Đến 7 giờ tối Hác Thế Kiệt mới tỉnh lại , đầu của anh bây giờ đang rất đau nhức . Anh khẽ nhíu mày nhìn xung quanh thì thấy mọi người , anh còn thấy Trác Thạc Hy của anh.
Hác Thế Kiệt nhắm mắt lại , anh cứ nghĩ mình bị ảo giác do tai nạn.
Trác Thạc Hy và mọi người nhìn thấy Hác Thế Kiệt tỉnh lại mà vui mừng . Nhưng chưa kịp mỉm cười thì anh đã nhắm mắt lại . Trác Thạc Hy hốt hoảng nghĩ anh gặp chuyện gì mà hét lên.
” Thế Kiệt ? …Thế Kiệt …mau gọi bác sĩ …nhanh lên “Trác Thạc Hy nước mắt giàn giựa .
” Con làm sao vậy Thế Kiệt …huhu”
Bà Hác khóc nức nở lên , bà chỉ có một người con trai này thôi . Từ nhỏ đã là cục vàng cực ngọc của Hác gia.
Hác Thế Kiệt nghe mọi người gọi mình như sắp chết mà mở mắt ra nhìn. Đây không phải là ảo giác . Đây là hiện thực .
” Cậu muốn tôi đấm cậu sao Thế Kiệt ?”
Khuất Trác Hiên nhìn Hác Thế Kiệt thì liền hiểu . Khi nãy anh cũng rất lo lắng . Anh chỉ có một người bạn thân này thôi , Hác Thế Kiệt mà chết thì anh biết chơi với ai.
“Anh bị làm sao vậy Thế Kiệt ? Anh đừng làm em sợ mà”
Trác Thạc Hy sờ vào mặt anh , nước mắt cô rơi lả chả .
“Anh…anh không sao”
” Huhu …anh làm em sợ lắm biết không ? Anh thật đáng ghét mà . Anh định bỏ rơi em sao? Anh định bỏ rơi con của chúng ta sao ?”
” Cái thằng này , nhà thuê tài xế để làm cảnh sao ? Sao lại giành lại để thành ra nông nỗi này”
Bà Hác vừa khóc vừa mắng . Nếu Hác Thế Kiệt mà có chuyện gì chắc bà không sống nỗi .
” Con không sao . Mẹ đừng khóc nữa”
Hác Thế Kiệt nhìn mẹ mình và Trác Thác Hy khóc nức nở mà đau lòng . Anh đã làm cho hai người phụ nữ anh yêu nhất đời phải khóc , phải lo lắng cho
anh.
Bác sĩ đi vào kiểm tra lại cho Hác Thế Kiệt . Mọi thứ đã ổn định , nhưng anh vẫn phải nằm viện để theo dõi .
Sau khi bác sĩ kiểm tra và báo cáo tình hình của Hác Thế Kiệt thì đi ra ngoài .
Khuất Trác Hiên và Chu Diệp Vân thấy Hác Thế Kiệt đã ổn định thì đi ra về. Nguyên cả ngày hôm nay cả hai đã bỏ tiểu Hiên ở nhà cho ông bà Khuất để chờ anh tỉnh lại . Khuất Trác Hiên phải nhìn thấy người bạn của mình không sao thì mới yên tâm ra về.
Ông bà Trác không biết phải nói gì , làm gì với Hác Thế Kiệt . Ông bà nhận ra đời này Trác Thạc Hy không thể yêu ai ngoài Hác Thế Kiệt .
Trác Thạc Hy ngồi xuống ghế nắm tay anh , bàn tay anh thật ấm áp .
” Em về nghỉ ngơi đi” Hác Thế Kiệt sờ nhẹ vào mặt mịn màng của cô
” Anh đuổi em à. Anh đúng là đồ thất hứa . Anh hứa bù đắp cho em những lại khiến em đau lòng nhiều như vậy ” Nước mắt Trác Thạc Hy chảy dài .
” Là anh sai . Anh có lỗi với em”
“Thế Kiệt ! Đừng bỏ em một mình . Em tha thứ cho anh , dù anh như thế nào em cũng tha thứ cho anh . Em thật không chịu nỗi khi không có anh . Hôm nay em rất sợ, sợ mất đi anh mãi mãi . Hôm nay em còn mơ thấy ác mộng, em thấy anh bỏ rơi em và con”.
Hác Thế Kiệt ngồi dậy lau đi những giọt nước mắt cho Trác Thạc Hy rồi ôm cô vào lòng . Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đỉnh đầu của cô .
” Không sao rồi . Anh sẽ không thất hứa nữa . Anh yêu em”
Trác Thạc Hy mỉm cười vòng tay ôm chặt lấy eo Hác Thế Kiệt . Cũng may đó chỉ là ác mộng , nếu không cô sẽ không sống nỗi .
Ông bà Hác bên ngoài nhìn vào mà mỉm cười , cuối cùng sau cơn mưa trời lại sáng . Cuối cùng mọi chuyện cũng có một kết thúc đẹp.
Một lúc lâu sau ông bà Hác đi vào , ông bà cũng lo cho tiểu Vỹ không có mẹ bên cạnh .
” Thạc Hy à, con về nhà chăm sóc cho tiểu Vỹ đi . Có ba mẹ ở đây rồi”
Trác Thạc Hy buồn bã nhìn Hác Thế Kiệt , cô không muốn về , cô muốn được bên cạnh anh .
“Em về nhà đi ” anh mỉm cười nhìn cô
Vì tiểu Vỹ còn nhỏ nên Trác Thạc Hy đành phải ngậm ngùi đi về. Cô thật muốn bế tiểu Vỹ lên đây nhưng bây giờ trời đã tối và đây còn là bệnh viện.
Sáng sớm Hác Thế Kiệt đang ngủ thì cảm thấy có gì đó đang đè lên tay mình.
Hác Thế Kiệt lờ mờ mở mất thì thấy Trác Thạc Hy đang đứng nhìn mình . Nhìn sang bên cạnh thì thấy tiểu Vỹ đang nằm trong vòng tay của anh .
Hác Thế Kiệt mỉm cười vuốt ve khuôn mặt của tiểu Vỹ , nhìn cũng thật giống anh nhỉ.
” Lại thất hứa”
Trác Thạc Hy giả vờ giận dỗi đi lại sofa ngồi xuống.
Hác Thế Kiệt phì cười nhìn cô , cô đang ghen với con luôn sao?.
“Em ghen với con luôn à”.