Đến khi cô tỉnh dậy đã là sáng hôm sau, đầu mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện, đôi mắt cô vô hồn nhìn lên tầng nhà trắng tinh, hơi thở cũng trở nên yếu ớt đến lạ thường.
Đầu cô vẫn còn có chút choáng, Khúc Yên bị bệnh từ lúc đưa tập hồ sơ cho anh, sáng hôm sau đầu có triệu chứng nhứt đầu cùng buồn ăn, mấy hôm sau trạng thái cơ thể bắt đầu tệ dần, từ uể oải không còn sức sống cho đến khả năng đi lại cũng là vấn đề khó khăn.
Cứ nghĩ ngủ một giấc là sẽ đều ổn, nhưng khi cô tỉnh lại là đã rơi vào trạng thái sốt cao hơn.
May mà Dì Mai thường hay dọn vệ sinh phòng cô nên khi vào là đã phát hiện ra cô có vấn đề lạ. Sau đó, sau đó… cô không nhớ nổi gì cho đến khi tỉnh lại là đã bị đưa vào bệnh viện nằm rồi.
Từ bên ngoài có bóng người tiến đến cánh cửa, cánh cửa được mở ra rồi từ từ đóng lại. Khúc Yên đoán có thể là cha hoặc là Dì Mai nên không có mở mắt, nhắm đôi mắt bắt đầu rơi vào giấc ngủ sâu thì lại cảm nhận được độ lạnh từ lòng bàn tay của ai đó sờ lên trán mình xem nhiệt độ.
Hàng lông mi dài cô khẽ động, tầm mắt cũng không nhấc lên nổi. Cô lúc này là bộ dạng như chú thỏ nhỏ yếu đuối không có khả năng tự vệ, lại giống như tiểu tiên nữ đã ngủ say ở trần gian, ánh sáng chiếu xuống gương mặt có chút tái nhợt của cô, càng toát lên vẻ mong manh mà dịu dàng. Khúc Yên yên tĩnh nắm đó nhắm mắt hệt như một sinh vật được tạo ra từ thần linh.
“Tôi đi cháu liền bệnh à?” Một giọng nói vang lên.
Lỗ tai Khúc Yên như bị kích thích giật giật vài cái, sau đó đôi đồng tử màu đen dần dần được mở ra, trong ánh mắt không còn vẻ tươi sáng mà chỉ tràn ra sự mệt mỏi mà buồn rầu.
Cô ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh, có chút kinh ngạc:“Chú…”
Giọng nói ấy khó khăn phát ra khiến trái tim anh như thắt lại, hít một luồn khí lạnh. Anh quay người rót cho cô một ly nước ấm.
Khúc Yên ngạc nhiên với sự xuất hiện của anh, cũng có chút hơi choáng mà mượn lực tay ngồi dậy. Nhưng mà vẫn là có chút khó khăn, động tác quá gấp khiến đầu óc cô cứ nhứt bừng bừng lên, tự cắn môi kiềm chế sự khó chịu thì bỗng nhiên cả người cô bỗng nhiên nhẹ bâng như bong bóng. Truyện Võng Du
Cô gương đôi mắt lên, nhìn anh luồn một tay qua chân mình, tay còn lại nhẹ nhàng ôm eo cô bế cô lên. Thẩm Tây Thừa liếc mắt chăm chú nhìn cô gái trong lòng. Đáy mắt cô lo được lo mất, một tâm tư phức tạp từ đôi đồng tử nhìn anh khẽ run rẫy.
Anh đặt cô dựa vào giường bệnh lớn, đưa ly nước ấm cho cô:“Uống được không? Hay là tôi giúp?”
Cô thụ sủng nhược kinh, nhận lấy ly nước gấp gáp nói:“Được được, cháu uống được.”
Cô ngửa đầu uống, chất nước từ bên ngoài tiến vào khoang miệng rồi lại thông qua cuống họng mà đi vào bao tử, bàn tay cô vuốt vuốt cổ mình. Đã không còn khô khan như khi nãy.
Anh dùng ngón tay nâng giương mặt cô:“Tại sao hôm qua tôi gọi cháu không nhấc máy?”
“Có sao?” Cô thều thào hỏi lại.
Anh nhìn cô có vẻ không nói dối, lại không nhắc tới.
Từ trong chiếc túi trên bàn, anh lấy ra một khay đựng cháo loãng. Nhìn anh đang loay hoay cô nhẹ giọng hỏi.
“Chú về khi nào vậy?”
Giọng cô khe khẽ, anh có chút không quen với sự dịu dàng này. Nhưng mà lại nghe được giọng nói của cô sau nhiều ngày, tâm tình anh thoải mái đi rất nhiều.
“Hai tiếng trước.” Anh lãnh đạm đáp.
Khúc Yên “Ồ” kinh ngạc, nhìn tô cháo đem đến trước mặt.
“Ăn hết cho tôi.” Giọng anh rất nghiêm túc ép buộc cô ăn.
Mấy ngày trước cha cô cũng nhờ người nấu cháo cho mình nhưng cô không ăn vì khẩu vị cô bỗng nhiên nhạt dần đến cả tâm trạng ăn uống cô còn tìm lại không được. Cha có khuyên bảo thế nào cô vẫn cứng như sắt không chịu ăn, nhất định không ăn cái loại cháo món đó.
Nhưng mà Thẩm Tây Thừa khác Ôn Thành Uy, cô có chút sợ Thẩm Tây Thừa hơn cha mình vài phần, nhìn anh cô cẩn thận nói:
“Cháu không ăn đâu.”
Anh nghe xong mặt lập tức nghiêm lại, tên này đáng sợ hơn cha cô rất mấy lần. Cha cô càng mềm mỏng bao nhiêu thì tên này lại càng khắc khe với cô bấy nhiêu, cứ như thể anh sẽ đánh cô vậy.
Cô khóc không thành tiếng:“Cháu thật sự không đói.”
Anh uy nghiêm ra lệnh:“Một là cháu ăn, hai là tôi sẽ đánh cháu. Nên nhớ tôi không phải là Ôn Thành Uy cưng cháu thành hư đâu.”
Lúc này Bạc Kiêu đi tới, Khúc Yên giống như được đấng trên cứu giúp, giọng vô cùng uất khuất:“Chú Bạc!”
“Ăn vào!” Anh đanh thép, gằn giọng nói.
Bạc Kiêu đi tới để đồ lên bàn sofa nhỏ, xoa xoa đầu cô:“Sao vậy?”
Cô rụt rè chỉ về phía Thẩm Tây Thừa, anh dùng đôi mắt sắc lẹm cảnh cáo cô, dù không nói nhưng cũng biết là đang mách lẻo Bạc Kiêu là anh đang ức hiếp mình.
Bạc Kiêu đăm chiêu nhìn xuống khay cháo, nhỏ tiếng hỏi:“Không thích ăn à?”
Khúc Yên gật đầu, lắc cánh tay Bạc Kiêu làm nũng:“Cháu thật sự không thích ăn.”
Bạc Kiêu nhìn Thẩm Tây Thừa, mắng anh:“Tên tiểu tử này, con bé không thích ăn thì cậu đừng ép con bé ăn.”
Dù khí thế của Bạc Kiêu và Khúc Yên rất hùng hồn nhưng đối mặt với Thẩm Tây Thừa thì khí thế họ lại không thể hơn anh. Đôi mắt sắc bén anh liếc xuống nhìn cô, Khúc Yên xoay mặt đi né ánh mắt muốn giết người đó của anh.
Nhìn bàn tay Khúc Yên đang nắm lấy cánh tay Bạc Kiêu, gương mặt anh bỗng nhiên tối sẫm xuống. Khí lạnh quanh anh càng lúc càng xuống thấp, lạnh lùng như một núi băng lạnh lẽo.
Danh Sách Chương: