Mục lục
Cùng Ta Qua Từng Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

#Cap riêng: Nhật ký tiêu tiền của Hoàng My.

Vì là ngày Hoàng My nghỉ, nên căn bản là Vương Lịch không cần phải nghỉ sớm để đi đón con. Vì vậy anh có thêm thời gian tăng ca, việc làm boss dù gì cũng không dễ dàng.

Hoàng My ngó đầu nhìn qua vai của Vương Lịch, qua cửa kính lớn của phòng làm việc, hoàng hôn sáng rực rỡ cả một bầu trời, hắt vào căn phòng sáng đèn, hắt vào gương mặt xinh đẹp của cô bé.

"Tôi yêu anh..."

Gương mặt Diên Thế Trường cùng ánh chiều tà xuyên qua cabin của vòng quay khổng lồ hiện lên trong tâm trí của Hoàng My. Có lẽ đó là ký ức cô không thể quên được, Diên Thế Trường có lẽ thật sự là đối tượng công lược mà Hoàng My...có ấn tượng sâu sắc nhất.

- [ Mong tiểu thư vui lòng không hồi tưởng quá khứ ]

Vẫn là giọng của hệ thống đánh thức tâm trí của Hoàng My, cô tỉnh táo trở lại, nhưng liền nhanh chóng ngơ ra khi thấy bầu trời hoàng hôn đã trở nên đen kịt và chỉ còn lại vài tia sáng le lói.

Thời gian thật sự qua nhanh như vậy à? . Truyện Hệ Thống

- Con đang nghĩ gì sao?

Vương Lịch có chút chú ý đến Hoàng My, cô bé đã ngẩn ra trên vai anh rất lâu, lâu đến mức một người bận rộn không kịp nhìn đến thời gian như anh cũng phải để ý.

- Dạ không có gì.

Hoàng My cười tươi, bàn tay nhỏ túm lấy ngực áo của Vương Lịch. Anh giống như có thể hiểu được tâm sự của cô bé, cũng không hỏi nữa.

Anh không phải là một con người tò mò.

Lan Hân nhìn Hoàng My đang ngồi trên đùi Vương Lịch mà thầm cảm thán. Đúng là cô ta chưa từng nghĩ boss của mình có thể thay đổi vì một đứa trẻ, cũng thật may mắn khi cô bé xuất hiện trong đời của anh.

Cảm nhận được ánh mắt của Lan Hân, Hoàng My nghiêng đầu, liếc mắt khiến cho cô ta lạnh sống lưng. Đương nhiên là vì cô khó chịu với ánh nhìn không giấu giếm của cô ta.

Rõ ràng Lan Hân biết cô bé này không chỉ đơn giản và thanh thuần như vẻ bề ngoài. Cô ta chỉ đang tự thôi miên mình mà thôi.

Khi Vương Lịch xong việc, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa, có thể nói là đã muộn, bởi vì nó cũng đã đến giờ đi ngủ của những người ngủ sớm rồi.

- Hoàng My, con có đói không?

- Dạ có.

Vương Lịch sớm đã thông báo cho người hầu nghỉ vì hôm nay chắc chắn anh sẽ không về ăn tối. Mặc dù biết Vương Lịch không có tâm trạng đi ăn nhà hàng nhưng Hoàng My cũng không thể bỏ đói cái bụng xẹp lép của mình được.

Cô là con nít, mà con nít thì phải mau ăn chóng lớn!

Vương Lịch bế Hoàng My trên tay, Trí Hoà và Lan Hân đi theo sau. Công ty cũng vắng lặng như thể chỉ còn mỗi họ ở đấy, nếu không muốn nói là chẳng còn ai ở đấy cả.

- Hai người cũng đi ăn tối cùng đi.

Lời này là Vương Lịch nói với thư ký và trợ lý của mình, Trí Hoà thì rất năng nổ đồng ý, dù gì anh ta cũng rất đói. Còn Lan Hân thì lại có chút ngại ngùng, ánh mắt né tránh, nói:

- Tôi có thể về nhà của mình ăn cũng được. Đi ăn với boss có lẽ không tiện lắm.

- Không sao, có gì cô đi cùng xe chúng tôi về cũng được. Là con gái, đi về một mình cũng không tốt lắm.

Trí Hoà rất nhanh nhảu huých vai của Lan Hân, thuyết phục cô ta đồng ý đi ăn cùng. Lan Hân nghe anh ta nói cũng có lý, với cả cũng thích cảm giác được ngồi xe với boss nên cũng gật đầu đồng ý. Nghiện mà còn ngại!

Vương Lịch thì lo gọi xe của nhà mình nên cũng mặc kệ hai con người này.

Nếu có thể phá bỏ hình tượng ngay tại đây thì Hoàng My nghĩ cô sẽ mở mồm đuổi Lan Hân về ngay lập tức. Người ta mời đi ăn mà không đi thì thôi, bày đặt ngại ngùng!

Vì đối tượng công lược, nhịn!!

Một lát sau thì chiếc xe quen thuộc cũng xuất hiện, Hoàng My được Vương Lịch ôm trong lòng, che chở vào xe. Lan Hân cũng bước vào theo sau, ngồi cạnh boss của mình.

Hoàng My được ngồi trên đùi của papa thân yêu, cảm giác rất mãn nguyện, nhưng để ý đến người kế bên, liền cảm thấy thật mất hứng.

Vương Lịch thì vẫn như thường lệ, lấy notebook ra mà lướt. Hoàng My ngồi phía trước nên anh đặt notebook lên đùi cô để cả hai người cùng xem. Lan Hân tò mò nên cũng ngó đầu xem ké.

Vương Lịch đang xem xét tình hình sàn chứng khoán lúc lên lúc xuống, Hoàng My không hiểu về cái này nên cũng không dám làm màu bấm bừa. Cô chưa muốn ngốc đến vậy.

Lan Hân thì khác, cô ta hiểu về nhưng thứ như vậy nên ánh mắt rất háo hức cùng xem. Như thể cả hai người đó đang xem một bộ phim hay chứ không phải là một cái đồ thị lên xuống bất chợt như vậy.

Ánh mắt háo hức của Lan Hân khiến cho Vương Lịch không khỏi chú ý, anh liếc nhìn khiến cho cô ta bị chột dạ. Nhanh chóng cúi đầu ngượng nghịu, tay nắm chặt váy của mình.

- Cô cũng biết về chứng khoán?

- À...ừm...tôi có tìm hiểu qua một chút.

Hoàng My đoán là hai người đó đã có một điểm chung rồi.

Nhưng vậy thì sao chứ. Có điểm chung nhưng không có duyên, cũng không có phận thì không có cái nịt luôn nhé!

Hoàng My chính là tự tạo ra duyên, bởi vì chắc chắn anh sẽ là của cô. Bằng cách nào đó mà cô vẫn tin như vậy.

Nếu thật sự đều là phụ thuộc hết vào duyên thì làm sao có thể xuất hiện những nhiệm vụ công lược như thế này được đây...

- Con muốn ăn gì? Cứ gọi đi.

Vương Lịch đưa quyển menu dày cộp cho Hoàng My, cô cầm lấy, lật những trang giấy qua như một cơn gió, dừng lại trước những trang đồ uống.

Hoàng My cẩn thận dò từng mục để tìm ra đúng loại nước uống của mình, và đương nhiên không thể khác được, đó là trà.

- Uống trà vào ban đêm không tốt, con vẫn là nên uống nước lọc đi.

Vương Lịch đặt một tay lên đầu Hoàng My, một tay đưa lên ra hiệu nhân viên ngừng ghi chép. Cô hơi bĩu môi, sau đó lại vểnh mỏ lên nói:

- Cha đừng tưởng con không biết rằng cha sẽ gọi cà phê!

Vương Lịch có chút bất ngờ khi Hoàng My biết được điều này. Anh ta không nghĩ cô bé có thể rõ về việc anh thích cà phê và chuẩn bị gọi một ly cà phê.

Vương Lịch nhấn nhẹ cái đầu nhỏ của cô con gái, Hoàng My cũng chỉ bất lực rồi thôi.

- Nhưng uống cà phê vẫn dễ ngủ hơn uống trà đấy!

Mọi người: "..."

Hai cha con này thật sự có vấn đề! Ai lại ăn đêm với trà và cà phê bao giờ!?

Sau cùng vẫn là để Lan Hân cùng Trí Hoà chọn món. Đợi hai cha con này chọn xong thì có lẽ đến ngày mai mất.

Hoàng My từ tốn ăn uống nhưng vẫn ăn rất nhiều, tiếc một cái là không có trà của cô thôi. Vương Lịch dường như vẫn như thế, đa phần là sẽ gắp rau và thịt cho con gái, về phần mình thì gần như không ăn. Cứ phải để Hoàng My đút tận họng thì mới há miệng ra mà ăn.

Trí Hoà và Lan Hân cũng chẳng biết nói gì, chỉ biết ăn và nhìn cảnh tình cha con thắm thiết trước mắt. Không khí đã ngượng lại càng trở nên ngượng hơn.

Sau khi ăn xong, Vương Lịch chú ý đến đứa con gái vẫn đang ngồi nhâm nhi món tráng miệng ngọt ngào, thật sự chỉ muốn hôn cô bé một cái.

Anh chợt chú ý đến thời gian, không biết từ lúc nào mà đã muộn như vậy (ad cũng đang tự hỏi lúc 1h32p sáng). Vương Lịch nhanh chóng đứng dậy, khoác lại áo rồi bế cô bé vừa ăn xong tráng miệng chưa kịp khen ngon kia lên.

- Đã muộn rồi, ngày mai con bé còn phải đi học. Chúng ta mau về thôi.

Nhắc đến đi học liền khiến Hoàng My ỉu xìu, cô nắm lấy vai áo của Vương Lịch, đầu gác lên vai anh, mặc kệ sự đời mà ngủ.

Vương Lịch vẫn ôm lấy Hoàng My đang ngủ yên trên vai mình, một tay đỡ để cô ngồi, một tay đặt lên đầu cô, một hình ảnh rất ấm áp. Nhưng lòng Lan Hân lại có phần nào rầu rĩ.

Có lẽ cô ta cũng có phần nào cảm tình với boss của mình rồi...

Ngồi trên xe kế bên boss đang ôm con gái, Lan Hân lại có chút cảm giác như mình là người thứ ba, nhưng lại hoàn toàn không suy nghĩ đến mẹ của cô bé nhỏ.

- Boss à...tôi biết điều này là không tốt nhưng tôi chỉ có chút tò mò thôi...con bé...à không, mẹ của tiểu thư đâu rồi?

Vương Lịch nghe câu hỏi của Lan Hân thì không khỏi nhíu mày. Anh ta vuốt tóc con gái của mình, chậm rãi nói:

- Tôi nhận nuôi con bé từ trại trẻ mồ côi. Cô có cần cả hồ sơ cha mẹ ruột của con bé không?

Nói đến đây thì Lan Hân cũng phải hiểu rồi, lắc đầu lia lịa, âm thầm trách mình thật ngốc, lại đi hỏi chuyện gia đình người ta. Nhưng cô ta lại chẳng nhớ rằng, chính vì hỏi nên mới biết, nếu cô ta không hỏi, cuối cùng cũng chỉ quanh quẩn trong những nghi hoặc không đáp án của mình thôi.

Không khí dường như trở nên căng thẳng hoá, cái nhíu mày của Vương Lịch vẫn không đổi, anh không hài lòng thì chính là không hài lòng! Tại sao lại phải tò mò chuyện gia đình người khác như vậy!?

- Không có...không có tiền...

Câu nói mớ vô cùng "đáng yêu" được thốt lên trong không khí trầm lặng, nó như phá tan cả một không gian "yên bình". Câu nói mớ xuất phát từ đáy lòng thầm kín của Hoàng My, cô quả thật không thể nào nghĩ tới việc mình có thể nói mớ như thế trước mặt đối tượng công lược.

Trí Hoà không nhịn được mà phụt cười, Lan Hân đang lo lắng cũng phải nhếch miệng nín cười. Vương Lịch đột nhiên căng cứng, đôi chân mày cũng giãn ra phần nào.

____________________

_________Góc trò chuyện cùng tác giả

Thứ ba, ngày 8 tháng 3 năm 2022

Thời gian đăng: 0 giờ 0 phút

Tuần này ôn thi giữa kì để tuần sau khi nên khả năng cao là khum ra chương nha! ???? Vậy nên chương này dài 2000 chữ coi như bù đắp phần nào cho mọi ngừi nhé!

À mà chúc mấy bạn nữ của tôy một ngày 8/3 vui vẻ, được các bạn nam tâm lý tặng quà cho nhaa. Đừng quên chúc những người thuộc phái nữ gần mình nhé! Chúc bà, chúc bác gái, chúc mẹ, chúc dì, chúc thím, chúc cô, chúc chị gái, chúc em gái, chúc cháu gái, chúc cả chắt gái luôn nhaaa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Diem Nguyen
Diem Nguyen12 Tháng sáu, 2022 12:13
bàn tay vàng nhiều quá,ko thú vị
ĐÔV
Đờn ông Vy17 Tháng năm, 2022 03:47
Đọc mấy chap đầu ổn tới chap 35 thì hơi không thích tính cách nữ chính nếu đã là người của công chúng thì phải cười hay làm gì đó bình thường đi ở đây cứ lạnh lùng rồi kiểu không quan tâm gì cả truyện thì cũng được nhưng kiểu tả tính cách nữ chính không tốt cả nam chính nữa hơn hết thì đọc nhiều lúc không hiểu còn dìm nữ chính gốc quá nhiều đọc tạm thôi không hay lắm
ĐÔV
Đờn ông Vy17 Tháng năm, 2022 03:46
Đọc mấy chap đầu ổn tới chap 35 thì hơi không thích tính cách nữ chính nếu đã là người của công chúng thù phải cười hay làm gì đó bình thường đi ở đây cứ lạnh lùng rồi kiểu không quan tâm.gì cả truyện thì cũng được nhưng kiểu tả tính cách nữ chính không tốt cả nam chính nữa hơn hết thì đọc nhiều lúc không hiểu còn dùm nữ chính gốc quá nhiều đọc tạm thôi không hay lắm
BÌNH LUẬN FACEBOOK