◎ Anh bắn cung đấy hở? ◎
Trước kia chưa thân quen gì với Hám Trạch, Tư Cảnh cho rằng đây là một tên tiểu nhân lòng dạ đen tối, ỷ bản thân mình già đời, độ nổi tiếng cao nên mới đi cướp đại diện nhãn hàng của đối thủ một mất một còn.
Sau này quen biết với Hám Trạch hơn thì hình tượng đó cũng nhanh chóng xoay chuyển, biến đổi thành tên biến thái đáng ghét có độ nổi tiếng cao, lại còn tỏa ra mùi Lục Thần dễ ngửi.
Tên biến thái không nhanh không chậm chỉnh âm lượng lớn hơn, hỏi: "Có cần dùng kính VR không? Chiếc TV này sẽ mang lại cho cậu cảm giác như đang nhập vai ở trong đó."
Nhập vai... trong này á...
Tư Cảnh bị con người không biết xấu hổ này dọa sợ ngây người.
Rốt cuộc người này phải xấu xa tới cỡ nào chứ!
Tuy rằng y đã từng xem qua phim mèo nhưng cũng biết thế nào là lễ nghĩa liêm sỉ, loại phim kiểu này bình thường y sẽ giấu ở chỗ kín nhất, giấu ở ổ D trong máy tính, thậm chí còn để tên là "Tâm lý học nghệ thuật biểu diễn" cùng với tổng kết liên quan đến tu dưỡng của diễn viên, "Tài liệu học tập các động tác trong điện ảnh", có thể nói là giấu cực kỳ kỹ càng, không mấy ai có thể tìm được. Tình cờ mở ra xem cũng phải kéo chặt rèm cửa, còn khóa trái cửa đề phòng.
Chứ nào có như Hám Trạch, quang minh chính đại mở TV trong phòng ngủ!
Hai con báo săn trên TV lúc này bắt đầu đại chiến lăn qua lộn lại. Giọng nói nam tính của thầy Triệu dẫn chương trình vẫn tiếp tục: "Mùa xuân là mùa vạn vật hồi sinh, là mùa sinh sôi nảy nở. Hai con báo săn nhìn thấy nhau, có vẻ chúng muốn xây dựng gia đình mới ở đây."
Cái đuôi nôn nóng của Tư Cảnh đập xuống ráp trải giường, đứng ngồi không yên, tự nhiên y có ước muốn chui vào lập gia đình chung với hai con vật kia.
Bấy giờ y đang trong kỳ động dục, bị kích thích dễ dàng hơn bao giờ hết. Nghe những từ ngữ táo bạo và những tiếng gầm rú hoang dã trong chương trình, đáy lòng y như bị cỏ mọc ra cọ vào, ngứa ngáy không chịu được, muốn sống cũng chẳng được yên ổn.
Quay đầu nhìn Hám Trạch vẫn ngồi dựa lên giường, đôi chân dài vắt chéo cực kỳ điềm tĩnh.
Tư Cảnh nhìn điệu bộ của hắn, lửa giận lan tới cổ, hừ một tiếng nhe răng cắn thẳng vào tay hắn.
Đổi kênh ngay!
Hám Trạch cầm điều khiển giơ thật cao, mèo con chân ngắn dùng sức nhảy nhót trên giường, dùng hết sức bình sinh cũng không với được điều khiển.
Buông ra, đổi kênh ngay cho tui!
Đổi kênh!
Sao trên đời này lại có người lấy tội ác làm thú vui như vậy!
Y nhảy qua nhảy lại, thậm chí còn nhảy lên vai người đàn ông rồi duỗi móng vuốt nhưng nào có với tới, ngược lại còn làm cho bản thân mệt chết. Tư Cảnh dần nổi giận, ngửi mùi thơm quen thuộc, y dứt khoát cúi đầu hùng hổ cắn hắn một phát.
Hít chết anh!
Hám Trạch nhìn nhúm lông be bé nhảy nhót tưng bừng chỉ cảm thấy đáng yêu, xoa xoa chóp đuôi y.
Tư Cảnh cắn xong một cái bắt đầu cảm thấy không ổn.
Cơ thể dường như không thèm nghe lời y nữa. Cúi đầu nhìn xuống thấy móng vuốt dần dần biến mất, thay vào đó là cánh tay trơn bóng – thân thể dần dài ra, bộ lông dày trên người cũng không còn, tầm nhìn nhanh chóng mở rộng biến hóa thành bóng dáng của một người thanh niên. Y vẫn đang ngồi quỳ gối trên đùi người đàn ông nọ, ánh mắt mở to vẫn còn hơi mơ màng hoang mang nhìn Hám Trạch phía đối diện.
Hám Trạch không cười, chỉ yên lặng nhìn lại y, vô thức duỗi tay ra giữ lấy người để phòng nhỡ y ngã xuống.
...
Tổ sư cha nhà anh! [1]
[1]. Gốc: 仙人板板, (xiānrén bǎnbǎn) đây là một câu chửi tục của một số vùng bên Trung Quốc, hình như từ này cũng chỉ có người già bên đó hay dùng thôi chứ giới trẻ dùng khá ít. Trong câu này có từ 'bǎnbǎn' là tấm gỗ để kê linh vị cho các bậc tiền nhân mà người Trung dùng, đại khái là lôi tổ tiên ra để chửi í.
Tư Cảnh đột nhiên nhớ ra, nếu bị kích thích trong thời gian phát tình thì sẽ rất khó duy trì nguyên hình.
** mé, tuyệt đấy, hiện trường biến thành người thật sinh động.
Y vươn mình lấy chăn bông che lên người, giọng điệu hung dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Mắt Hám Trạch nhìn y chằm chằm như muốn mọc luôn trên đó, một lát sau hắn mới cười cợt nói, "Nhìn cậu."
Hắn đặt tay lên đầu thanh niên, xoa xoa.
"Không thu lại tai hả, bé Hoa?"
Tư Cảnh run lẩy bẩy, hai cái tai cũng bị run theo. Y còn chưa kịp nói gì đã bị Hám Trạch ôm lấy một lần nữa.
Cảm giác ôm người với ôm mèo hoàn toàn khác nhau. Nhưng vẫn có một chút giống, là cảm giác tim được lấp đầy.
"Bé Hoa."
Môi Hám Trạch kề sát vào đôi tai vểnh lên của y.
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, dịu dàng hơn bao nhiêu lần. Tư Cảnh chỉ nghe thôi mà lại có cảm giác máu trong người đột nhiên chảy nhanh hơn, trái tim đập bình bịch như kiểu sắp bay cả ra ngoài, bay ra rồi rơi tọt vào lồng ngực Hám Trạch.
"Ngứa."
"Bé Hoa," Hám Trạch thấp giọng nói, "Không chỉ làm mèo con mà làm người của tôi luôn nhé, có được không?"
*
Thật ra trước đó, cây cỏ già Hám Trạch đã từng nói là muốn độc thân cả đời.
Thời gian hắn thành tinh sớm hơn Tư Cảnh không ít, khi ấy linh khí dư thừa, thành tinh cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, có một con Hoàng Bì Tử cùng hắn tu luyện hay khinh khỉnh nói: "Trông ngươi nào có giống tu đạo, giống tu tiên thì đúng hơn."
Yêu, tuy rằng không phải kiểu cần hút tinh khí của con người mới có thể sống sót như dưới ngòi bút của Bồ Tùng Linh, nhưng tuyệt nhiên đây không phải chủng loại có thể bỏ qua thất tình lục đục. Kiếm đâu ra con yêu quái nào thanh tâm quả dục chính thống chứ?
Hoàng Bì Tử không phải kiểu đó, ngày nào cũng đi ra ngoài, hôm này thì tình ý lươn lẹo với mấy thiên kim nhà giàu, ngày mai đã đầu mày cuối mắt với vài tên tiểu quan, bạc mệnh công tử trong lầu. Mấy trăm năm trôi qua, người bên cạnh thay đi đổi lại như nước chảy mây trôi, chưa từng dừng lại. Ngày đêm đắm chìm trong xa hoa đồi trụy, chui vào trong núi xây nhà lớn ba cửa ba lối, nói nhanh thì chính là vua một cõi, bảo vệ hậu cung ba ngàn giai lệ.
Chỉ có Hám Trạch vẫn đơn độc, chuyên tâm tu luyện không màng thế sự.
Hắn nào có lường được sẽ có ngày hôm nay, nhưng cũng không phải chưa từng kỳ vọng.
Dù sao trong thời kỳ kháng Nhật ấy, cặp mắt của Tư Cảnh cũng đã khiến hắn mong nhớ lâu đến vậy. Nhìn y nhảy nhót, nhìn y ầm ĩ tức giận... đã thành một chuyện vui vẻ. Nghìn năm qua đi cuộc sống của hắn như hồ nước phẳng lặng, có thêm Tư Cảnh nó mới động trở lại.
Cỏ già ngàn năm muốn nuôi mèo. Không chỉ là muốn nuôi mà còn muốn ăn luôn người ta. Hắn thả mùi hương trên người nồng đậm hơn chút khiến Tư Cảnh liên tục hít đến nỗi chóng mặt, thừa dịp mèo con không tỉnh táo rồi mới hỏi lại một lần.
"Làm người của tôi nhé, được không?"
Mèo con mơ màng không rõ nhưng vẫn hoài nghi nói: "Câu này anh lấy ra từ trong phim nào vậy?"
Nghe quê mùa ghê.
Tư Cảnh ghét bỏ nghĩ.
Giống như là lời thoại ngu ngốc của mấy tên bá đạo tổng tài sau khi dính vào tình yêu ấy nhỉ. Chẳng biết là motip cổ lỗ sĩ từ thời đại nào nữa?
Hừ, quê mùa. Hám Trạch bật cười, "Nếu em không thích thì có thể đổi cái khác."
Cái đuôi của Tư Cảnh sắp vểnh lên trời, kiêu căng hừ một tiếng.
"Tôi cho em hít cả đời," Hám Trạch nói, môi nhẹ nhàng đụng vào lỗ tai y như có như không, tựa như có một ngọn lửa nho nhỏ từ nơi nào đó nhảy nhót chạy vào rồi một mạch thiêu cháy cả tứ chi, "Được không?"
Tư Cảnh đối diện với ánh mắt của hắn, trái tim chẳng hiểu sao đập nhanh hơn.
"Quái thật..."
Y lẩm bẩm, che lại lồng ngực của mình.
Con Husky nào tưng tửng ở bên trong đó vậy?
Tay chân y mềm nhũn nhưng vẫn mạnh miệng, "Ông – ông đây muốn hít bạc hà mèo cơ."
Đâu nhất định phải hít cái thứ Lục Thần hình người như anh!
Hám Trạch dung túng vô điều kiện, hôn một cái vào tai y.
"Ừ." Người đàn ông nói, "Không vội."
Hắn buông Tư Cảnh ra.
"Em có thể từ từ suy nghĩ, khi nào có đáp án thì nói cho tôi biết."
Mèo con dù sao cũng còn nhỏ, Hám Trạch không muốn ép y. Người đàn ông lịch sự buông tay ra, lúc bấy giờ cả người Tư Cảnh đã bắt đầu khó chịu, ban nãy bị trêu chọc đến nỗi nóng bừng cả người, y trừng mắt nhìn người đàn ông rồi cuốn chăn bông bằng cách trông chẳng văn nhã tí nào, để lộ hai cẳng chân trần trụi. Một cái đuôi to lớn từ bên trong thò ra lắc trái lắc phải
"Bây giờ?"
Hám Trạch nhẹ nhàng hỏi dò, "Hay là em muốn kiểm hàng trước?"
Tư đại lão đã xem rất nhiều phim mèo, bình tĩnh: "Ừ."
Kiểm hàng trước cái đã.
Tay y ôm lấy cổ người đàn ông, vùi mặt vào trong rồi dùng sức hít mùi hương làm mình thần hồn điên đảo.
Ngửi càng gần càng khiến nhóc mèo con khó kiềm chế bản thân. Tâm tư của mèo con Tư Cảnh cũng bắt đầu có chút bập bềnh, chăn trên người tuột xuống hơn nửa, chân dài một bước ngồi thẳng lên đùi người đàn ông.
Động tác này y làm rất mượt, thói quen hàng ngày làm mèo rồi ngồi lên chân người khác đã quen lắm rồi. Nhưng hôm nay chân người với chân mèo dài ngắn không giống nhau.
Hám Trạch ôm y, từ trong tay áo lộ ra một nụ hoa nho nhỏ mang sắc tím sắc hồng, đóa hoa suýt chút nữa nở tung,
Người đàn ông dạy Tư Cảnh cách bắn tên.
Bắn tên là một việc cần kỹ thuật, không chỉ cần có lực tay mà hướng ngắm cũng phải chuẩn, hơn nữa còn phải chọn một cái cung tên phù hợp với bản thân. Tư Cảnh mới bắt đầu đã dùng một cái cung tương đối thanh tú, dây cót căng chặt, chỉ cần thả nhẹ ra là có thể cảm nhận được sức mạnh bên trong lớn cỡ não. Hám Trạch nắm tay y dạy y trước tiên phải vuốt nhẹ chuôi tên, sau đó dùng sức kéo về phía sau, căn đúng thời gian và vị trí thì hơi dùng sức trên tay ——
Mũi tên đột nhiên bắn ra khỏi cung, khoảng cách khá ngắn. Có vẻ dùng sức hơi lớn mà phía sau vẫn còn tí tách, vài mảnh vụn của mũi tên rơi xuống bắn tung tóe lên người Hám Trạch.
Tư Cảnh cực kỳ ít khi tiến hành mấy loại vận động kiểu này. Y kéo đuôi thở hồng hộc, vươn mình muốn được nghỉ ngơi.
Hám Trạch lại kéo y dậy. Tư Cảnh kinh ngạc nhìn hắn.
"Làm gì?"
Hám Trạch nhịn cười ở khóe môi, nói: "Xem ra em học khá nhanh."
Đương nhiên! Tư đại lão kiêu ngạo.
Bất kể là ở đâu thì y chỉ cần học cái đã hiểu, năng lực học tập phải gọi là bố của chuẩn, trời sinh ra đã có trí thông minh rồi!
Huống hồ cái trò này hồi trước y xem phim mèo cũng học được kha khá, tuy rằng trước đó có làm vài lần không quen tay cho lắm, nhưng giờ cũng đã dần nắm bắt được tinh túy, học được cách làm thế nào để sử dụng đôi tay một cách linh hoạt, đặc biệt là sử dụng cổ tay làm sao để mũi tên bắn xa nhất có thể.
Hám Trạch rất xứng đáng với chức danh huấn luyện viên, tận dụng mọi thời cơ dạy dỗ: "Nếu vậy thì chúng ta có thể tiếp tục giai đoạn học tập kế tiếp."
Tư Cảnh không rõ, "Ví dụ như?"
"Ví dụ như là đổi cung tên khác."
"..."
Ban nãy động tác của hắn thành thạo điêu luyện như vậy Tư Cảnh còn tưởng rằng tên loài người này là kiểu thanh tâm quả dục, một Liễu Hạ Huệ đối xử với ai cũng như nhau. Nhưng giờ y mới ý thức được hóa ra đây con mẹ nó là một tên lừa đảo.
Cái tư thế này mà gọi là thanh tâm quả dục thì chắc mấy con poodle thành tinh trong quán rượu kia có thể xuất gia làm hòa thượng luôn rồi.
Ai mà dám chơi lớn như tên này cơ chứ?
Mũi tên mới có vẻ lớn hơn cái cũ khá nhiều, nặng trình trịch, độ dài với trọng lượng tương đối đáng nhìn, màu sắc cũng đẹp, có lẽ là được tạo từ gỗ hồng thượng đẳng, trông như hàng mỹ nghệ. Tư Cảnh thử thăm dò đưa tay ra nâng nó lên, y giật mình buông tay ngay tức khắc, nuốt nước bọt.
"Nặng!"
Mèo con trợn mắt nhìn.
Cổ tay y hỏng mất!
Hám Trạch nhã nhặn nói:"Không sao. "
Hắn túm đôi tay Tư Cảnh vừa rụt về rồi kéo lại, không chút đáng tin đặt mũi tên vào tay y, để y dùng cả hai tay đỡ lấy.
"Em thử lại xem."
Tư Cảnh định mở miệng nói ai thèm thử nhưng đầu óc truyền tới cảm giác bị cái gì đó kích thích. Sau đó, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể y như mở ra, liều mạng hít lấy hít để đối phương, thứ kia như cổ trùng đi sâu vào trong người, xâm nhập vào đại não hỗn độn của y.
Y dùng sức thở hổn hển, choáng váng hoa mắt.
Mũi mình bị tên quỷ này hạ cổ rồi!
Hám Trạch không biết, vẫn tận tâm tận lực dạy bảo y, "Không phải sợ, từ từ thôi."
"..."
Tư đại lão lúc này chẳng phải là sợ hay không sợ mà vấn đề nằm ở việc nên hít hay không hít. Vấn đề này có độ khó khăn không phân được cao thấp với câu nói 'Tồn tại hay không tồn tại' của Hamlet, Tư Cảnh nâng mũi tên, lâm vào gian nan đành tự mình giãy dụa.
Nhưng dưới sự kích thích khổng lồ lúc bấy giờ, nghĩ được thôi cũng là việc khó khăn đến nhường nào.
...
Mùi này là gì vậy, ngửi sướng chết đi được.
Cuối cùng y vẫn bắn tên ra ngoài, chỉ là lúc sau tay cũng bị dính chút, đầu óc cũng đã mơ mơ hồ hồ, không nhịn được mà liếm thử một ngón tay. Hám Trạch thương xót dùng giấy ướt lau sạch cho y rồi lại giúp y xoa xoa móng vuốt đỏ bừng, chợt nhìn thấy động tác này của y thì ngẩn người, "Bé Hoa?"
Ánh mắt của Tư Tiểu Hoa mơ màng, cái đuôi không nhúc nhích nổi, cứng đơ rũ xuống một bên, hai chân run rẩy, trông chẳng khác gì bộ dáng vừa cắn thuốc xong.
A.
Thiên đường là đây chứ đâu!
Buổi chiều hôm sau, Tư Cảnh chỉ muốn xuyên ngược thời gian để đánh chết bản thân của mình ngày hôm qua.
Y mặt mày đen thui ngồi cạnh bàn ăn, Nhị Hắc chạy quanh chân y một vòng, nghi ngờ ngửi ngửi rồi dùng ánh mắt nhiệt tình tìm kiếm một hồi. Không thấy con mèo kiêu căng ngạo mạn hôm qua đâu mà chỉ thấy một người mặt đen sì đang ngồi thùi lùi một chỗ, dùng ánh mắt ghét bỏ đầy quen thuộc liếc nó.
"Chó ngu."
Tư đại lão lúc này nhìn ai cũng không vừa mắt, cực kỳ muốn đấm cho một cái.
Hám Trạch biết sạch sành sanh tâm tư nhỏ của y, lặng thinh không thèm nhắc tới chuyện phát sinh trước đó, chỉ mỉm cười đút cháo cho y, cháo được nấu với thịt cá, hạt gạo mềm mại được đưa vào miệng, thịt cá cũng rất tươi không hề có chút vị tanh, gia vị nêm vừa vặn. Bạc hà mèo sáng sớm đã phải tự dậy sớm ra chợ mới có tác phẩm như này.
Tư Cảnh mới nếm thử một miếng đã bắt đầu bới móc, "Nóng."
Hám Trạch lấy chén cháo đến gần, thổi từng thìa rồi đưa lên miệng y. Thổi xong thì ông trời con này lại không vui, "Lạnh!"
Nếu là người khác thì chắc giờ khắc này đã cho y một cái tát lật mặt rồi, đâu ra cái kiểu kiếm chuyện như vậy, chắc chắn là ngứa đòn muốn bị phạt ra cửa đứng đây mà.
Thế nhưng Hám Trạch còn chẳng chớp mắt, dịu dàng nói: "Thế để hâm lại cho âm ấm nhé."
Hắn bưng bát cháo vào rồi buộc tạp dề bận bịu trong bếp, lần này cho dù Tư Cảnh có thẹn quá hóa giận cũng không ngăn được cảm giác lương tâm bứt rứt. Đồ ăn nhiều màu như vậy, còn có cả cá nhỏ, chẳng biết Hám Trạch đã chuẩn bị trong bao lâu, thế nhưng y vẫn xụ mặt yên lặng ăn hết bát cháo, bát đặt xuống bàn rồi tiếp tục gắp thêm mấy món khác.
Mãi đến khi đứng dậy mới nhỏ giọng lầm bầm: "Cảm ơn."
Nụ cười của Hám Trạch tươi hơn.
Con mèo ngốc này.
Có tức giận cũng hời hợt, người kia còn chưa khó chịu đã tự thấy có lỗi trong lòng rồi.
Rõ ràng là đứa nhỏ ngoan mà cứ cố tình giả bộ làm hung thần ác sát, cũng quá khó khăn rồi.
Thực tế thì Hám Trạch chuẩn bị chỗ thức ăn này không lâu. Dù sao hắn cũng có không ít rễ cùng với mấy cái cây phân bồn, mấy trăm cái tay chân hợp lại thì cái gì cũng nhanh lẹ.
Hắn ở cạnh mèo con mãi cho đến bữa trưa, di động tiêu tốn không ít dung lượng, chủ yếu toàn ảnh chụp.
Đương nhiên mấy cái này không thể nói với Tư Cảnh.
Nếu cho y biết bên trong còn chụp cả cục lông tròn tròn thì lại ầm ĩ lên cho xem.
Tư Cảnh không có chỗ xả tức đành phải ngồi xổm trên sofa tự hờn dỗi. Hờn một chút thì Nhị Hắc cắn quả bóng nhựa lạnh bạch chạy tới, trông mong nhìn y.
"Muốn gì?"
Tư đại lão hỏi, "Chơi bóng hả?"
Nhị Hắc thở phì phò, vui vẻ.
Tư Cảnh nhìn quả bóng hồng hồng kia cũng hơi động lòng. Y chọc chọc nó hai cái rồi ném trả cho Nhị Hắc, ra lệnh, "Nhặt về!"
Chó Becgie Đức lập tức xoay người, rất hạnh phúc lắc đuôi đi nhặt bóng trở lại rồi tha thiết nhìn y.
Tư Cảnh ném ra xa nhìn nó ngậm bóng về.
Nhị Hắc cực kỳ kích động, nó đã lâu lắm không chơi món đồ này, nhảy trái nhảy phải đợi chờ.
Chờ đến chờ lui không thấy thú hai chân ném bóng nữa mà chỉ thấy thân hình của thú hai chân kia dần thu nhỏ lại. Trong nháy mắt chỉ còn dư lại đống quần áo, bên dưới là con mèo chân ngắn màu trà sữa đang cố gắng chui ra, còn bị quần lót của chính mình vướng suýt chút nữa ngã nhào.
Y chậm chạp thoát ra khỏi đống quần áo ràng buộc, sau đó đẩy đầu lên, duỗi chân tự mình đá quả bóng đi.
Nhị Hắc bỗng nhiên bị cướp đồ chơi, mặt ngơ ngác.
...
Ủa mới xảy ra chuyện gì vậy?
Sao con mèo kia lại chơi một mình?
––– Đợi chút.
Kia có phải đồ chơi của nó không?
Tư Cảnh cướp được món đồ chơi thì cực kỳ dễ chịu, đúng lúc y đang không biết hờn dỗi ai, dứt khoát lôi con chó ngu kia ra xả giận. Quả bóng nhựa bị y đá mạnh trông cứ tưởng như đang trong giải World Cup, còn sợ đá không đủ, mèo con bò hẳn lên quả bóng rồi há miệng cắn vài phát làm cho khí bên trong xì ra, quả bóng bẹp dí mất một nửa.
Nhị Hắc chạy theo sau y, oan ức muốn khóc.
Sao lại phá hoại đồ chơi của tui?
Nó chạy vào phòng bếp tìm Hám Trạch đang rửa bát để mách tội, cắn cắn ống quần của hắn kéo ra ngoài để hắn xem.
Mau đi xem con mèo hư hỏng kia đi!
Hám Trạch buồn cười. Hắn đổ đống đồ chơi của con Becgie nhà mình ra, sờ sờ nó, "Cầm chơi đi."
Nhị Hắc có niềm vui mới, lập tức quên đi quả bóng nhựa bẹp dí ban nãy, ngậm xương gặm lên gặm xuống. Tư Cảnh lấy quả bóng của con chó xả tức, bấy giờ mới thong thả ung dung cất bước đi tới, ném cho Nhị Hắc con chuột đồ chơi.
Y là một con mèo có học, lấy đồ của người khác thì phải đền lại một cái.
Chẳng qua đồ trả lại không giống trước thôi.
Bấy giờ cũng đã đến chiều, ánh mặt trời vừa phải, bạc hà mèo được Hám Trạch bê ra đang bung lá cây ở ngoài ban công. Tư Cảnh lao lực leo trên, nhìn nhìn một lát mới vui mừng phát hiện cây có một nụ hoa màu tím.
Đây là lớn rồi đúng hông?
Hám Trạch cầm bình tưới nước tới, nhìn thấy y bới tung chậu hoa ra xem lại nở nụ cười.
Tư Cảnh dùng đệm thịt cẩn thận chạm vào nụ hoa nho nhỏ, ra hiệu cho Hám Trạch nhìn.
Coi nè!
Nó nở hoa rồi!
"Ừ," Hám Trạch xoa xoa đầu lông, "Lớn rồi."
––––– Mùa xuân tới, cũng là thời gian hoa nở mà.
Tư đại lão lắc lắc đuôi, chăm chú nhìn Hám Trạch tưới nước, hít ngửi một cái lá, cảm thấy rất hài lòng.
A.
Cưng phải mau lớn nhanh đó nhé.
Bạc hà mèo chuyển động phiến lá, dường như đang nhìn lại y. Đầu nhung dựa sát vào lá cây trông tròn tròn, đôi mắt trong trẻo.
... A.
Phân bồn nghĩ thầm, đáng yêu chết đi được.
Danh Sách Chương: