Rời khỏi quán rượu lâu năm, Lumian lại bắt đầu trốn tránh.
Hắn lấy trạng thái như vậy đến gần con đường thường xuyên đi khi trở về nhà.
Quả nhiên, hắn phát hiện một trong những thuộc hạ của Ponce Bene đang núp ở phía sau môt cây to ven đường, quan sát người đi đường lui tới.
Linh mục giáo xứ thật sự không đạt đến mục đích thì không dừng lại… Lumian không nhịn được thốt lên một tiếng cảm thán ở trong lòng.
Quan trọng nhất là mình còn chưa nghĩ ra phản kích hữu hiệu.
Một là vì năng lực cá nhân của hắn có hạn, hai là nếu như linh mục giáo xứ thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định sẽ kinh động đến giáo hội “Mặt Trời Vĩnh Hằng” của vùng Darliage, đến lúc đó chắc chắn sẽ có người của tòa án tôn giáo đi đến đây điều tra, chuyện này vô cùng nguy hiểm đối với Aurora.
Trừ phi bị ép đến không còn đường lui, dứt khoát bỏ qua nơi đây, chuyển đến một nơi khác. Bằng không Lumian cũng có thể khiến cho bí mật của linh mục giáo xứ bị sáng tỏ thông qua xì căng đan nào đó, khiến cho hắn bị điều đến một viện dưỡng lão nào đó để tu đạo.
Hơn nữa xì căng đan để sáng tỏ cũng cần phải có kỹ xảo, giống như trước đó mượn dùng người xứ khác phá vỡ bí mật linh mục giáo xứ và phu nhân Puares yêu đương vụng trộm.
Sở dĩ Lumian không tuyên dương rộng rãi chuyện này là bởi vì không muốn đặt mình ở vị trí dễ bị chú ý đến, theo quan sát của hắn, Bayost quan hành chính kiêm thẩm phán lãnh địa là một người vô cùng để ý thể diện, nếu như mình vạch trần chuyện của phu nhân Puares ra, đổi lấy tuyệt đối không phải là cảm kích của Bayost, đại khái sẽ mang đến thù hận và đối địch.
Như vậy, đối mặt với hai tầng vây công là linh mục giáo xứ cộng thêm quan hành chính, Lumian chắc chắn phải trốn khỏi thôn Cordu.
Hắn cẩn thận vòng qua một con đường khác nằm ở giữa vài tòa nhà.
Dọc theo đường đi, Lumian không ngừng mượn dùng vách tường, cánh cửa, cây cối để che giấu thân hình của mình, khi sắp đến gần cửa ra, hắn đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện.
“Guillaume, vì sao không trực tiếp vào buổi tối đi đến nhà Aurora bắt thằng oắt con kia? Tìm kiếm hắn mai phục cả ngày như bây giờ căn bản không có tác dụng gì cả, chỉ thuần túy lãng phí thời gian của chúng ta, hắn giảo hoạt giống như sói hoang trên núi vậy.” Giọng nói tục tằng quen thuộc kia của Ponce Bene truyền vào lỗ tai Lumian: “Ta biết Aurora thật sự có thể đánh nhau, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, còn có thể đi trong thành tìm giúp đỡ.”
Guillaume… linh mục giáo xứ cũng ở đây à… Lumina dừng lại, lùi ra góc tường, định nghe thử xem linh mục giáo xứ sẽ trả lời như thế nào, sẽ sắp đặt như thế nào đối với chuyện của mình.
Giọng nói của Guillaume Bene mang theo một chút cuốn hút:
“Ngươi sẽ không phải thật sự cho rằng Aurora chỉ có một chút năng lực như nàng biểu hiện ra ngoài đấy chứ?”
“Nàng rất khả năng có sức mạnh siêu phàm ta không có.”
“A…” Ponce Bene rõ ràng hơi kinh ngạc: “Nàng là nữ phù thủy? Guillaume, vậy vì sao ngươi không đi Darliege, tìm người của tòa án đến? Có thể bắt được một nữ phù thủy chân chính, giáo hội nhất định sẽ ban thưởng cho ngươi, đến lúc đó, ngươi rất có khả năng đạt được sức mạnh siêu phàm ngươi đã khát vọng từ lâu.”
“Ngu xuẩn.” Guillaume Bene trực tiếp mắng thằng em trai một câu: “Hiện giờ tình huống trong thôn như thế nào, ngươi còn không rõ ràng sao? Lỗi mũi của đám người tòa án giống như chó vậy, sẽ không bỏ qua cho bất cứ một điểm khác lạ nào, đến lúc đó sẽ có phiền toái lớn.”
“Cho dù Aurora thật sự định đối phó với chúng ta, ta cũng không phải không có cách nào, không đến cuối cùng, không được kinh động người của tòa án.”
Do đó, hiện giờ ở trong thôn rốt cuộc là tình huống gì? Lumian vô cùng coi trọng và tò mò với nó.
Kết hợp với một chút thay đổi bất thường trước đó hắn đã chú ý đến, hắn hoài nghi trong thôn có chuyện gì không tốt đang ấp ủ, đang phát triển, giống như mạch nước ngầm mãnh liệt ở dưới mặt biển yên ả.
Nhưng khiến cho hắn thất vọng, Ponce Bene không nói tiếp đề tài này, hắn càng chú ý đến một điểm khác:
“Ngươi có biện pháp gì để đối phó với nữ phù thủy?”
“Ngươi không cần biết rõ.” Linh mục giáo xứ Guillaume Bene trầm giọng nói: “Tiếp theo, chuyện đối phó với Lumian có thể tạm thời bỏ xuống, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả vờ diễn cho tốt, không thể để cho người khác hoài nghi ý chí trả thù của ta, như vậy sẽ khiến cho vài người xứ khác kia liên tưởng đến các phương diện khác, sinh ra ảnh hưởng không tốt. Việc các ngươi cần làm hiện giờ là lần lượt dặn dò người có liên quan, dọa những dân quê có khả năng phát hiện ra cái gì đó, không để cho bọn họ nói lỡ miệng ở trước mặt vài người xứ khác kia.”
“Guillaume, ý của ngươi là vài người xứ khác kia đến điều tra chuyện đó?” Ponce Bene rõ ràng hơi sợ hãi và lo lắng.
Ngươi nhìn ngươi xem, chỉ có mỗi cơ bắp phát triển thôi, không có tí đầu óc nào, không hề trấn định, bình tĩnh, trời sinh chính là một người lãnh đạo giống như anh trai ngươi… Lumian cười nhạo Ponce Bene ở trong lòng.
Tuy rằng hắn thật chán ghét linh mục giáo xứ, cảm thấy thằng cha này thật sự là một con ngựa đực, làm người vừa thô tục lại tham lam, hoàn toàn không giống với giáo sĩ, nhưng ở quê hương địa phương, phong cách làm việc thô bạo, dã man, cường thế, trực tiếp càng khiến cho người ta thuyết phục, cộng thêm địa vị, quyền thế, của cải và suy nghĩ tỉnh táo, trí tuệ đầy đủ, tài ăn nói không tệ, kể cả Lumian cũng không thể không thừa nhận, thằng cha này thật sự có một chút sức hấp dẫn, thật sự dễ dàng khiến cho người xung quanh sùng bái hắn, dựa vào hắn.
Guillaume Bene cười lạnh một tiếng:
“Không cần lo lắng, chỉ cần vài người xứ khác kia không lấy được chứng cứ chân chính thì ta vẫn là linh mục giáo xứ của thôn Cordu.”
“Ponce, ngươi phải nhớ kỹ, thống trị một địa phương không thể chỉ dựa vào uy hiếp, khủng bố và trấn áp, như vậy sẽ vĩnh viễn không thể đạt được yên bình, không chiếm được hiệu quả mình muốn, chẳng lẽ giáo hội hy vọng bản thân thu được là một nơi hoang tàn, một nơi không thể giao nộp tiền thuế sao? Nếu như không thể giết chết tất cả người trưởng thành ở nơi đây, vậy chúng ta cần phải có một vài người bạn, một vài tùy tùng, vì thế có thể cho bọn họ bảo vệ nhất định.”
“Giáo hội kêu chúng ta chủ đạo công việc của nơi đây mà không phải phái người từ bên ngoài đến, chính bởi vì chúng ta là người địa phương, có người thân, có bạn bè, có tùy tùng, có thể giúp đỡ bọn họ khống chế rất tốt nơi này, sẽ không gây ra hỏng bét, do đó, miễn là không có đầy đủ bằng chứng, bên trên nhất định sẽ lựa chọn tiếp tục tin tưởng ta.”
“Được rồi, ta về nhà thờ đây.”
Nghe thật sự có đạo lý, cũng có thể mê hoặc người khác, nhưng linh mục giáo xứ, kiến thức và ánh mắt của ngươi vẫn chỉ giới hạn ở vùng Darliege thôi… Ta nghe Aurora nói, ở nơi khác, đối mặt với một vài thôn xóm bị Tà Thần ô nhiễm nghiêm trọng, lựa chọn của giáo hội chính là triệt để hủy diệt, biến nơi tương ứng thành đống đổ nát, đến lúc đó, không chỉ có người thành niên, kể cả bọn nhỏ đều có thể sẽ bị giết chết… Mới vừa rồi Lumian gần như đã bị Guillaume thuyết phục, còn may, Aurora thường xuyên giảng cho hắn nghe về sự khủng bố của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, giáo hội Thần của Hơi Nước và Máy Móc.
Chờ linh mục giáo xứ rời đi, Lumian lại thay đổi một con đường khác, thuận lợi trở về trong nhà.
Bên cạnh lò nướng, Aurora buộc tạp dề màu trắng đang bận rộn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Lumian hiếu kỳ hỏi.
Bây giờ cách giờ cơm trưa còn hơn hai tiếng nữa.
Aurora vén sợi tóc màu vàng buông rơi ra sau tai, cười nói:
“Thử làm một loại bánh mỳ khẩu vị mới, bánh mỳ gạo.”
“Ngươi không cần phiền toái như vậy…” Lumian lập tức hơi cảm động.
Hắn cho rằng Aurora vì để cho mình ăn càng ngon hơn.
Aurora phì cười nói:
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, đừng tự kỷ như vậy có được không hả?”
“Đối với ta, nấu cơm làm bánh mỳ là một phương thức giải trí, là thủ đoạn hữu hiệu để giết thời gian, hiểu chưa?”
“Vậy vì sao ngươi không thường xuyên ra ngoài, bên ngoài có càng nhiều trò giải trí?” Lumian luôn cảm thấy Aurora quá để ý đến thân phận phù thủy có thể mang đến nguy hiểm nên mới thường xuyên nhốt mình trong nhà.
Aurora nghiêng đầu đi, trừng mắt nhìn hắn hỏi:
“Uống rượu đánh bài sao?”
“Nhớ kỹ, thế giới ta tiếp xúc, đừng đòi hỏi gì cả.”
Lumian có thể nghe hiểu nửa câu trước, câu sau thì thật mờ mịt:
“Hả?”
“Có thể giải thích một chút là có ý gì không?”
Aurora liếc xéo hắn một cái:
“Đơn giản mà nói, ta đây chị gái của ngươi, phần lớn thời điểm người bệnh mắc chứng sợ giao tiếp xã hội!”
“Cái gì gọi là phần lớn thời điểm?” Lumian nghi ngờ hỏi lại.
“Con người là thể tổng hợp của mâu thuẫn.” Aurora dời tầm mắt quay trở về trên lò nướng: “Ngươi không nhớ rõ sao? Đôi khi ta đặc biệt hay nói, đặc biệt thích đi ra ngoài nghe các bà cụ thuật lại lời đồn đãi, sau đó trêu đùa trẻ con, kể chuyện xưa cho chúng nó, có khi còn sẽ nổi điên, mượn con ngựa con của phu nhân Puares kia, tùy ý chạy loạn trong núi, lớn tiếng kêu to.”
Ngươi khi đó lóe sáng giống như đóa hoa hồng tắm sương sớm, hấp dẫn người tới gần, lại sẽ đâm bị thương người ta… Lumian không nhịn được lẩm bẩm một câu trong lòng.
Bởi vì nhắc đến phu nhân Puares, do đó Lumian trực tiếp thay đổi đề tài:
“Aurora, ưm, chị gái, ta vừa nghe được một lời đồn, về phu nhân Puares.”
“Cái gì?” Aurora không hề che giấu sự hiếu kỳ của mình.
“Nàng là một nữ phù thủy, có thể trao đổi linh hồn với người chết…” Lumian nói những lời Ava đã nói cho chị gái, đồng thời cũng nói đến điểm khác thường mình chú ý đến và lời nói của linh mục giáo xứ Guillaume Bene.
Aurora tạm dừng công việc trên tay, nghiêm túc lắng nghe lời nói của em trai.
Vẻ mặt của nàng rõ ràng ngưng trọng hơn vài phần.
Chờ Lumian nói xong, Aurora nở nụ cười, trấn an em trai:
“Đừng lo lắng quá mức, ba người xứ khác kia đến đây chắc vì chuyện do đám người linh mục giáo xứ âm thầm làm ra, chuyện đó thật sự có khả năng liên quan đến phu nhân Puares.”
“Ngươi tạm thời đừng đi trêu chọc phu nhân Puares, ta sẽ chú ý đến bọn họ.”
“Ngươi đi dạo trong thôn nhiều lên chút, tiếp xúc nhiều với vài người xứ khác kia, xem có thể biết rõ rốt cuộc là có chuyện gì không, ha ha, nếu như so sánh, quý cô đã tặng cho ngươi lá bài quyền trượng càng đáng để chúng ta chú ý hơn.”
“Nếu như thế cục thật sự chuyển biến xấu, chúng ta sẽ cân nhắc đến chuyện rời khỏi thôn Cordu, ừm, hiện giờ có thể chuẩn bị một chút.”
“Được.” Lumian đồng ý với câu trả lời của chị gái mình.
Dừng một chút, hắn cảm thấy tò mò hỏi:
“Aurora, nếu như thật sự phải rời khỏi thôn Cordu, ngươi định đi đâu định cư?”
“Đi Trier!” Aurora đáp không hề do dự.
Trier là thủ đô của nước cộng hòa Intis, trung tâm văn hóa nghệ thuật của toàn bộ đại lục.
“Vì sao?” Tuy rằng suy nghĩ của bản thân Lumian cũng là Trier, nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu.
Mỗi một người Intis đều muốn đi Trier.
Mà ở trong mắt người Trier, chỉ có hai loại là người Trier và người ngoài tỉnh.
Aurora thản nhiên hướng tới nói:
“Một nhà tiên đoán đã từng nói:”
“Chỉ cần Trier còn đây, thế gian vui vẻ trường tồn.”