Đêm tối vàu ngày sau.
Mấy ngày nay cô có cảm giác hơi trống vắng, không còn năng lượng vì cho hoạt động thường ngày. Đêm xuống cô lại nhớ đến Thẩm Tây Thừa. Gương mặt, lời nói, cử chỉ…tất cả đều tái hiện trong đầu óc cô.
Khúc Yên cố ném nó ra sau đầu, thế nhưng chính là cả đêm đó cô lại chằn chọc không ngủ được. Mất cả một đêm để cố quên đi hình ảnh của Thẩm Tây Thừa.
Bên nửa kia cũng không khá hơn cô là mấy, chỉ mới vừa đặt chân đến Canada anh đã có tâm trạng không vui nổi. Mỗi trưa bao tử đều có cảm xúc đói quen ăn uống vào giữa trưa, lại nhớ cả tháng nay mỗi ngày cô đều làm đồ cho anh ăn.
Giờ ăn những món có khẩu vị khác, có chút không quen, vô cùng khó nuốt.
Hình như anh đã sớm đem khẩu vị của từng món ăn của cô nấu rồi, giờ không phải cô nấu thì anh cũng không còn hứng thú ngon miệng gì để ăn tiếp.
Bên cạnh Lục Thành nhìn ra:“Anh sao thế? Bao tử bị đồ Khúc Yên nấu chiều đến quen rồi sao? Không phải là đồ em ấy nấu là sẽ ăn không được?”
Anh lạnh lùng liếc Lục Thành:“Muốn trừ lương?.”
Anh vừa bực bội vì đồ ăn, lại cáu giận khó ở vì cô không gửi cho anh bất kì tin nhắn nào. Trong lòng anh vô cùng khó chịu. Mới mấy ngày không nhìn cô mà anh đã không thể chịu đựng nổi, dù làm chuyện gì cũng không có tâm trạng thoải mái như lúc trước.
Tối hôm thứ tư Thẩm Tây Thừa đến Canada, anh hoàn toàn thành công với lập luận cùng dự án mình đưa ra, đến cả hợp đồng để phát triển ở ngay trung tâm thành phố lớn nhất tại Canada với vị trí là cổ đông lớn thứ hai trong công ty về tài chính Bất Động Sản, tạo ra cho anh thêm một bước ngoặt lớn cho cuộc đời sự nghiệp của mình, một chỗ đứng tại một đấ nước xa lạ không phải ai cũng có thể đứng ngay hàng với mình.
Ngay lúc anh trở về khách sạn định bụng đi ngủ để hôm sau trở về Trung Quốc nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại lấy di động gọi cho Khúc Yên.
Tút, tút, tút…
Anh đợi hồi lâu cô cũng không bắt máy đến khi nghe giọng nói của tổng đài, đôi đồng tử anh nheo lại phức tạp nhìn di động.
Đột nhiên anh có dự cảm bất an, xuất điểm ngay từ tận đáy lòng anh. Thật ra Khúc Yên cũng thường hay tìm chủ đề nhảm nhí để nhắn cho anh, lâu lâu lại gửi cho anh vài tấm hình ở vườn hoa mình. Thật sự anh đã xem đó như một thói quen.
Giờ…tại sao lại không liên lạc với anh?
Ngay tại Ôn Gia, Khúc Yên đang vô lực nằm trên giường, toàn thân giống như bị rút hết dưỡng khí không thể chuyển động, đầu óc cứ như có gì đó đè lên, vô cùng nặng nề lại có chút choáng váng không thể ngồi dậy nổi.
Gương mặt cô đỏ ửng, đôi mắt nhắm nghiền. Toàn thân cô đều tiết ra mồ hôi lạnh, miệng liên tục thở dốc.
Giọng cô khàn đặc, khó khăn nói:“Khó…chị…u…”
Dì Mai áp hai tay lên đôi má nóng hổi của cô, liền bị nóng mà rụt tay lại, lấy nhiệt kế từ cánh tay cô ra, Dì Mai từ phòng cô nóng nảy chạy ra gọi lớn:“A Hoàn! Cậu lên bế Cô Chủ đến bệnh viện. Cô Chủ rơi vào tình trạng nguy hiểm!”
Nghe thấy thế, người bên dưới hoảng loạn lên, người tên A Hoàn vội vàng bỏ công việc của mình nhạy nhanh lên lầu, khung cảnh ồn ào trong đó có người gọi điện đến bệnh viện đặt giường bệnh tốt cho cô, người lại gáp gấp lấy di động gọi cho Ông Chủ của họ.
Ngay lúc cô đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chỉ cảm thấy có người bế mình lên rồi chạy đi đâu đó. Bên cạnh là giọng của Dì Mai đang hối thúc kế. Cơ thể cô vô lực nằm gọn trong lòng người bế mình, đôi mắt không tài nào mở ra được.
Sự hoảng loạn ấy không ai còn tâm trí đây mà để ý đến chiếc điện thoại của cô đang không ngừng đổ chuông, reo rồi tắt, không một ai bắt máy.
Đến khi chiếc xe chạy nhanh khỏi hoa viên, căn biệt thự mới dần trở về sự yên tĩnh của nó thường ngày. Nhưng lại tràn ngập không khí nặng nịch cùng vô cùng khó thở.
Danh Sách Chương: