Lumian cũng chỉ đột nhiên sinh ra một linh cảm như vậy, chứ không phải thật sự định đi làm.
Tạm thời không đề cập đến sự việc đã trôi qua nhiều năm như vậy, sinh mệnh của con cú mèo còn ngắn hơn nhân loại rất nhiều, có lẽ con bay đến khi phù thủy kia chết đã sớm hư thối thành bùn nát, nhưng mà số lượng của con cú mèo ở trên vùng núi này khiến cho Lumian không có ham muốn truy đuổi đến cùng.
Nhiều lắm!
Đầu tiên con cú mèo kia không có đặc thù rõ ràng… Không, trong câu chuyện truyền thuyết, con cú mèo kia không có hình tượng cụ thể, mới vừa rồi Naroka cũng không nhắc đến… chúng ta hỏi vẫn chưa đủ cẩn thận… Lumian phục hồi tinh thần lại, cười nói với Raymond:
“Có lẽ con cú mèo có liên quan đến phù thủy có thể sống một trăm năm.”
Thấy Raymond trở nên càng sợ hãi hơn, hắn trấn an nói:
“Yên tâm, đây là lựa chọn cuối cùng, ta không định đối mặt với một con quái vật.”
“Chúng ta sẽ tìm vài cụ già khác để hỏi thăm thêm, biết đâu có manh mối mấu chốt nào đó mà Naroka đã xem nhẹ thì sao.”
Hắn lập tức dùng giọng nói mê hoặc nói:
“Nếu như ta là phù thủy, ta tuyệt đối sẽ không mang tất cả của cải trên người hoặc để ở trong nhà, ta nhất định sẽ phân chia vài phần giấu ở các nơi, miễn cho bị tòa án đột nhiên đánh úp, không kịp lấy cái gì cả, khi phải lập tức chạy trốn, nhưng túi tiền lại trống trơn.”
Một trách nhiệm quan trọng trong tòa án tôn giáo của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng chính là tiêu diệt tất cả phù thủy, bà đồng, công tích vĩ đại của bọn họ đang lan rộng truyền lưu khắp nơi ở nông thôn.
“Đúng vậy!” Raymond lại lần nữa phấn chấn lên.
Hắn tỏ vẻ hướng tới nói:
“Đáng tiếc, đã qua nhiều năm, những của cải do giáo hội lấy được chắc chắn đã sớm tiêu xài hết.”
“Chàng trai, ý nghĩ này của ngươi thật nguy hiểm.” Lumian trêu ghẹo.
Hai người lại tiếp tục đến thăm mấy cụ già như Pierre già nhà Morrie, Naferria vân vân.
Tuy rằng câu trả lời của bọn họ không khác Naroka lắm, nhưng Lumian và Raymond đã có kinh nghiệm vẫn hỏi thêm được nhiều chi tiết hơn.
Ví dụ như con cú mèo kia có kích thước trung bình đến lớn, cơ bản giống với đồng loại của nó: Mỏ nhọn, khuôn mặt giống như mèo, lông chim màu nâu, có những đốm nhỏ rải rác, tròng trắng mắt nâu, con ngươi màu đen…
Nhưng hình thể của nó lớn hơn con cú mèo cùng loại một vòng, ánh mắt giống như có thể chuyển động, không cứng ngắc giống như đồng loại, thoạt nhìn hơi ngốc.
Trong tất cả miêu tả, những khác biệt này khiến cho con cú mèo kia có vẻ tà ác hơn.
“Xem ra hiện giờ không có manh mối nào có tác dụng nữa.” Trên đường đi đến quảng trường trong thôn, Lumian nói với Raymond: “Chúng ta chỉ có thể đặt trọng điểm lên trên truyền thuyết khác.”
“Ừm.” Raymond đã không còn suy sụp giống như lúc ban đầu nữa: “Chọn cái nào?”
Tên này lại tích cực ra sức… Lumian thầm khen một tiếng, chuẩn bị cho Raymond một chút khen thưởng.
Hắn gật đầu nói:
“Trở về nghiêm túc nghĩ lại, ngày mai lại thảo luận quyết định.”
“Buổi chiều ta dạy ngươi kỹ xảo đánh nhau.”
“Được!” Raymond vui vẻ vì chuyện không thể tưởng tượng nổi này.
Aurora vô cùng biết đánh nhau, bằng không sao có thể đối phó với đàn ông dã man thô lỗ trong thôn chứ? Có lẽ em trai của nàng cũng không kém.
Từ biệt Raymond Craig, Lumian rẽ vào con đường nhỏ về nhà mình.
Đi được một đoạn, hắn thấy có mấy người đàn ông đang đi từ đối diện đến.
Kẻ cầm đầu là một người đàn ông đứng tuổi chính trực, vóc người không cao, chưa đến 1m7, trên người mặc trường bào màu trắng, mái tóc màu đen hơi mỏng.
Khí chất của hắn uy nghiêm, ngũ quan chỉ có thể nói là đoan chính, chóp mũi hơi nhếch lên, trong tròng mắt màu lam đang nhìn Lumian không hề che giấu vẻ chán ghét và ác ý.
Tên này chính là Guillaume Bene linh mục giáo xứ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng đóng ở thôn Cordu.
“Chúng ta đã chờ ngươi hồi lâu.” Guillaume Bene trầm giọng nói: “Là ngươi cố ý dẫn những người xứ khác đến giáo đường?”
“Ta cho rằng ngươi đang ngủ ở bên trong.” Lumian vừa tùy tiện giải thích, vừa lặng yên lùi về sau một bước.
Hắn nhận ra được, người đứng bên cạnh Guillaume Bene là Ponce Bene em trai đối phương, tên này ngoài ba mươi tuổi, thân hình to lớn, làm người bá đạo, thích ức hiếp thôn dân.
Vài người khác đi theo là tay đấm của hắn và linh mục giáo xứ.
Thấy Lumian lùi lại phía sau, Guillame Bene đưa mắt ra hiệu với Ponce.
Ponce Bene nhe răng cười tiến lên:
“Thằng nhóc khốn nạn, tới đây làm quen với ba ngươi Ponce.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh bước chân đánh về phía Lumian, vài tay đấm khác cũng thế.
Ở nơi nông thôn giống như thôn Cordu này, giảng đạo lý không trấn được người cũng không đổi được lời xin lỗi, xử lý trực tiếp lại cường thế mới khiến cho người ta kinh sợ, một điểm này, linh mục giáo xứ Guillaume Bene vô cùng hiểu rõ, cũng quen làm việc như thế, do đó, vừa xác định những người xứ khác là do Lumian dẫn tới giáo đường, hắn đã quyết định bắt thằng nhãi này lại, hung hăng đánh cho một trận, đánh đến khiến cho hắn một tháng không rời giường, đánh cho đến khi có ai đó bù đắp cho mình.
Đương nhiên, phải tránh Aurora.
Về phần pháp luật, chỉ cần nói một tiếng với quan hành chính kiêm thẩm phán lãnh địa Bayost một tiếng là được, quan trị an trong thành sẽ không vì chút chuyện đánh nhau cỏn con thế này đặc biệt chạy đến nông thôn để điều tra.
Bayost là người từ bên ngoài đến, dưới tình huống không có xung đột lợi ích thật lớn thì sẽ không đắc tội mình linh mục người bản địa.
Điều khiến Guillaume Bene cảm thấy may mắn là chuyện mình và Puares phu nhân vợ của quan hành chính yêu đương vụng trộm không bị vài người xứ khác kia truyền ra ngoài, đối phương còn tạm thời chưa biết.
Bọn họ nhanh, Lumian còn nhanh hơn, Ponce vừa mới mở miệng nói chuyện, hắn đã xoay người sang chỗ khác, chạy như điên.
Hắn có hiểu biết tương đối về bản tính và phong cách hành sự của nhóm người linh mục giáo xứ này.