Không khí nháy mắt như đông cứng lại. Thanh Anh và Mạnh Tuân kinh ngạc nhìn nhau.
Thanh Anh là người phản ứng lại trước tiên, nàng ngồi xổm xuống cúi đầu nhặt mảnh sứ vỡ trên mặt đất, nói với vẻ xin lỗi: “Thiếp thân là con nhà nông, xuất thân nhà nghèo nên chưa trải đời, vô ý đã quấy nhiễu Nhị công tử. Mong Nhị công tử thứ tội.”
“A...” Thanh Anh đang nhặt mảnh sức vỡ trên mặt đất, đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng. Mảnh sứ vỡ bén nhọn xẻ rách đầu ngón tay nàng, dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Nghe thấy tiếng thét chói tai này, mặt của hai người đàn ông ở đây hỏi biến sắc. Cả hai đều muốn tiến lên nhìn, cuối cùng Mạnh Chiêu lại nhanh hơn một bước.
Hắn túm lấy ngón tay đang chảy máu của Thanh Anh, không nghĩ nhiều làm hành động theo bản năng, trực tiếp bỏ vào trong miệng mút một hơi. Sau đó, Mạnh Chiêu nhíu mày khẽ trách mắng: “Sao chân tay lại vụng về như vậy, chỉ có chén trà mà cũng bưng không xong. Đúng là mất mặt.”
Mạnh Tuân dừng lại, đứng thẳng dậy rồi quay lại ghế ngồi một lần nữa. Thanh Anh ngước mắt, len lén nhìn Mạnh Tuân. Nàng nhìn thoáng thấy vẻ mặt âm trầm của hắn ta, lập tức phản ứng lại, nàng nhân ra bản thân và Mạnh Chiêu quá thân mật.
Thanh Anh cũng không chú ý tới phản ứng của hắn ta, dùng sức co tay lại, rút ngón tay về. Tay đột nhiên trống không khiến Mạnh Chiêu giật mình. Chẳng hiểu tại sao, khi thấy Thanh Anh nóng lòng phủi sạch quan hệ với mình, trong lòng hắn lại cảm thấy không vui.
“Thiếp thân bị nước trà làm ướt quần áo nên phải trở về thay một bộ quần áo khác. Thiếp thân tạm thời cáo lui trước, Đại công tử và Nhị công tử cứ từ từ trò chuyện.”
Thanh Anh cúi đầu nhún nhún người hành lễ với Mạnh Chiêu và Mạnh Tuân, sau đó lui xuống. Sau khi nàng rời đi, Mạnh Chiêu cầm bình trà lên, rót cho Mạnh Tuân một chén mới.
Hắn khẽ nói: “Người phụ nữ kia là thị thiếp mà mấy ngày trước nương nạp cho ta. Diện mạo thì còn tạm được, nhưng chân tay hơi vụng về, đệ đừng để ý.”
Mạnh Tuân im lặng, từ từ bưng chén trà nóng lên miệng nhấp một ngụm rồi miễn cưỡng cười đáp: “Đại ca nói đùa rồi, sao đệ có thể để bụng chứ. Đều là người trong nhà cả.”
Ban đêm, dưới ánh nến trong phòng, Thanh Anh giúp Mạnh Chiêu tắm rửa, trải nệm chăn và chờ hắn đi ngủ. Mạnh Chiêu dựa vào thành giường, ngồi khoanh chân mà chưa nằm xuống.Đêm đã khuya, bình thường vào giờ này Mạnh Chiêu đã nằm xuống. Không biết vì sao hôm nay hắn cứ ngồi thẳng, không biết suy nghĩ cái gì. Thanh Anh bước tới, dịu dàng thúc giục: “Đại công tử, đến giờ đi ngủ rồi.”
Mạnh Chiêu nghe thấy tiếng nói thì ngẩng đầu lên nhìn Thanh Anh. Hắn khẽ hé môi mỏng ra lệnh: “Cởi quần áo của ta ra.”
Thanh anh không nhúc nhích, nàng kinh ngạc nhìn Mạnh Chiêu, cho rằng bản thân nghe nhầm.
Mạnh Chiêu lại nhắc lại một lần nữa: “Cởi quần áo của ta ra.”
Lần này, Thanh Anh nghe rất rõ ràng. Nàng do dự duỗi tay nhỏ ta, chậm rãi cởi áo lót của người đàn ông ra. Lúc chỉ còn lại chiếc quần lót đơn bạc, nàng dừng lại một chút.
Mạnh Chiêu liếc nàng nói: “Tiếp tục cởi.”
Thanh Anh đành phải kiên trì cởi nốt cái quần lót cuối cùng ra. Thoáng chốc, cây gậy thịt to lớn dưới bụng người đàn ông lập tức bật lên. Thanh Anh chỉ nhìn thoáng qua, sau đó lập tức quay mặt sang chỗ khác. Nàng nghĩ Mạnh Chiêu muốn đi vệ sinh nên ngồi xổm xuống lấy cái bô dưới gầm giường ra.
Mạnh Chiêu đột nhiên nói: “Ngươi tự cởi quần áo ra, ngồi lên đi.”
Thanh Anh mở to mắt hạnh nhìn Mạnh Chiêu với vẻ khó tin: “Đại công tử, chuyện này...”
Mạnh Chiêu nhìn Thanh Anh nói với giọng thản nhiên: “Ngươi là thị thiếp của ta, đương nhiên phải phụ trách giải quyết dục vọng cho ta rồi. Ta cưới ngươi không phải chỉ để ngươi bưng trà đổ nước.”
Thanh Anh rủ mắt xuống, im lặng không nói gì. Nàng cắn cắn môi, một lúc sau bắt đầu cởi quần áo trên người mình ra.Đương nhiên nàng biết chức trách của mình. Mạnh phu nhân đã dặn dò, nếu Mạnh Chiêu muốn thì nàng không thể cự tuyệt, phải phối hợp với hắn.
Thanh Anh cởi hết quần áo trên người, thân thể tinh tế, hấp dẫn lộ ra. Nàng nhấc chân trắng nõn bước lên giường rồi chậm rãi dạng chân ngồi vào vị trí ngang eo của Mạnh Chiêu.
Danh Sách Chương: