Cũng không biết qua bao lâu, cặp nến hỷ trên bàn đã sắp cháy hết, chỉ còn lại bấc nến nhỏ còn sót lại trên đế cắm nến màu vàng, toả ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Một lớp mồ hôi mỏng chảy trên cơ thể uyển chuyển của Thanh Anh, làn da trắng như tuyết hiện lên màu đỏ ửng quyến rũ. Gương mặt nhỏ bé của nàng đỏ bừng, thở hổn hển, nhấp nhô trên thân người đàn ông.
Bờ mông tròn trịa trắng như tuyết nhấc lên rồi lại nặng nề ngồi xuống.
Tiếng "
phịch phịch" vang lên, dương vật màu đỏ tím của người đàn ông đâm sâu vào bên trong, hai cái bìu nặng trịch đập mạnh lên đáy chậu trắng nõn của Thanh Anh, phát ra tiếng bành bạch."
A.. Ư... Ưm... To quá..." Thanh Anh nhíu hàng lông mày thanh tú, phần bẹn đùi bị túi bìu đập mạnh vào co giật giống như căng gân.
Sâu quá, phần quy đầu to lớn chạm vào tâm hoa đau xót, vừa đau vừa sướng. Xương cốt của nàng bắt đầu mềm nhũn, không chịu nổi cái thứ to lớn của người đàn ông này.
Hai mép thịt bị dập đến nỗi bên ngoài đỏ ửng lên, chỗ hai người quan hệ rất lộn xộn, dính một lớp dịch trắng nhớp nháp, nhỏ giọt xuống đầy ướt át trông vô cùng dâm đãng.
Trước đó Mạnh Chiêu đã bắn một lần nên lần thứ hai hắn giữ được khá là lâu, cộng thêm việc hắn cố gắng kìm nén, không muốn chìm đắm vào trong cơ thể của Thanh Anh lần nữa. Hắn cắn răng chịu đựng, cuối cùng vẫn kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa.
Thanh Anh đã mệt đến nỗi không còn sức lực gì nữa, lần hoan ái thứ hai này vẫn do nàng chủ động nên người tốn sức lực là nàng, người chịu đau cũng là nàng. Mạnh Chiêu chỉ cần nằm hưởng thụ, nhưng hắn vẫn làm ra vẻ khó chịu đối với nàng.
Vì không còn sức nên Thanh Anh đã không còn nhấc nổi mông lên nữa rồi. Nàng nằm rạp người xuống, đè hai bộ ngực đẫy đà căng cứng lên gương mặt tuấn tú của Mạnh Chiêu, nũng nịu nói:"Đại công tử, thiếp thân đã hết sức rồi. Chàng mau bú sữa đi, nó sắp tiết ra rồi."
Thanh Anh đã học được chiêu này từ trong Xuân Cung đồ, cũng không biết nó có tác dụng hay không.
Nghe nói khi quan hệ đàn ông rất thích cắn ngực của phụ nữ, như vậy sẽ kích thích cơ thể của bọn họ, khiến bọ họ càng hưng phấn và nhạy cảm hơn.
Bộ ngực đẫy đà mềm mại của Thanh Anh đè lên, trước mắt Mạnh Chiêu là nhũ hoa trắng muốt như tuyết. Hô hấp của hắn chậm lại, khúc thịt dưới hông đang được mật huyệt bao trọn bỗng nhiên nhảy dựng lên.
Hắn cố gắng kiểm soát sự kích thích muốn ưỡn hông lên, lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đầy khát tình của Thanh Anh. Hắn thở dốc, khàn khàn mỉa mai:"
Sao nàng lại dâm đãng thô lỗ như vậy? Còn hơn cả những gái điếm trong Câu Lan."
Thanh Anh không muốn nghe những lời nói nhảm của Mạnh Chiêu, thứ ở dưới hắn cứng rắn dựng thẳng lên. Trong lòng hắn muốn gì tự hắn biết rõ, còn giả vờ đứng đắn cái gì chứ?
Nàng nhét bộ ngực mềm mại đẫy đà vào trong cái miệng đang nói chuyện của người đàn ông, ấn chặt vào miệng hắn."Ừm... Ư..." Mạnh CHiêu không nói được nữa, hai bộ ngực mềm mại đè lên đã lấp kín mũi và miệng của hắn, mũi hắn ngửi thấy mùi sữa thơm thoang thoảng, bỗng nhiên thấy khá dễ ngửi.
Nhưng lúc này hắn không có tâm trạng để hưởng thụ, bộ ngực mềm mại đó đã lấp kín mũi hắn khiến hô hấp của hắn trở nên khó khăn hơn.
Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng ngạt thở mà chết.
Trong lòng Mạnh Chiêu rất bực bội, há miệng ngậm lấy đầu nhũ hoa dựng đứng căng mịn của Thanh Anh, cắn mạnh lên đó."Á..." Đầu nhũ hoa truyền đến cơn đau đớn, Thanh Anh nhíu mày khẽ kêu lên.
Cơ thể bị đau bỗng nhiên siết chặt lại, mật huyệt ở dưới thân cũng siết co rút theo và quấn chặt lấy dương vật sung huyết sưng tấy của người đàn ông."
Hừ..." Phần quy đầu sung huyết tím bầm bị quấn chặt vô cùng đau đớn khó chịu, Mạnh Chiêu vừa đau vừa sướng, cuối cùng theo khoái cảm mãnh liệt dâng trào, ý muốn bắn ra lại xuất hiện.
Hắn không nhịn được mà ưỡn hông húc lên mấy lần, sau đó lại đâm mạnh liên tục đến tận phần đáy. Hắn đâm đến tận cổ tử cung nhỏ hẹp của Thanh Anh, run lên rồi bắn ra một thứ dịch trắng đậm đặc sền sệt.
Thanh Anh cảm nhận được một luồng nhiệt đang phun trào trong tử cung của mình thì biết Mạnh Chiêu đã bắn ra rồi.
Trên đầu nhũ hoa vẫn còn hơi đau, nhưng ít nhất người đàn ông này đã bắn ra rồi.
Nàng đưa tay lên sờ trán Mạnh Chiêu, hình như không còn nóng nữa.
Thanh Anh thở phào nhẹ nhõm, nàng lật người xuống khỏi người Mạnh Chiêu, nằm nhoài ra bên cạnh giường.
Bây giờ nàng vô cùng mệt mỏi, cả người đau nhức, ngay cả khi nhấc cánh tay lên cũng thấy khó khăn.
Nàng mệt mỏi muốn ngủ, kéo chiếc chăn đắp lên cơ thể trần trụi trắng mịn của mình rồi cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.
Khi đang mê man ngủ, Thanh Anh đã quên mất một chuyện quan trọng.
Nàng quên mất phải cởi trói cho Đại công tử vừa phải chịu nhục nhã ở bên cạnh.
Thế là Mạnh Chiêu cứ bị trói cả một đêm như vậy.
Danh Sách Chương: