Hám Trạch đưa tay vuốt ve nòng súng, ánh mắt của hắn đầy vẻ kiềm chế cùng nhẫn nãi giống như một con báo săn, bộ dáng này khiến Tư Cảnh cảm thấy lạ lẫm. Y không hợp tác nhiều với Hám Trạch, trong show tống nghệ kia mọi người đều xoã tóc mái, mặc áo nỉ đi giày thể thao, mọi thứ đều tùy ý, vậy nên y chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương khi mặc một bộ đồ nghiêm chỉnh.
Kiểu tóc này trông rất hợp với người đàn ông, để lộ ra gương mặt rõ nét sáng sủa, đường cong cằm gọn gàng, ống tay áo sơ mi được xắn lên để lộ một phần cánh tay. Hắn vịn vào tay người đánh xe ngựa rồi nhảy xuống khỏi xe, trông giống hệt một vị thiếu gia chân chính bước ra từ biệt thự thời Trung Hoa dân quốc.
Bảo sao nhiều fan hâm mộ như vậy.
Tư Cảnh nhúc nhích hai chân, không hiểu sao lại thấy hơi nôn nóng bất an, viên đạn ban nãy như ghim thẳng vào tim y, khiến hai bên tai của y trở nên nóng bừng.
Đây là cảm giác gì?
Tư Cảnh khép chặt chân lại, nghĩ thầm, đã đến lúc phải lục lại phim mèo bị ném trong thùng rác để xem rồi.
Chắc chắn là do lâu rồi chưa làm, nếu không tại sao lại chẳng phân địa điểm đối tượng mà động dục bừa bãi vậy hả!
Hám Trạch đâu phải mèo cái nhỏ xinh đâu!
Nhưng nói vậy, ánh mắt của y vẫn không tự chủ được mà bám sát theo Hám Trạch, nhìn hắn duỗi đôi chân thon dài bước lên trên thảm đỏ sân khấu. Trang phục của hắn hôm nay có vài phân tương tự với vai diễn trong bộ phim điện ảnh kia, sau đó còn quen thuộc nói hai câu vui đùa với người dẫn chương trình, tiếp theo thì bắt đầu đọc diễn văn cảm ơn.
Bất cứ ai quen biết Hám Trạch đều biết rằng mấy lời phát biểu nhận giải này đều đi theo khuôn mẫu có sẵn rồi.
Cảm ơn đạo diễn cảm ơn nhân viên công tác, cảm ơn nhân viên rồi lại cảm ơn người hâm mộ, cuối cùng tỏ vẻ bản thân sẽ tiếp tục cố gắng. Có lẽ người dẫn chương trình hôm nay muốn khai thác được một chút gì đó khác biệt hơn, vậy nên đã đặt thêm câu hỏi, "Hoặc là có nguyện vọng gì, hay mục tiêu nào đó sắp đạt được hay không? Có thể chia sẻ cho mọi người cùng biết một chút."
Hám Trạch đặt tay lên trên micro, có hơi trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt của hắn đột ngột nâng lên nhìn xuyên qua đám người, quái lạ là Tư Cảnh cảm thấy hắn đang nhìn về phía của mình nên y đã nghiêng đầu né tránh theo bản năng.
"—— Nguyện vọng ư?"
"Đúng," người dẫn chương trình nói, "Nguyện vọng."
Ý cười trên khoé môi Hám Trạch càng sâu hơn.
"Tôi hy vọng bản thân có thể chăm sóc bé mèo trong nhà ngày càng cẩn thận hơn, hy vọng em ấy được tự do, khỏe mạnh, vẫn mãi tự tại như bây giờ."
Người dẫn chương trình sửng sốt, nuôi mèo?
Cô có chút không hiểu được việc này có liên quan gì đến liên hoan phim, nhưng nếu Hám Trạch đã nói ra thì tất nhiên không thể hạ mặt mũi của hắn xuống được. Người dẫn chương trình cười hòa giải, "Chỉ sợ đây là nguyện vọng của quan hót phân khắp thế giới này ấy chứ. Mèo nhà Hám Trạch là giống mèo gì vậy? Có thể giới thiệu cho mọi người cùng biết được chứ?"
Hám Trạch đơn giản suy nghĩ một lúc, "Là loại nhỏ nhắn đáng yêu."
"..........."
"Là loại đáng yêu nhất trong số những loại đáng yêu."
".........."
Đây là cái giống quỷ gì mới được, ăn Cornetto [1] mà lớn à?
[1] Tác giả chơi chữ, từ gốc Cornetto- Phiên âm sang tiếng trung là 可爱多- keai duo (khả ái đa), mà từ 可爱多 là hơn cả đáng yêu, đáng yêu nhiều.
Không thể tiếp tục tán gẫu được nữa, người dẫn chương trình trêu chọc hai câu rồi cũng không đi sâu tìm hiểu thêm nữa, Tư Cảnh nhỏ bé đáng yêu ngồi bên dưới khán đài lại đang đỏ bừng mặt một cách khó hiểu.
Không phải cái này đang ám chỉ y hay sao?
Tư đại lão nghĩ thầm.
Rốt cuộc y đáng yêu chỗ nào chứ, y —— y chính là một con mèo khí phách uy vũ cơ mà, là đại lão trùm sò trong giới mèo đó!
*
Sau đêm liên hoan thường sẽ là tiệc tối, Lục đạo tán dóc cùng với Tư Cảnh trên đường đi, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, "Cháu vẫn không nhận quay phim vào mùa xuân à?"
Tư Cảnh đáp: "Không quay."
"Vậy thì đáng tiếc quá," Lục đạo nói, không che lấp được vẻ tiếc nuối trên gương mặt, "Gần đây chú đang có vài kịch bản không tệ lắm, lần trước hai chú cháu mình hợp tác cũng vui vẻ, vốn định thừa dịp mùa xuân năm nay để hợp tác cùng với cháu, tiện thể nhìn xem cháu tiến bộ được bao nhiêu —— sao thời điểm tốt như vậy mà cháu lại cố tình chọn để nghỉ ngơi cơ chứ?
Tư Cảnh cười cười, nói: "Cháu cảm ơn ý tốt của Lục đạo."
Tức là tâm ý đã quyết rồi.
Lục đạo cũng không cố nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ vỗ vai y vài cái rồi rời đi sang chỗ khác xã giao tiếp. Một mình Tư Cảnh đứng bên cạnh bàn thức ăn tươi lạnh để chọn salad cá hồi, ăn được một nửa thì nhìn thấy Bạch Hoành Lễ áo mũ chỉnh tề đi vào từ một cánh cửa khác, nho nhã lễ độ gật đầu với y.
Tư Cảnh: "Từ đâu đến đấy?"
Bạch Hoành Lễ nói: "Tôi được mời đến xem buổi lễ."
Hắn ngồi xuống chỗ bên cạnh Tư Cảnh, trước mặt mọi người nên cũng không dám gọi y là ân nhân, chỉ thấp giọng nói: "Trần Thải Thải cũng đến đây."
Tư Cảnh gật đầu, y đã trông thấy Trần Thải Thải rồi, gương mặt cô nàng trông tốt hơn so với mấy ngày trước không ít, bây giờ đang cầm ly rượu đứng bên cạnh vài người cấp cao trong mấy công ty giải trí.
Nói cũng kỳ quái, từ sau cái lần theo dõi Trần Thải Thải đó, Tư Cảnh vẫn không thể nào tìm ra được cái chỗ ngày hôm nọ.
Thời gian về sau y đã quay lại đó tìm vài lần, nhưng kết quả vẫn là không công rút lui.
"Tôi giao việc này cho hồ ly rồi," Tư Cảnh nói, hồ ly tinh trong miệng y chính là chỉ yêu quái ở trong quán rượu, "Anh ta sẽ hỏi thăm thử giúp tôi, tiện thể thì theo dõi luôn."
Bạch Hoành Lễ lắc lư ly champagne màu hổ phách trong tay, nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu, bọt khí bên trong cuồn cuộn bốc lên, đột nhiên Tư Cảnh hỏi: "Còn hẹn hò xem mắt thì như nào rồi?"
Tay ảnh đế Bạch run lên, vẻ mặt chợt thay đổi, không biết hắn đang nhớ đến cái gì, nụ cười trên khóe miệng căng cứng lại, "Hẹn hò?"
Tư đại lão: "Không phải anh bảo có đính ước từ bé sao?"
"Không có!" Bạch Hoành Lễ ra sức phủ nhận, chùi sạch sẽ chuyện này, "Không hề.... không hề có đâu, cậu nghe lầm rồi."
Cái gì mà hẹn hò xem mắt chứ, đến bây giờ cũng không hề có.
Hắn cứng đờ đứng dậy, cùng tay cùng chân rồi rời đi nhanh chóng, Tư Cảnh nheo mắt nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn một lúc lâu, nhạy cảm đánh hơi được mùi drama.
Vậy là toang rồi à?
"Cũng không hẳn là toang," vào lần quay show tống nghệ lúc cuối năm, ảnh đế Bạch vừa cần cù chăm chỉ bóp chân mèo vừa nói, cảm thấy xấu hổ kinh người, "Nhưng, nhưng mà không được giống với tưởng tượng của tôi ấy....."
Mèo chân ngắn vươn người ra, thoải mái đến mức phát ra vài tiếng lầm bầm từ trong cổ họng.
Không giống chỗ nào?
Mười mấy năm không gặp thì chắc chắn sẽ có đôi chút thay đổi chứ, cũng đâu phải tiểu yêu, bây giờ đều trưởng thành cả rồi, nếu còn giống y hệt năm đó thì mới là lạ ấy.
Ảnh đế Bạch bóp bóp chân mèo, mấp máy môi nửa ngày mới chịu nói ra.
"Cậu ta....."
"Cậu ta đã thay đổi giới tính."
"Bịch", mèo chân ngắn lăn bộp một phát từ đùi hắn xuống thẳng dưới đất, Bạch Hoành Lễ giật mình, vội vàng duỗi tay ôm lên, Tư Cảnh mở to đôi mắt mèo màu xanh ô liu ra, cặp mắt tràn ngập dáng vẻ không thể nào tưởng tượng nổi.
Thay đổi cái gì cơ?
"Giới tính," Ảnh đế Bạch nói, trong lòng cũng muốn tìm ai đó để giãi bày tâm sự, "Chủng tộc của bọn họ......:"
Hắn nói hết mọi chuyện liên quan đến đặc tính của chủng tộc này ra cho y nghe. Bạch Hoành Lễ không có bạn bè gì mấy, mấy người tính tình hợp nhau trong công tác thì đều là con người, loại chuyện như này trừ ba mẹ ra thì không thể nói cho ai nghe được nữa. Nhưng dù sao hắn vẫn bất đồng vai vế cùng ba mẹ, góc độ nhìn nhận vấn đề cũng không giống, vất vả mãi mới có người chịu nghe nên bây giờ hắn không thèm quan tâm đến vấn đề đây có phải thiên địch của mình hay không, tuôn hết mọi băn khoăn lo lắng trong lòng mình ra. Cuối cùng hỏi: "Ân nhân cảm thấy thế nào?"
Tư Cảnh meow một tiếng, đồng tình vỗ vào chân của cá chép bự.
Khổ thân.
Đây chính là một đóa hoa hiếm thấy trong giới sinh vật.
Cá chép bự sầu đến mức rụng tóc, ỉu xìu cúi đầu xuống đấm chân tiếp cho y, xoa lông mèo thành từng gợn như cánh hoa.
Ba tập show tống nghệ đều có chủ đề khác nhau, chủ đề lần này là "Bạn bè của chúng ta", tập trung vào chó mèo hoang. Tư Cảnh vô cùng thích mèo hoang nên mấy trò chơi trước đó y đều hoàn thành suôn sẻ, y chỉ hướng đông thì mèo không dám đi hướng tây, mà đã bảo đi hướng nam thì mèo hoang sẽ không dám đi hướng bắc. Y ngồi xổm một chỗ, cho dù chẳng cầm cái gì trong tay thì vẫn sẽ có mèo tự động tìm đến rồi ra sức vây quanh người y.
Nhân viên hiện trường khá hâm mộ thích thú, nhìn cá khô trong tay mình rồi nói: "Anh Tư với ảnh đế Bạch được chào đón ghê nhỉ."
Bạch Hoành Lễ kinh hồn bạt vía thu lại mùi hương của mình, nhưng vẫn có mèo nghi ngờ chạy đến, lắc lắc râu rồi thò đầu ngửi người hắn. Hắn lo lắng hoảng sợ nhìn chúng quanh quẩn xung quanh, trông dáng vẻ giống như hắn đang muốn lập tức biến đuôi cá và lao thẳng đầu xuống nước để tẩu thoát.
Khi nghe thấy lời nói của nhân viên hiện trường, càng không nén nổi tủi thân.
Hắn tuyệt đối không ham muốn gì cái kiểu chào đón này đâu!
Ảnh đế Bạch cứng đờ người định xua đuổi, "Đi, đi đi."
Mèo ta ngửi thấy mùi tôm cá tươi sống không thể khống chế nổi đang tỏa ra từ người của động vật hai chân này, không chỉ không rời đi mà còn nhe răng nanh nhìn hắn, bày ra động tác uy hiếp vồ người mà mọi khi nó hay làm.
Hức!
Cá chép to béo lập tức không dám xua đuổi nữa, chỉ để kệ cho đám mèo vây quanh mình, không biết phải làm sao.
Lão yêu quái ngàn năm Hám Trạch không giống với Bạch Hoành Lễ mang máu lai trong người, khả năng kiềm chế hơi thở tất nhiên cũng không cùng cấp bậc, mặc dù đang đứng giữa một đàn mèo nhưng không hề bị chúng quấn đến. Hắn cất bước đi về phía trước, nhìn bộ dáng Tư Cảnh đang ngồi xổm nói chuyện với chúng nó, trong mắt tràn ngập ý cười.
Đạo diễn cầm loa đọc lời mở đầu, "Tất cả mọi người đều biết mèo hoang sẽ động dục vào mùa xuân, lúc này chúng càng dễ dàng sinh sản nhiều hơn. Không có ai nuôi dưỡng, cũng không có người chăm sóc, cho dù có sinh ra thì thời gian sống của chúng cũng không được lâu dài."
"............"
Tư Cảnh đột nhiên sinh ra dự cảm không ổn.
"Đúng!" Đạo diễn nói, "Chúng ta cần mang chúng đến trạm cứu hộ phía trước, đây là bước quan trọng của chúng ta, trước khi mùa xuân đến, cần phải triệt sản cho đám mèo này ——"
"..........."
Gì?
Gì cơ??
Chân của Tư Cảnh như cắm rễ trên mặt đất, không hề động đậy một chút nào, y nâng mắt lên nhìn một cách sâu kín, tổ chương trình vẫn chưa hề phát hiện ra nên vẫn tiếp tục phổ biến tầm quan trọng của triệt sản, "Việc này giúp tính tình của chúng không còn nóng nảy, đồng thời phòng ngừa khỏi ảnh hưởng của kỳ động dục và kéo dài tuổi thọ....."
Nói tóm lại, bắt buộc phải triệt sản.
Tư Cảnh nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu trừng mắt nhìn mèo dưới đất, bây giờ đồng loại của y vẫn chưa nhận ra rằng chúng sắp bị biến thành thái giám, cái đuôi mèo vẫn cứ quấn quýt quanh chân, vẫn cứ meo meo gọi y. Bên dưới chiếc đuôi đó chính là hai hòn bi căng tròn lắc lư, không mảy may biết bản thân sắp phải đối mặt với vận mệnh rời xa vị trí này.
Tư đại lão lùi từng bước về phía sau.
Bây giờ y đang nghi ngờ tổ chương trình muốn troll y.
Bảo y đến nhìn mấy con mèo bị triệt sản, việc đó cùng với việc Bạch Hoành Lễ phải đứng nhìn cá nướng có khác gì nhau không?
Đây rõ ràng là lời uy hiếp trắng trợn!
Cũng may tổ chương trình không có ý định xách hết tất cả mèo đi triệt sản, chỉ có một con mèo sống buông thả nhất trong đám đó, đầu sỏ khiến cho vài con mèo cái sinh con đã bị xách gáy đặt lên bàn mổ. Bác sĩ tại trạm cứu hộ khá hiểu rõ về nó, giới thiệu: "Con mèo này đã có ít nhất hai mươi mấy đứa con rồi. Nó còn có bệnh di truyền, mèo con sinh ra đều không sống được bao lâu, bây giờ cũng không có con nào còn cả."
Bình thường con mèo này đã đi gây họa cho không ít những con mèo cái thuần khiết vô tội, quả thực là một cái "điều hòa tổng" [2], là một con mèo cặn bã chuẩn không cần chỉnh
[2]. (Từ lóng) Dùng để ám chỉ một người đàn ông cùng lúc đối xử tốt với nhiều cô gái giống như một chiếc điều hòa tổng phát ra cho tất cả mọi người cùng dùng vậy.
Điều hòa tổng đang trợn trừng đôi mắt màu xanh nước biển của nó, bộ dáng vô cùng tủi thân, nó kêu eo éo, hoàn toàn không ăn năn chút nào đối với hành vi trong quá khứ của mình, vẫn cố gắng vùng vẫy giãy giụa liên tục.
Sau đó nó bị chị gái y tá không thương tiếc ôm chặt lấy, túm lấy chân rồi cạo bớt một nhúm lông, "Tiêm trước đã nhé."
"............"
Tư đại lão quay lưng lại trong vô thức.
Ống tiêm đẩy vào, "điều hòa tổng" kêu thảm thiết chỉ trong nháy mắt, "Méo ồ!"
Chị gái y tá nhanh chóng đè chặt nó lại.
"Đi thôi, vào phòng phẫu thuật."
Tư Cảnh nhìn theo nó, cảm xúc trở nên lẫn lộn phức tạp, không muốn bước về phía cửa chút nào, trái lại thì Trần Thải Thải có vẻ hứng thú lắm, kiên quyết bước lên phía trước, "Phẫu thuật như thế nào vậy?"
Còn phẫu thuật kiểu gì nữa hả?
Tư Cảnh sốt ruột muốn lao thẳng về phía cô ả rồi meo meo, dùng dao, nhấc dao lên, trứng rớt xuống đó! —— Có hiểu không hả?
Hiện trường hành hình như này thì có cái gì hay mà xem hả!
Y không khỏi kẹp chặt hai chân của mình lại, quyết định lúc nào quay về phải đệm mấy lớp che chở bảo vệ cho hai viên bi cục cưng của mình.
Con mèo bên trong lại kêu, Tư Cảnh nuốt ngụm nước bọt, suy nghĩ trong lòng càng trở nên sáng tỏ hơn.
—— muốn đồ thật cơ.
Danh Sách Chương: