Thị thiếp dịu dàng, biết chịu đựng, xinh đẹp và quý công tử lạnh lùng với đôi chân bị tàn tật của Mạnh gia. Đại công tử do bị thương ngoài ý muốn vào ba tháng trước nên đôi chân của hắn mới bị tàn tật. Mạnh phu nhân vì muốn nhi tử sớm ngày khỏi bệnh nên đã nghe theo lời của bà đồng đi tìm một cô nương có ngày sinh tháng đẻ phù hợp làm thiếp, dùng để xung hỉ.
Trong ngày thành hôn, Mạnh Chiêu không thèm nhìn Thanh Anh lấy một cái, hắn uống chén rượu lấy lệ rồi lăn ra ngủ mất. Thanh Anh đứng im lặng ở một bên, nàng ngoan ngoãn nghe lời, cung kính dịu dàng giống như nếu chưa được sự cho phép của Mạnh Chiêu thì nàng sẽ không dám tiến thêm một bước vậy. Một khắc sau, trên giường vọng tới tiếng ngâm nga kìm nén của Mạnh Chiêu. Thanh Anh nâng mắt lên thì nhìn thấy Mạnh Chiêu mặt mũi đỏ ửng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, hắn trằn trọc lăn qua lăn lại dường như đang rất đau khổ vậy.
Thanh Anh nắm chặt chiếc khăn trong tay mình, nàng cả gan tiến lên phía trước cởi hết y phục trên người Mạnh Chiêu ra rồi sau đó nàng lại dùng đai lưng trói hai tay của Mạnh Chiêu lại. Tiếp đó nàng cởi hết y phục trên người mình xuống, dạng chân ngồi trên người Mạnh Chiêu nhắm ngay dương vật thô to kia, chịu đựng đau đớn rồi ngồi xuống từng chút chút một.
“Nàng hạ... thuốc vào trong rượu ư?” Mạnh Chiêu đang bị vây hãm trong dục vọng, ánh mắt của hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm nữ nhân đang lên lên xuống xuống trên người mình, hắn nghiến răng nghiến lợi nói. Thanh Anh cố chịu đựng cảm giác căng trướng trong cơ thể, nàng nhíu chặt mày lại rồi nói: “Thần thiếp mạo muội, mong đại công tử thứ tội cho thần thiếp.”
Buổi sáng ngày hôm sau lúc Mạnh Chiêu thức giấc, hắn tức giận ném vỡ cái cốc, mảnh sứ sắc bén văng tung tóe sượt qua gò má trắng nõn của Thanh Anh tạo thành một vết cứa nhỏ, máu bắt đầu rỉ ra. Thanh Anh quỳ ở dưới đất, nàng cúi thấp đầu không dám ho he nửa lời. Nàng biết sau này mình sẽ khó sống ở Mạnh gia. Nhưng mà không sao cả, mục đích của Thanh Anh khi bước chân vào Mạnh gia không phải là vì muốn có được sự cưng chiều của Mạnh Chiêu. Chiếc khăn dính lạc hồng đã được đưa đến chỗ của phu nhân, ngày mai phụ thân của nàng có thể về nhà được rồi.