Kim đồng hồ điểm mười hai giờ báo hiệu đã chính thức bước sang mùa xuân.
Hồ ly tinh trong quán rượu yêu quái đang lau chùi chiếc cốc trong tay, ánh mắt đăm đăm hướng ra cửa sổ, hỏi, "Tới rồi?"
Poodle nói: "Không tới."
Cậu ta mới chỉ nói một câu mà khuôn mặt đã đỏ ửng, không cả dám liếc mắt nhìn hồ ly tinh lấy một cái, lúng túng cúi đầu. Hồ ly tinh không yên lòng nên chẳng để ý đến, lập tức bưng cốc vừa được lau chùi đi vào bên trong.
Poodle nhắm mắt bám đuôi theo, mãi lúc lâu sau mới nói ra được câu: "Vẫn còn lo lắng à?"
"Sao có thể không lo cho được," người đẹp tóc dài nở nụ cười nhẹ, lẩm bẩm, "Con mèo đần đó.... đã bảo cậu ta đến đây vào lúc này rồi."
Poodle nói: "Đến đây...."
Cậu ta vẫn còn nửa lời giấu giếm chưa nói ra. Đến đây thì có thể làm thế nào được?
Đau đớn phải chịu một chút cũng không thiếu, chuyện bản thân phải chịu đựng thì vẫn chỉ có mình bản thân hứng chịu nó. Với kiểu tính tình kiêu ngạo của Tư Cảnh, làm sao y có thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng đó của mình.
Hồ ly tinh không nói nữa, nhưng lại im lặng tiến lên phía trước.
Từ lúc nào nhỉ?
Từ cái năm anh nhìn thấy người thanh niên kéo theo thanh đao đẫm máu bước ra khỏi thôn làng cho đến tận bây giờ, tuy chỉ mới trôi qua mấy chục năm nhưng cứ ngỡ như đã trôi qua nhiều thế kỷ.
Poodle theo sát hai bước, vẫn khó hiểu như cũ.
"Thế nhưng thiên phạt vẫn có thể biến mất," cậu ta thấp giọng nói, "Chỉ cần thành tâm ăn năn....."
"Đó mới là vấn đề đấy," hồ ly cắt đứt lời nói của cậu ta, cười khổ, "Cậu ta không hề ăn năn."
Chỉ cần Tư Cảnh còn sống trên cõi đời này thì không thể nào có chuyện y sẽ cảm thấy ăn năn hối lỗi với hành vi giết người ngày trước của mình. Tuy nói ra nghe có vẻ nực cười, nhưng đó chính là lòng tin.
Gió từ từ nổi lên.
Tư Cảnh một mình nằm trên giường trùm chăn kín mít, những cơn ớn lạnh đến rợn người vẫn truyền ra từ sâu trong xương tủy, chậm rãi lên men giống như có người đang cầm một thanh đao sắc bén khuấy động bên trong.
Tư Cảnh nghiêng người, cắn chăn, không rên lấy một tiếng.
—— Đây mới chỉ là bước dạo đầu thôi.
Khi cơn đau đớn đột ngột ập đến, đến cả tiếng kêu đau y còn không thể nào thốt ra được, lưng cong xuống, trên mu bàn tay xanh trắng đang nổi lên từng đường gân, để lộ ra sắc mặt trắng bệch như bị nghiền nát rồi ném thẳng vào thùng chứa rác, lại càng giống như có một cây kim thép dài đâm thẳng xuống đỉnh đầu, từ đầu cho đến chân đều run cầm cập.
Y dần dần cảm nhận được vị máu tanh tưởi trong khoang miệng, đầu lưỡi đã bị cắn nát rồi.
Ý thức mông lung quay cuồng, nhưng dưới chân lại nhẹ nhàng như bay lên, đến khi chân chạm đất thì mới biết mình đang ở một mảnh đất vàng quen thuộc. Trong tay y cầm đao, có thể nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch của mình.
Phù, phù.
Tiếng thở dốc kịch liệt, người trước mặt gục đầu xuống, khóc lóc cầu xin bằng một thứ ngôn ngữ y không thể nào nghe hiểu được, nước mắt giàn giụa chảy xuống thấm ướt nền đất vàng bên dưới.
"Cậu có ân hận không?"
Có một giọng nói hỏi y, buộc y phải mở mắt ra nhìn mọi thứ trước mắt.
"Cậu có hối hận —— vì đã tước đoạt đi mạng sống này không?"
Tư Cảnh vẫn cầm thanh đao trên tay, ánh mắt lặng yên nhìn chằm chằm người đàn ông trên đất, lập tức nâng chuôi đao lên lần nữa ——
Y không hề có một chút do dự nào.
Đau đớn càng lúc càng dữ dội, từ đầu cho đến chân, từng lỗ chân lông đều như muốn gào thét —— cổ tay Tư Cảnh run run, y cắn chặt răng, vẫn gắng gượng nâng đao kề lên cổ người đàn ông, một động tác nhỏ này đã tiêu hao hết sạch sức lực của y, Tư Cảnh vẫn cố chấp ấn cổ tay xuống cắt thẳng vào da thịt.
Đột nhiên đầu gối bị va đập thật mạnh một cái, y té ngã trên đất.
"Cậu có hối hận không?"
Giọng nói kia vẫn đang hỏi y.
"..........."
Tư Cảnh không trả lời, ngược lại thì y lại chậm rãi đứng dậy, vẫn kề đao lên cổ người đàn ông như cũ. Trong khoang miệng y tràn đầy máu, nhưng dường như y không hề cảm nhận được gì, chỉ để lộ ra ánh mắt dữ dằn, tàn nhẫn gằn từng tiếng một: "Mẹ nó, đừng có nói đến cái gì hối hận ở đây ——"
Ấn mạnh thanh đao xuống, người đàn ông hét lên rồi ngã lăn ra đất.
"Cho dù cảnh tượng này có lặp đi lặp lại một ngàn hay một vạn lần, tôi cũng tuyệt đối không hối hận!"
Cho dù....
Cho dù có cho tôi vô số lần lựa chọn ——
Tôi vẫn sẽ giết chết gã.
Giết!
Cảnh tượng trước mắt trở nên đỏ ngầu, không thể nào phân biệt ra được cái gì nữa, toàn thân Tư Cảnh run rẩy nhưng tay y vẫn nắm chặt lấy thanh đao.
Bạc hà mèo ở ngoài ban công dần nhận ra có gì đó không đúng, gió trong phòng càng lúc càng mạnh, nhiệt độ càng thấp, nó lờ mờ nhận ra điều gì đó, dùng hết sức rút rễ ra khỏi đất, chống lên thành chậu, dùng hết sức bật nhảy ra bên ngoài.
Bạc hà mèo quơ cành lá, thử thăm dò mở cửa, dây leo quấn chặt lấy tay nắm cửa rồi dịch chuyển nó.
Cửa không mở ra được, bị khóa trái.
Nó không chút do dự dịch chuyển quay về phía ban công, khoảng cách từ đây đến ban công nhà Hám Trạch cũng không xa lắm, nó nhảy vọt qua, lá cây bám sát vào cửa sổ.
Tư Cảnh ở trong phòng vẫn ôm chặt lấy đầu gối bản thân.
"Mèo nhặt được ở chỗ nào đây?"
"Gầy tong teo như con chuột nhắt vậy, chỉ sợ không sống nổi....."
Người đàn ông nhặt y về mỉm cười, đồng thời ôm y vào trong lòng.
"Tốt xấu gì cũng là một sinh mạng," người đàn ông nói, "Đâu thể để nó chờ chết ở ven đường đúng không?"
—— Đây là ngôi nhà thứ hai.
Là một ngôi nhà bằng đất, trông vàng vọt xấu xí, mái hiên lại thấp tẹt, dưới đó còn được dùng để phơi ớt với phơi ngô trong mùa thu hoạch, lúc Tư Cảnh còn nhỏ thì y hay nhìn chằm chằm vào chúng, y mơ hồ nghĩ rằng chúng là một cái gì đó ăn ngon miệng.
Nhưng hình ảnh đó cũng vỡ nát ra thành từng mảnh, có người dừng lại trước mặt y, duỗi tay tóm gáy đưa y vào trong nhà. Người đàn ông trong gia đình đó đã cắn chặt răng cầm lấy dao bổ củi, lao thẳng ra bên ngoài không hề quay đầu lại.
Tư Cảnh ở phía sau lảo đảo chạy sát theo, bất luận bốn chân có di chuyển nhanh đến mấy thì cũng vẫn không thể theo kịp bước chân của người đàn ông.
Đừng đi!
Y trèo qua ngạch cửa rồi ngã mạnh xuống nền đất vàng bên dưới. Bên ngoài toàn là âm thanh của lửa đạn, không biết pháo đạn từ đâu bắn tới oanh tạc khu vực cách đó không xa, đất đá bắn tung tóe suýt chút chôn vùi y.
Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những phi cơ đang bay lượn tầm thấp trên không trung, chúng lần lượt ném từng cái gì đó xuống bên dưới.
Người đàn ông nói: "Bé Hoa, nghe lời nào."
Anh ta lại quay trở về, một lần nữa túm bé mèo con nhét xuống dưới cái vại, vại được giấu ở bên trong một cái rương dưới gầm giường, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ, nhìn từ bên ngoài trông có vẻ kín đáo chặt chẽ.
"Ở lại đây ——", người đàn ông cắn răng nói, "Mày ở lại chỗ này nhé."
Vậy còn anh thì sao?
Tư Cảnh hoảng hốt nằm sấp xuống nhìn anh.
Anh đi đâu vậy?
Vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tay anh ta còn run rẩy, gằn từng tiếng nói: "Tao đi giết người."
Anh dùng tay vuốt ve đầu mèo một lần cuối cùng, bàn tay đó ướt đẫm máu, Tư Cảnh biết máu này từ đâu tới, cách đó không lâu, y đã tận mắt nhìn thấy bà chủ của gia đình này không thể nào tỉnh dậy được nữa, cho dù y có có cố gọi như thế nào.
Cái bụng lồi lên của bà chủ cũng biến mất.... cái gì cũng biến mất hết.
Y há mồm cắn chặt lấy ống tay áo người đàn ông.
Chạy trốn đi!
Anh cũng phải đi trốn đi thôi ——
"Ngoan ngoãn nào," người đàn ông nói, nhìn bộ lông đã bị máu nhuộm đỏ của y, "Trong số chúng ta, ít nhất phải còn một đứa còn sống chứ."
Bên ngoài truyền đến tiếng cười, tiếng súng, tiếng gào thét chói tai.... đủ loại âm thanh hỗn tạp đan xen vào cùng một chỗ, trong không khí toàn là mùi thuốc súng, khiến người ta càng khó lòng chịu đựng nổi mùi máu tươi. Có cái gì đó đã bị đốt cháy rụi, khói đen bốc lên bay vào trong nhà, Tư Cảnh bị người đàn ông nhét vào trong rồi đẩy mạnh xuống dưới gầm giường, chờ đến khi khó khăn chui ra được thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông nữa rồi.
Toàn bộ thôn làng cũng biến mất, chỉ còn lại mình y đứng trên mặt đất. Y lại mất đi ngôi nhà rồi.
Đây là lần thứ hai Tư Cảnh bị vứt bỏ.
Nhưng lần này y bình tĩnh hơn so với lần trước, y chờ đợi ở đó khoảng chừng hai ngày nhưng vẫn không thấy có ai trở về, y tập tễnh bước đến hít bạc hà mèo yêu quý của mình một lần cuối rồi duỗi chân bước từng bước ra phía ngoài.
Thiên đạo không biết được hết mọi chuyện, thiên đạo cũng chẳng hiểu được.
—— Khi bước chân đầu tiên của y bước ra ngoài, nội tâm của y đã không dao động rồi.
"Cậu có chắc không?"
Giao long giúp đỡ y hóa hình nói, "Từ xưa đến nay, hai giới con người và yêu quái đã không can thiệp vào chuyện lẫn nhau, dựa vào thiên phú của cậu thì chỉ cần một thời gian nhất định là có thể tu luyện thành một đại yêu rồi. Nhưng nếu cậu can thiệp vào đó, chỉ sợ hàng năm về sau sẽ phải chịu nỗi đau khoét xương xẻo thịt, cậu thực sự đã chắc chắn?
Đừng nói đây chỉ là chủ ý hiện tại.
Cho dù phải chịu đau đớn mấy trăm mấy ngàn năm, cho dù có tan biến thành cát bụi.
Y đã đứng ở đây, y chắc chắn sẽ không bao giờ lùi bước.
"Hối hận cái gì?"
Tư Cảnh cười nhạt.
"Nói thật ấy, lúc giết chết bọn họ..... đó chính là khoảng thời gian tôi cảm thấy vui sướng nhất."
Hiển nhiên thiên đạo không cảm thấy hài lòng với câu trả lời này, cơn đau ngày càng dữ dội hơn, như thể muốn giã nát y thành từng mảnh nhỏ rồi thô bạo chắp ghép lại với nhau —— trong lúc ý thức mông lung, hình như đã có người mở cửa phòng ra, vội vã tiến về phía y. Dường như y được ai đó kéo vào trong lồng ngực, cơ mà toàn thân y vẫn bị bao vây bởi băng và lửa nên không thể tập trung tầm nhìn nổi, Tư Cảnh co quắp người như cũ, đột nhiên y lại ngửi thấy mùi gì đó.
Mùi hương quen thuộc.
Trái tim y thả lỏng từng chút một, mí mắt chợt nặng dần, trước mắt chỉ còn một mảnh tối tăm và rồi y hoàn toàn bất tỉnh.
Thiên phạt lần đầu tiên đã mất cả một đêm, lúc tỉnh lại đã là gần trưa hôm sau. Khi Tư Cảnh mở mắt ra, cả người y chẳng còn chút sức lực nào, gân mạch toàn thân tưởng như đều bị chặt đứt, y nằm trên giường gắng gượng duy trì chút sức sống còn lại cuối cùng.
"Nước...."
Có người đang kiểm tra nhiệt độ rồi bưng cốc đưa qua, điều chỉnh tầm nhìn mất một lúc thì mới nhận ra đó là Hám Trạch. Người đàn ông mím chặt môi, sắc mặt cũng chẳng đẹp đẽ tí nào, từ trong ra ngoài đều lộ vẻ u ám.
"Anh ——" Tư đại lão muốn nói, sao anh lại ở đây, nhưng giọng nói khàn khàn, y không thể cất lên lời nào cả, chỉ có thể cố dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông.
Hám Trạch trầm giọng: "Tôi có chìa khóa."
Dù sao đây cũng là nhà của hắn, Tư Cảnh hiểu được, cuộn chăn, không rên một tiếng nào.
Hám Trạch không hỏi đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ bưng bát cháo đã nấu xong rồi đút cho Tư Cảnh ăn từng miếng một, Tư Cảnh không có một tẹo sức lực nào nên chỉ có thể giống hệt một con mèo vô dụng nằm yên cho hắn chăm sóc, tay vẫn còn hơi run rẩy.
Thìa vừa mới chạm đến môi, y không khỏi nhăn mày để lộ vẻ mặt khác thường. Hám Trạch đặt bát xuống, "Há miệng."
"........."
Tư Cảnh miễn cưỡng há miệng, duỗi đầu lưỡi ra ngoài. Y cắn rất mạnh, mạnh đến mức để lại vết thương rất sâu trên lưỡi, Hám Trạch nhìn xong không nói một câu nào, xoay người đi ra khỏi cửa.
Đến khi quay trở lại, trong tay đã cầm theo thuốc, uống mấy viên thuốc vào bụng rồi xịt thuốc lên đầu lưỡi, cảm giác đau rát đã đỡ đi không ít, miễn cưỡng thì vẫn có thể bật ra được vài tiếng. Tư Cảnh ngậm thuốc viên trong miệng mà không hiểu sao thấy hơi chột dạ, tìm chủ đề rồi khàn giọng nói: "Đây là thuốc của hiệu nào vậy?"
Hiệu quả trị liệu tốt ghê đấy.
Hám Trạch vẫn không nói chuyện, chỉ nâng mắt nhìn thoáng qua phía y, không hiểu sao ý tứ hàm xúc đó lại khiến cho con mèo bá chủ một phương này cảm thấy hết cả hồn, co rụt người vào trong chăn.
Sau khi co rụt người xong thì lại cảm thấy không đúng lắm, đây là việc của mình cơ mà, chột dạ cái quái gì?
Y lại thò đầu ra lần nữa, lần này cây ngay không sợ chết đứng hơn.
Ăn được non nửa bát cháo, Hám Trạch đặt bát lên trên tủ đầu giường, âm thanh đặt bát xuống phát ra khá to, Tư Cảnh biết rằng có lẽ đã bắt đầu khởi binh vấn tội rồi.
Quả nhiên, người đàn ông mở miệng: "Đã có chuyện gì xảy ra à?"
Tư Cảnh: "Gì cơ?"
"Chuyện của cậu hôm nay." Ánh mắt người đàn ông nặng nề, "Cách đây không lâu cậu đã làm kiểm tra sức khỏe rồi, không có gì bất thường cả."
Cho nên đừng có nghĩ đến việc lấy lý do cơ thể không thoải mái để lừa bịp tôi.
Tư Cảnh bình tĩnh đối diện với hắn, một lúc lâu sau mới dời tầm mắt đi, không được tự nhiên nói, "Có mắc mớ gì đến anh?"
Hám Trạch: "Tư Cảnh."
Giọng nói đầy vẻ tức giận.
"Sao anh cứ dùng giọng điệu như thẩm vấn người có tội thế?" Tư đại lão bực tức nói, "Anh nghĩ mình là cảnh sát thật đấy à?"
Không biết tại sao, y sụt sịt vài tiếng, cảm thấy hơi tủi thân.
Mẹ nó tui sắp đau đến chết rồi.
Anh đã không dỗ thì thôi, sao còn làm như kiểu đang huấn luyện mèo vậy chứ!
Dù sao Tư Cảnh cũng là một con mèo nhà, được người khác nuôi dưỡng lâu như vậy nên cũng bị nuông chiều sinh hư, có lúc ở nhà chỉ rớt vài cọng lông thôi mà y đã có thể nũng nịu kêu meo meo rồi, bây giờ phải chịu đau đến mức này mà đến một người để nói ra cũng không có.
Y gục đầu xuống, cảm thấy chẳng có chút ý nghĩa gì cả nên lại co rụt vào trong chăn.
"Nếu anh muốn nói việc này thì anh mau rời đi hộ cái."
Ở lại chỗ của tui làm cái gì chứ.
Y kéo chăn trùm qua đầu, người đàn ông bên cạnh vẫn không chịu nhúc nhích, hồi lâu sau y mới nghe thấy tiếng Hám Trạch thở dài một hơi rồi gọi tên y, duỗi tay vén chăn lên.
Nhóc mèo con đang bọc người trong chăn quắc mắt nhìn trừng trừng, túm chặt chăn lại.
Không buông!
Cuối cùng y vẫn không đủ sức lực để kéo thắng được Hám Trạch, sau vài lần giằng co thì chăn đã bị kéo đi mất. Tư Cảnh lộ mặt lần nữa, vẫn đang trợn mắt, "Anh ——"
Lời nói còn chưa dứt, Hám Trạch đã đột ngột tiến lại gần bịt môi của y lại.
Chỉ là một nụ hôn bình thường qua loa như chuồn chuồn lướt nước.
Tư Cảnh ngây người, mãi cho đến khi thấy môi mình trở nên ẩm ướt thì mới kịp phản ứng lại, lông tóc trên đầu như muốn nổ tung.
"Anh mẹ nó làm cái quái gì vậy?"
Vẻ mặt Hám Trạch vẫn bình tĩnh như cũ.
"Em vừa mới hỏi, tôi dựa vào đâu mà quản chuyện của em."
"........."
Mẹ nó đồ biến thái!
Hám Trạch nói: "Chỉ bằng cái này."
Hắn lại cúi đầu xuống lần nữa, vốn dĩ Tư Cảnh còn muốn xê dịch trốn tránh, nhưng càng đến gần thì mùi hương trên người hắn lại càng rõ ràng hơn, y ngửi trúng thì thấy chẳng khác gì cảm giác bị hải yêu Siren mê hoặc, chếnh choáng say sưa, trong đầu tràn đầy cảnh tượng tươi đẹp. Thậm chí không cần đại não ra chỉ thị, tay y đã tự giác vòng qua ôm lấy cổ đối phương rồi.
Lần này so với lần trước chân thật hơn rất nhiều. Bá mèo một phương hoa mắt chóng mặt, liều mạng lao đến liếm, muốn ép hết sạch nước ở bên trong ra để nuốt trọn hết, mãi cho đến khi tướng quân phe địch mang theo binh mã tiến quân thần tốc đến mở chốt cổng thành, lúc này y mới khép hàm lại, mơ hồ oán giận, "Đau muốn chết."
Hám Trạch nặng nề thở dốc, dỗ dành nói: "Há miệng ra nào."
Đầu óc Tư Cảnh vẫn còn mê man giống như uống nhầm rượu giả, nhưng vẫn duỗi đầu lưỡi màu hồng của mình ra cho hắn nhìn. Tuy đã xịt thuốc rồi nhưng sao có thể lành lặn nhanh được —— Hám Trạch nhìn một lát rồi ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm láp.
Nhóc mèo con khẽ run rẩy, lại thêm việc ban nãy uống không ít từ miệng đối phương, lập tức cảm thấy lỗ tai bắt đầu nóng rực lên, khẩn cấp lật mặt đẩy người ra bên ngoài.
"Đừng hôn nữa!"
Hám Trạch nhướn mày, thay vì thả lỏng thì hắn lại càng trói chặt hơn.
Tư Cảnh thực sự sốt ruột, y cảm thấy đuôi của mình đã mọc ra khiến cho sau quần phồng lên rồi, mắt thấy nó sẽ chui ra ngoài chỉ trong chốc lát, "Đừng ——"
Đầu lưỡi bị mút một phát, y hoàn toàn mất khống chế, một bên tai mèo run rẩy mọc ra, tiếp sau đó là bên tai còn lại, không chờ Tư Cảnh dùng tay che đậy, đuôi mèo lông xù màu trà sữa cũng đột ngột chui ra khỏi quần áo rồi đập thẳng vào mặt Hám Trạch, lắc lư hết bên này lại sang bên kia.
Con mèo yêu nhỏ bé Tư Cảnh đã hoàn toàn bị bại lộ.
Hám Trạch bỗng nhiên bị đuôi mèo chặn tầm nhìn: "............."
Hắn bình tĩnh cầm cái đuôi rồi đẩy nó sang, phía sau là nhóc mèo con đang trừng mắt suy nghĩ, hình như vẫn chưa hoàn hồn lại sau cơn shock lần đầu tiên trong lịch sử bị tụt mũ giáp trước mặt loài người.
".........."
".........."
Chuyện quái gì vậy?
Hám Trạch nhìn bộ dáng này của y, trong lòng cảm thấy mềm mại đến mức rối tinh rối mù, thấp giọng nói: "Tư Cảnh."
Hai chữ này đã gọi lý trí của y quay về. Tư đại lão luống cuống tay chân nhét đuôi mèo trở về, quay đầu lại với ý đồ thôi miên hắn, "Ban nãy anh nhìn lầm rồi, không có đuôi đâu."
Hám Trạch nhắc nhở: "Còn có trên đỉnh đầu của em nữa."
Tư Cảnh vội vàng bịt chặt hai lỗ tai lại, hung dữ nói, "Cũng không có lỗ tai!"
Không có, anh vẫn chưa hề phát hiện ra cái gì cả!
Tất cả đều là nằm mơ!
Hám Trạch dở khóc dở cười, "Tôi đã nhìn thấy rồi."
Tư Cảnh chặt đinh chém sắt, phản bác lại, "Không, ban nãy anh vẫn chưa tỉnh ngủ."
Mẹ nó tất cả đều là giả dối!
Có thể nói rằng việc này khá là lừa mình dối mèo.
Y lẩm bẩm quay người, lại lần nữa bọc kín bản thân vào trong chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt đầy cảnh giác. Hám Trạch nhìn thấy, ánh mắt vừa dịu dàng vừa rối rắm, duỗi tay tới, "Mèo đần."
Hắn thò tay vào trong chăn sờ soạng cái đuôi to lớn một phen, rồi lại vòng ngược lên xoa nắn hai lỗ tai.
Nhóc mèo con bị hắn sờ đến mức rùng mình, thoải mái không chịu được.
"Grừ....."
Hám Trạch tăng thêm chút độ mạnh yếu khi xoa nắn lỗ tai, vuốt ve tầng lông tơ mỏng manh mềm mại bên trong. Biên độ run rẩy của Tư Cảnh càng lúc càng lớn, cơ thể chợt cứng đờ lại, ôm chặt lấy tay hắn, "Chờ chút đã....."
"Làm sao?"
Hám Trạch hỏi lại, thu tay về, hình như trong lúc vô ý đã đụng trúng cái gì đó, không khỏi ngẩn ra.
Tư Cảnh đối diện ánh mắt hơi kinh ngạc của hắn, gần như muốn nghiến răng.
"Nhìn cái gì?"
Nhóc mèo con trừng mắt tỏ vẻ hung ác.
"Chưa từng thấy —— chưa từng thấy thời kỳ động dục à?"
Mẹ nó chứ, đã biết tui là một con mèo rồi, lại còn không biết loài mèo sẽ làm gì vào thời gian này à!
[10/02/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Mẹ nó chứ, đã biết tui là một con mèo rồi, lại còn không biết loài mèo sẽ làm gì vào thời gian này à!
Hám Trạch: Không biết.
Tư Cảnh:.............
Hám Trạch: Em phải cho tôi xem thử.
Tư Cảnh:............
Đừng có ai ngăn cản tui, hiện giờ tui muốn đi báo cảnh sát. Chú cảnh sát ơi, đến đây mà nhìn xem, chỗ này có người muốn đua xe vượt giống loài này!
Danh Sách Chương: