng hơn em gái hắn cả.

"Tại sao cô ta lại ở đây?" Tần Thiên Minh lúc này mới phát hiện ra trong phòng ngoài Cố Thanh Trì ra còn một người không mời mà đến nữa, người kia không phải ai khác chính là Quách Liên Y.

"Cô ấy..." Cố Thanh Trì không biết nên giải thích như thế nào, dù hắn với Quách Liên Y hoàn toàn không có gì nhưng Quách Liên Y lại là nguyên nhân gián tiếp khiến cho Tần Thiên Lan mất tích, lúc đó hắn vừa cúp máy Quách Liên Y vô tình vào phòng, cứ thế liền cùng hắn đến nơi này.

Hiện tại nghĩ lại Cố Thanh Trì cảm thấy bản thân mình sai lầm khi mang người đến đây, nhìn khuôn mặt Tần Thiên Minh càng lúc càng đen, đến cả Thẩm Tần Phong nãy giờ không nói gì cũng thoáng cao mày lại.

"Quách tiểu thư đúng không? Hiện tại nhà có chuyện riêng không tiện tiếp đón cô, vẫn mong Quách tiểu thư về cho." Tần Thiên Minh không nói gì, Thẩm Tần Phong ngược lại vô cùng ăn ý thay Tần Thiên Minh lên tiếng đuổi khách.

"Tôi muốn ở lại giúp tìm kiếm Thiên Lan, tuy chúng tôi chỉ mới gặp nhưng tôi cảm thấy cô ấy rất thân thiết, với lại chuyện cô ấy mất tích có một phần quan hệ tới tôi. nếu như tôi không đến ở nhờ nhà hai người cô ấy sẽ không gì vậy mà hiểu nhầm như vậy."

Quách Liên Y câu câu điều tự nhận lỗi về mình, câu câu điều nói thích Tần Thiên Lan. Nếu như người bình thường nghe xong chắc chắn sẽ cảm động muốn chết đi được.

"Không cần. Giữa chúng ta không thân, cô cùng em gái tôi lại càng không thân." Tần Thiên Minh lúc này hoàn toàn tức giận. Hắn cảm thấy người phụ nữ này sao có thể mặt dày như vậy chứ, muốn diễn vai trà xanh thì cũng nên xem lại bản thân mình có bao nhiêu phân lượng đi đã.

"Thanh Trì..." Quách Liên Y mặt đầy ủy khuất nhìn Cố Thanh Trì.

Tựa như Tần Thiên Minh cùng với Thẩm Tần Phong ức hiếp cô ta vậy, càng nhìn càng khiến người ta ngứa mắt. Nhưng nói gì bọn hắn cũng là đàn ông, cho dù tức giận mấy cũng không thể làm gì được cô ta.

Cạch...

"Quách Liên Y tiểu thư, cô nghĩ thế nào chúng tôi không biết, nhưng chúng tôi và cả chị Thiên Lan với cô không thân. Chuyện nhà chúng tôi không cần người ngoài như cô. Mời về cho."

Trương Thục Quyên nghe tin cũng nhanh chạy đến, lúc vừa vào cửa liền nghe thấy mấy lời kia. Bình thường tính tình Trương Thục Quyên có phần mềm mỏng, rất ít khi tức giận với người khác, nhưng hiện tại xem ra Trương Thục Quyên sớm đã coi Tần Thiên Lan như người nhà.

Đụng đến cô, cô có thể nhịn. Đụng đến Tần Thiên Lan cô sẽ chơi đủ với người khác luôn.

Đây cũng là điểm mà Tần Thiên Lan nhìn trúng ở chỗ Trương Thục Quyên.

Mềm mại nhưng không yếu đuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK