Mục lục
[Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

chương 10: nô lệ.

Quay trở lại thủ dô Hà Nội, giờ đây mọi thứ thực sự không bằng được như thời bao cấp. Hầu như mọi thứ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày như lương thực, điện, nước, và xăng dầu đều bị quân của Hắc Đế quản lý. Con rồng cháu tiên còn mắc kẹt tại đây mặc dù đã được ra lệnh là quay lại đời sống hàng ngày, nhưng xem ra việc đó là không thể. Tú bây giờ là người cầm quyền chính thức tại Hà Nội, hắn ép người dan phải tham gia lao động sản xuất không công, và nếu ai muốn có được một cuộc sống yên ổn, hay như có những vật dụng hàng ngày để tồn tại thì sẽ phải gia nhập dưới trướng Hắc Đế. Nói là gia nhập thế thôi, nhưng thực chất chỉ cần một người đồng ý đầu quân cho Hắc Đế, hắn sẽ phái quân của hắn ghi lại tên tuổi, địa chỉ. Thêm vào đó xăm một chữ hán cổ ngay tại vai để đánh dấu người này, và chữ cổ này có ý nghĩa là “nô lệ”. Những người sau khi đã gia nhập Hắc Đế thì vẫn phải đi lao động sản xuất như thường, chỉ có điều là họ sẽ có quyền được sử dụng các phương tiện đi lại, được phân phát nước, lương thực, và các vật dụng hàng ngày khác. Có rất đông gia đình vì không chịu nổi cái cảnh sống kham khổ này mà họ đã phải cam tâm nhắm mắt để đi đầu quân cho quỷ dữ. Nhưng bên cạnh đó, cũng có nhiều người không phục, họ vẫn phải đi lao động sản xuất, nhưng ngày ngày họ ăn cắp một chút lương thực từ nhà máy sản xuất, thậm chí còn có người do tuổi cao sức yếu, hay như trẻ em còn nhỏ mà chưa bị bắt đi tham gia lao động sản xuất ngày ngày phải đi vặt hái hoa quả, thậm chí là săn bắt chim, cá để tìm được nguồn lương thực chính cho gia đình. Nhưng thử hỏi, nếu cứ đi khai thác như vậy thì bao nhiêu cho đủ chứ? Và cũng chính tại thời điểm này đây, một sự xung đột lớn đã xảy ra ngay giữa những người dân bình thường kia, những người cùng cam chịu cái sự đô hộ của quỷ dữ. Sự xung đột này nguyên nhân cũng dễ hiểu thôi, một bên chỉ vì lâm vào đường cùng, thương gia đình mà phải chấp nhận đầu quân cho quỷ. Còn bên kia, cái dòng máu con rồng chúa tiên trong người họ lúc nào cũng sôi sục và mãnh liệt, có thể bây giờ họ chưa có cơ hội vùng dậy, nhưng dù có cơ cực đến mấy, thì họ quyết không bao giờ đầu quân cho quỷ.Còn một vấn đế nữa phải nói là những người còn mắc kẹt tại thủ đô Hà Nội thực sự may mắn, đó là việc họ sẽ không phải làm công cụ trả nợ như Tú dự tính lúc đầu. Việc Minh được Mười Họa khôi phục lại trí nhớ cũng chính là tấm vé thoát thân của họ, một khi Hắc Đế đã quay về thì không việc gì phải trả nợ cho hắn hết cả.

… Vào một ngày buổi trưa tháng một tại thủ đô Hà Nội …

Biết rằng lượng nô lệ là có hạn, nên Tú mặc dù có tàn ác đến mấy cũng phải cố giữ cho đám nô lệ con rồng cháu tiên này được khỏe mạnh. Hắn bắt người ta làm việc từ 6 giờ sáng đến 12 giờ trưa, sau đó nghỉ để ăn và uống trong vòng 2 tiếng, sau đó tiếp tục làm việc quần quật từ 2 giờ đến10 giờ tối. Có nhiều người có con nhỏ nên đã mang con theo để cho chúng chơi ở những khu dân cư quanh nhà máy sản xuất. Vào lúc nghỉ trưa, sau khi đã ăn uống xong, mọi người lại tự tụ họp nhau lại để cùng ngồi nói chuyện bàn bạc, họ bàn về một cái thời xưa, một cái thời không xa xưa lắm, cái thời mà mới cách đây có mấy tháng. Trong đám nhóc đang chơi kia có hai đứa nhỏ chắc còn đang học cấp 1, một nam một nữ. Hai đứa nhóc chơi đùa với nhau thật vui vẻ, chúng cầm những mẩu than vẽ lên nền đường xi măng những hình thù thật ngộ nghĩnh. Người lớn ai nhìn thấy cái cảnh tượng đó thì họ chỉ biết thở dài, trẻ con thật là hôn nhiên ngây thơ, chúng vẫn vui vẻ, vẫn năng động, và dường như sự thay đổi của cái thế giới xung quanh chúng không hề có một tí mảy may tác động nào. Hai đứa trẻ đang chơi đùa vui vẻ với nhau, chợt một người phụ nữ tầm 30 tuổi tiến tới kéo con trai bà ta lên và hét lớn:

- Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi?! Mẹ cấm con không được chơi với nó cơ mà?!

Thằng nhóc bị mẹ mình kéo dậy, sau đó ăn mấy cái phát vào mông, nó khóc rống lên. Người mẹ vừa đánh vừa mắng:

- Nhà nó theo quỷ! Theo quẩn phản động! Con có biết không?!

Thấy thằng nhọc bị đánh và mắng tới tấp, con nhỏ cũng bắt đầu rơm rớm nước mắt. Lúc này, một người đàn ông trung niên tiến tới, lặng lẽ đỡ con nhóc đứng lên và dắt nó ra chỗ khác. Nhưng chưa kịp đi xa, chợt người đàn bà kia mắng xối xả:

- Ông liệu mà giữ con cháu ông chánh xa con tôi ra nghe chưa! Ông theo quân phản động rồi thì đừng có hòng mà dụ dỗ thằng con tôi!

Người đàn ông này có vẻ như đã nhẫn nhịn nhiều, ông ta quay lại nói:

- Bằng chứng đâu mà cô nói tôi theo quân phản động?!

Người đan bà tức tối tiến tới giật mạnh cái cổ áo sơ mi của người đàn ông này. Cúc áo bị đứt, bà ta kéo áo của ông ta xuống quá vai phải, để lộ ra hình xăm chữ hán cổ “nô lệ”. Người đàn bà này chỉ tay vào cái hình xăm đó, đồng thời bà ta quay qua nói lớn với mọi người:

- Đấy! mọi người xem! Rõ rang là theo quân phản động còn gì?!

Người đàn ông này mặt mày xa xẩm, con nhỏ thấy bác mình bị mắng như vậy thì cũng khóc òa lên. Thế rồi người đàn ông nói:

- ừ đúng! Tôi theo quân phản động thì đã làm sao?! Thử hỏi việc đó có gì là sai khi mà kiếm thêm chút lương thực, chút đồ dùng hàng ngày cho gia đình chứ?

Người đàn bà này có vẻ đuối lý, thế rồi người đàn ông chỉ tay vào mặt người đàn bà mắng:

- Mà tôi theo quân phản động là việc của tôi! Nó có liên quan gì tới cháu tôi và con bà cơ chứ?! Chúng nó chỉ là trẻ con! Cớ gì phải lôi chúng nó vào?

Và rồi cứ như thế, hai người đứng đôi co trước sự chứng kiến của bao nhiều người khác. Đáng lẽ người mẹ này sẽ không bức xúc đến thế đâu, nhưng có lẽ cái cục ức lâu nay bị dồn nén lại quá nhiều, nên đã đến lúc mọi thứ tuôn trào. Chả là nguyên một gia đình chỉ có ba người sống ở Hà Nội, cả ba hôm đại lễ nghìn năm Thăng Long đã cùng nhau ra hồ Gươm coi lễ. Chỉ buồn thay là khi mọi việc xảy ra, người chồng không mày bị ăn đạn lạc của quân phản động, nên đã bỏ lại hai mẹ con trên cõi đời này. Cũng có lẽ kể từ cái ngày đó, mà người mẹ này đã hận quân phản động thấu xương thấu tủy, nhưng vì nghĩ đến tương lại của đứa con trai mà nén nhịn thôi. Hai người đứng đó lời qua tiếng lại, chả mấy chốc mà một xe đi tuần của quân phản động tiến tới, thấy cảnh đó mọi người đứng quanh vội lảnh ra một khoảng cách khá xa. Bước xuống xe là hai tên phản động, thấy bọn phản động tiến tới, hai người mới yên lặng. Một tên tiến tới nhìn lên bả vai của người đàn ông kia thì thấy có xăm chữ hán “nô lệ” nên cho ông ta lui, còn người đàn bà kia thì chúng xé toạc áo bà ta ra để nhìn phần bả vai phải, khi thấy không có hình xăm, chúng bẻ tay người đàn bà này ra sau và nói rằng cần bắt giam và tra khảo bà ta. Nhưng có lẽ người đàn bà này đã không nhịn được nữa, mặc cho cậu con trai khóc rống lên, bà ta giằng tay ra chỉ vào mặt hai tên phản động mà nói:

- Chúng mày là đồ chó má! Quân phản động! Quân bán nước! Rồi chúng mày sẽ chết không toàn thấy đâu.

Tên phản động này lấy cây dùi cui ngắn ở bên hông, hắn thẳng tay đập ngang mặt người mẹ. Chỉ thấy người mẹ ộc máu mồm ngã xuống đất. Thằng nhóc thấy mẹ bị đánh thì nó gào lên khóc thảm thiết hơn ngồi xuống cạnh mẹ. Tên phản động cầm dùi cui quay qua hỏi thằng kia:

- Coi coi nhà nó còn ai không?

Thằng phản động kia hai mắt đen xì bốc khói, nó nhìn chằm chằm về phía người đàn bà tội nghiệp đang nằm trên mặt đất đâu đớn. Thế rồi mắt hắn trở lại bình thường, hắn quay qua nói với thằng bạn:

- Nó còn có một ông bố hiện nay 63 tuổi và vẫn có sức để đi lao động sản xuất được, hiện giờ ông ta đang ở Nam Định và chưa bị bắt đi tham gia lao động sản xuất.

Tên này mỉm cười đáp:

- Tốt, thế là có người thay thế rồi.

Thế rồi hắn rút khẩu súng ra và chĩa về hướng người đàn bà đang nằm trên mặt đất đó. Đứa con trai thì cứ khóc ầm lên mà ôm chặt lấy mẹ, còn người mẹ thì như hiểu ra mọi chuyện, bà ta hôn đứa con lên trán lần cuối, sau đó cố đẩy nó ra. Tên phản động cầm súng nói:

- Chống lại Hắc Đế chỉ có chết mà thôi.

Người đàn ba đẩy đứa con ra xa mà nói:

- Chúng mày sẽ phải trả giá… một cái giá rất đắt.

Tên phản động cước có, sau cái tiếng nổ vang trời, chỉ còn thấy người mẹ đổ gục đầu xuống đất. Đứa con trai nhỏ tuối thì cứ lay cái xác lạnh lẽo của mẹ nó mà gọi trong nước mắt. Mọi người có mặt ở đó thì ai cũng rùng mình sợ hãi, không ai dám làm gì, không một ai, có lẽ vì họ không muốn có kết cục như người đàn bà kia. Mặc cho thằng nhỏ gào khóc gọi mẹ nó, tên phản động cầm súng ngồi sổm xuống xoa đầu thằng bé, thế rồi hắn từ từ chĩa súng vào đầu thằng bé, mặc cho thằng bè vừa khóc vừa đẩy khẩu súng ra, tên phản động nói:

- Mày muốn đi theo mẹ mày hả? tốt thôi.

Nhưng ngay khi tên phản động bóp cò, một tiếng ra lệnh thất thanh phát ra từ trong xe:

- Dừng Tay!

Từ trong xe bước ra là một người phụ nữ sắc đẹp tuyệt trần, thôi chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là … Linh, người mang sắc đẹp của quỷ. Hai tên phản động cúi chào khi Linh tiến tới. Linh đến trước mặt tên đang cầm súng, cô vả mạnh vào mặt hắn một cái. Thế rồi cô ta cúi xuống dỗ dành đứa trẻ, sau đó, Linh bế nó lên và mang lên xe. Hai tên phản động kia thì quay ra hô hào mọi người quay lại làm việc sớm. Thế rồi chúng cũng lên xe bỏ đi mất, chỉ còn xác người mẹ nằm đó lạnh lẽo một mình đợi người đến thu dọn. Vậy Linh có mưu đồ gì với đứa bé đó? Chắc chắn nó không thể giúp gì được cho việc Linh giữ sắc đẹp nữa vì thằng nhóc đó đã quá tuổi và Linh đã có thứ thần dược khác, vậy ý đồ của cô ta là gì? Có lẽ thời gian sẽ trả lời tất cả.

… Quay trở lại Chung Giới Môn …

Tú và Lâm đứng trên cầu Thuê Húc nhìn xuống mặt hồ Gươm lặng im như tờ. Tuấn từ xa bước tới phía hai tên đó. Tú quay lại nhìn Tuấn vẻ mặt hân hoan, thế rồi hắn cho Tuấn đứng cạnh mình, choàng tay qua vai Tuấn chỉ tay xuống hồ mà nói:

- Chú em nhìn đi … mặt nước hồ thật là phẳng lặng phải không nào?

Tuấn nhìn xuống hồ nói:

- Ông có chắc rằng tôi sẽ chiến thắng được thần Kim Quy Lão không?

Tú nhìn Tuấn một lúc, rồi hắn cười lên sặc sụa. Tú nói:

- Làm sao mà không thắng được cơ chứ ? cho dù có là thần thành đi chăng nữa nhưng lão ta già cả lắm rồi. Thêm vào đó do cai quản Chung Giới Môn đã lâu, tách biệt với tiên giới, nên lão ta cũng đã yếu đi nhiều…

Nói đến đây, Tú vỗ mạnh vào vai Tuấn nói:

- Chưa kể đến việc chú em bây giờ đã là người của Hắc Đế, ma thuật đầy mình. Thử hỏi có gì mà phải “xoắn” phải không nào?
Tuấn vẫn đứng đó lặng im, thế rồi cậu ta quay qua nhìn Tú hỏi:

- Thế nếu như tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi thì ông vẫn giữ lời hứa với tôi chứ?

Tú lúc đầu đứng ngây người ra độ mấy giây, thế rồi hắn cười và nói:

- Chú em yên tâm, chỉ cần chú em đuổi được con rùa già đó ra khỏi Chung Giới Môn thì ta sẽ giữ lời hứa.

Tuần nhìn chằm chằm vào mặt Tú, còn Tú thì nhe răng ra cười với cậu ta.

Thế rồi Tuấn bước ra giữa cầu, cậu ta vận nội công lập tức toàn thân bốc khói đen, vằn vện đỏ nổi lên khắp người. Một bộ giáp đen dần dần hiện ra bao bọc lấy Tuấn. Thế rồi Tuấn nhún chân, nhẩy khỏi cầu Thuê Húc lao thẳng xuống mặt hồ Hoàn Kiếm. Tú và Lâm đứng trên nhìn xuống và chờ đợi Tuấn mang tin tốt lành về. Tuấn xuống được dưới đáy hồ thì chỉ nhìn thấy có mỗi bùn và rất nhiều cá. Nhưng kì tích đã xuất hiện, ngay khi mà cậu ta vừa nghĩ trong đầu là phải tìm và giết cho bằng được thần Kim Quy Lão thì mọi vật đã thay đổi. Trước mặt của Tuấn hiện ra một cánh đồng trải dài bất tận làm bằng rong rêu, và xa xa kia là một cung điện lộng lẫy. Tuấn hạ hai bàn chân xuống, dẫm lên đám rong rêu đó. Thật là kì lạ quá, mặc dù xung quanh chân cầu đã được một lớp giáp sắt bao bọc, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn cảm nhận được sự mềm mai của rong rêu đang quấn lấy chân cậu. Tuấn chậm rãi bước thẳng tới lâu đài lộng lẫy kia, nhưng lạ thay, ngay khi cậu ta vừa nhìn thấy được cánh cửa của cung điện, chợt một loạt dị nhân chạy tới bao vậy lấy Tuấn, có người có mặt giống cá, có người giống tôm, lại có cả người giống cua. Tuấn đoán rằng chắc đây là binh lính tôm, cua , cá mà mấy bộ phim Tầu vẫn hay nhắc tới giữa long cung. Tuấn nhìn qua thì phải có đến cả nghìn binh lính, chợt một lính tôm cầm giáo chĩa về phía Tuấn lớn tiếng quát:

- Nhà người xuống đây có ý đồ gì?

Tuấn quay lại nhìn thẳng vào mắt lính tôm đó mà nói:

- Kim Quy Lão đâu?

Lính tôm quát lớn:

- Nhà ngươi là ai?


Tuấn dường như không muốn mất thêm thời gian, nhanh như cắt, cậu ta vung tay trái tóm lấy đầu ngọn giáo và bẻ gẫy đến “crack”, tiếp đó là từ trong tay phải Tuấn đã hóa ra một lưỡi đao đen từ lúc nào, câu cầm đao chém ngang mặt lính tôm. Ngay lúc này một loạt lính tôm cua cá lao thẳng lên về phía Tuấn, nếu chỉ là một tên quỷ bình thường thì Tuấn chưa chắc đã thắng bởi sức ép và môi trường nước, nhưng cậu ta lại vốn là người có thâm niên trong nghề ngụp lặn đánh bắt cá tại Thái Lan. Một cuốc chiến hỗn loạn đã xảy ra, một đối đầu với cả ngàn. Tú và Lâm đứng trên thích thú nhìn xuống mặt hồ Gươm, bây giờ mặt hồ bỗng giao động bất thường. Thế rồi bắt đầu xuất hiện xác của tôm, cá nổi lên lềnh bềnh trên mặt nước. Tú nhìn cảnh đó thì khoái chí lắm, cả hắn và Lâm đang nhìn cảnh tôm với cá nổi lềnh bềnh lên thì chợt Mười Họa hiện ra trên cầu. Mười Họa lớn tiếng gọi:

- Tú, tôi có chuyện cần nói với cậu.

Tú quay qua nhìn Mười Họa, thế rồi hắn ra lệnh cho Lâm đứng đây đợi tin vui của Tuấn, còn hắn thì theo Mười Họa biến đi đâu đó.

Cả Mười Họa và Tú đứng tại tòa nhà bí mật đề bản chuyện cử quỷ binh ra mặt trận và đẩy lui lại bọn rồng cháu tiên, nhằm lấy thêm thời gian bảo đảm cho việc mở được Chung Giới Môn. Thú thực là từ ngày Hắc Đế trở về, Tú không hề thích hắn một tẹo nào. Đến bây giờ, khi nghe Hắc Đế ra lệnh cử toàn bộ quỷ binh ra trận thì Tú cười khểnh mà nói:

- Tôi tưởng Hắc Đế mạnh lắm cơ mà? Sao không cử quân của ông ta ra trận mà còn nhờ đến quỷ binh?

Mười Họa nhìn Tú nói giọng rờn rợn:

- Thứ nhất, bọn con rồng cháu tiên đã tìm được cách đánh bại chúng ta, do chúng nó có một thứ vũ khí mới. Thứ hai, bây giờ chỉ có quỷ binh mới máy ra đẩy lùi được chúng nó, vì quỷ binh không hẳn hoàn toàn là yêu ma như chúng ta, mà chúng nó xuất thân từ tiềm thức của con người, cho nên có thể thứ vũ khí của bọn con rồng cháu tiên kia sẽ không làm hại được chúng. Điều cuối cùng, nhà người nên nhớ rằng, nếu Hắc Đế mà thua cuộc, thì cái mạng nhà người cũng sẽ không được bảo toàn đâu.

Tú nghe thấy sự phân tích của Mười Họa là quá vững chắc, hắn đáng lẽ là sẽ không cử quỷ binh đi đâu. Thế nhưng rồi hắn cũng đành phải chấp thuận, lập tức Tú dùng thuật thần giao cách cảm, hắn ra lệnh cho toàn bộ quỷ binh tập chung hết về địa phận Nga Sơn để chuẩn bị chiến đấu. Nhưng bên cạnh đó, bản thân hắn ta cũng giữ lại mươi tên quỷ binh đặc nhiệm để phòng thân. Quay trở lại với Tuấn, sau chưa đầy một tiếng, toàn bộ lính tôm của cá đã bị Tuấn cho lên thớt hết. Bây giờ một mình Tuấn tiến lại phía lâu đài. Tuấn đứng ngay trước cửa tòa cung điện này, thế rồi cậu ta vận lực ở tay đấm vỡ tan cánh của bằng sắt kiên cố. Tuấn lừng lững bước vào nhìn quanh, không một ai, bên trong cung điện cũng trống trơn không có đồ đạc gì mấy. Tuấn đang từ từ tiến vào sâu hơn nữa, chợt một cánh cửa từ bên phía tay phải mở ra. Tuấn trong tay lăm lăm sẵn thanh đao, chợt một người con gái từ từ tiến ra từ cánh cửa đó, Tuấn đứng đó nhìn thì chợt như nhận ra người con gái đó, cậu ta đứng đó trố mắt, thanh đao và toàn bộ áo giáp sắt quanh Tuấn tự nhiên tan biến. Thế rồi người con gái này chạy tới trước mặt Tuấn, cô ta giáng cho Tuấn một cái tát lật mặt, người con gái đó chính là Hoa. Tuấn hai mắt đã nhạt nhòa, cậu ta đưa hai tay lên bám lấy vai Hoa và nói giọng nghẹn ngào:

- Hoa …. Có đúng là em không?

Người con gái kia lấy tay che miệng như thể cố giấu đi những tiếng nấc nhè nhẹ, hai dòng lệ đã tuôn rơi trên má cô. Thế rồi Tuấn ôm chặt lấy Hoa vào lòng, cậu ta nói trọng sự sung sướng:

- Hoa! Đúng là em rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK