Đàm Tuấn ái ngại nhìn Đới Hoàng Nhã rồi nhìn sang Chu Diệp Vân nói.
* Vâng “ cô mỉm cười.
Khuất Trác Hiên nhìn Chu Diệp Vân rời đi rôi anh cũng đến sân bay đế vẽ thành phố A. Anh nhiêu lân muốn gặp cô nhưng anh sợ mình sẽ không kiêm chẽ được mà bắt cô vẽ với anh .
Đã 8 giờ tối, Đàm Tuấn định ở lại với Chu Diệp Vân một lát ròi sẽ ra khách sạn đế qua đêm .
* Diệp Vân ? Em có định đi làm không ? * Đàm Tuấn hói cô
* Em cũng chưa biết nữa, em đang mang thai sợ đi làm sẽ ảnh hướng đến bảo bối trong bụng ■
■ ừm, anh thây hay là em cứ đế sinh con xong hãy đi làm . ‘
* Vâng . À, anh giúp em một việc được không? *
■ Được , em nói đi ■ Đàm Tuấn lấy ly trà nhấp một ngụm .
* Anh bán giúp em chung CƯ của thành phố A, em sấp hết tiền rồi” Chu Diệp Vân cười nói.
‘ Được , khi v’ẽ anh sẽ bán rồi chuyến tiền cho em , nếu thiếu tiền anh sẽ cho em mượn đến khi nào đi làm rồi trả lại anh .*
* Em nói đùa thôi, em vẵn còn * cô mỉm cười.
Đàm Tuấn biết cô vui vẻ bên ngoài nhưng trong lòng lại không phải như vậy, cô là vẳn nhớ Khuất Trác Hiên .
* Diệp Vân à, em định sẽ không cho Khuất tổng biết vê sự xuất hiện của đứa bé sao ? ”
* Anh ấy đã không cần hai mẹ con em rồi “ cô xoa bụng mình .
Chu Diệp Vân cười khổ . Cô biết nếu Khuất Trác Hiên muôn tìm cô sẽ rất dề dàng vì cô vẳn còn đeo sợi dây chuyền anh tặng và cô biết trong đây có định vị.
Chu Diệp Vân đến bây giờ vẫn hy vọng Khuất Trác Hiên sẽ đến tìm hai mẹ con cô nên cô quyết định vẫn đeo sợi chuyền này. Nhưng cô càng hy vọng thì càng thất vọng , càng yêu anh thì càng đau lòng .
Đàm Tuấn ngồi an ủi Chu Diệp Vân một lát thì cũng ra khách sạn, anh không muốn ở lại nhà Chu Diệp Vân vì sợ Khuất Trác Hiên lỡ đến tìm thì sẽ hiếu lầm .
Chu Diệp Vân tiễn Đàm Tuấn ra cửa rồi di vào phòng nằm
xuống giường cầm sách đọc cho bảo bối của cô nghe .
Chu Diệp Vân đã gân 3 tháng nay cô chưa sử dụng điện thoại, chỉ có khi gọi cho chú cô nói chuyện một lát rồi cũng khóa máy bỏ vào tủ .
Chu Diệp Vân ngồi dậy lại tủ lấy điện thoại khởi động lên , cô muốn xem Khuất Trác Hiên có nhẳn tin hay gọi điện gì cho cô không?.
Chu Diệp Vân cười chua sót khi không thấy tin nhán hay cuộc gọi nào của Khuất Trác Hiên mà cô chỉ thấy có rất nhiều cuộc gọi của bà Khuất.
Chu Diệp Vân dự định ngày mai sẽ gọi điện cho bà Khuất báo bình an , dù gì ông bà Khuất cũng rất yêu thương cô và cô cũng vậy, cô đã xem ông bà Khuất như ba mẹ của mình .
Chu Diệp Vân mở từng tấm hình của cô và anh chụp cùng nhau khi đi chơi cùng , những tấm ảnh này cô dẽu cười rất tươi và đang ngập tràn trong hạnh phúc .
* Báo bối ? Ba con có phái rất đẹp trai không? ” cô sờ vào chiếc bụng nhô ra cúa mình .
■ Mẹ xin lỗi con, là mẹ không tốt, mẹ không thế cho con một gia đình hoàn chính “ Chu Diệp Vân giọt nước mât lãn dài.
■ Bảo bối con đừng giận mẹ nhé, mẹ sẽ dành tất cả tình thương cho con”
Chu Diệp Vân dặn lòng sẽ không yêu thêm bất kỳ một ai nữa , cô muốn dành tất cá tình yêu cho báo bối trong bụng .
Chu Diệp Vân quyết định sẽ đế bào bối trong bụng mang họ Khuất vì nó là con của Khuất Trác Hiên . Cô mong đứa bé trong bụng sẽ là con trai vì khi đó cô sẽ được nhìn ngám phiên bán thu nhó cúa anh mỗi ngày .
Chị Diệp Vân ả , em sợ anh Đàm Tuấn không thích em
Đới Hoàng Nhã sáng sớm đã chạy sang nhà của Chu Diệp Vân đế tâm sự và chờ Đàm Tuấn .
‘ Em xinh đẹp và đáng yêu như vậy thì sao anh ấy không thích được ■ Chu Diệp Vân cười nói.
’ Nhưng em ngại, em không dám bày tỏ ”
Chu Diệp Vân mỉm cười.
■ Chị Diệp Vân à, ba của đứa bé trong bụng chị sao lại không thấy đến thăm chị, nếu tinh yêu không còn nhưng vẫn còn nghĩa mà’
■ Anh ấy vản không biết sự xuất hiện của đứa bé, chị là người có lỗi nên chị chấp nhận ‘
Chu Diệp Vân mât đỏ lẽn khi nhớ đến Khuất Trác Hiên .
■ Nhưng đứa bé không ba rất tội nghiệp
* Ba cúa báo bối đã có hạnh phúc mới, chị không càn ai phải chịu trách nhiệm với chị hết, chị tự làm tự chịu *
Đàm Tuấn vì có chìa khóa nên không bấm chuông cứa nhà Chu Diệp Vân, anh vừa mớ cứa thì thấy cô đang ngòi ớ sofa nói chuyện cùng với Đới Hoàng Nhã .
■ Hai người nói chuyện gì mà cang tháng vậy ? “