#Cap riêng: Bổn công...tử không chạy nữa!
Đó là điều bất công nhất ở nước F, nhưng cũng là điều để răn đe người dân không coi thường chính phủ mà làm loạn.
Nhưng nếu đánh một người dân không có lý do thì người quân nhân chắc chắn sẽ ngồi tù, cao hơn là bị tử hình.
Nói chung là "cũng" công bằng!
Nhưng mà mấy trường hợp quân nhân đánh người dân cũng ít khi xảy ra, vì người dân cũng chẳng mấy người rảnh mà đi chống đối quân đội và chính phủ. Quân nhân cũng chẳng rảnh mà ra đường đánh người dân, chỉ tập luyện đánh nhau thôi, không chết là được.
- Anh không về phòng bệnh sao?
Hoàng My nhìn Noxus cứ lẽo đẽo theo sau mình, mặc dù cô không khó chịu nhưng mà người ta gán ghép dữ lắm đó!
- Tôi muốn đi dạo một chút.
Vừa ra khỏi bệnh viện thì Hoàng My liền cảm thấy sự xuất hiện của chướng khí, có sự xuất hiện của một con hàng nguy hiểm.
Cô quay phắt lại, một cô gái bịt kín mặt liền hấp tấp, lúng túng quay đi. Hoàng My không mù giống người trong tiểu thuyết nên đương nhiên biết đó là ai.
- Luật Luật! Tôi có được quyền sa thải một tân binh không?
- Đương nhiên.
Hoàng My ngồi cạnh Thượng Luật trong xe hơi, hỏi một câu ngốc nghếch. Thượng Luật gần như chưa bao giờ tức giận với các câu nói của cô, dù nó có ngu đi chăng nữa.
Hoàng My không phải loại người kéo dài thời gian. Cô đã muốn làm gì thì sẽ làm sớm nhất có thể. Ngay sáng ngày hôm sau, Hoàng My đã có mặt tại biệt thự Giang gia gặp mặt Giang Đại tá.
Nguyên chủ dù gì cũng là Nguyên soái tiêu biểu nổi tiếng của nước F, dù thân thiện dễ gần nhưng không phải để cho người khác đè đầu cưỡi cổ. Mà đã là Hoàng My thì càng không thể!
- Tôi cảm thấy Giang tiểu thư đây chưa đủ tố chất để vào Quân khu A. Cô ấy vẫn nên đi tập sự ở Quân khu D thì hơn.
Giang Đại tá ngồi cạnh Giang Lộ, lần đầu tiên ông ta thấy Minh Nguyên soái lại có một mặt này. Trước đây ông ta cũng có gặp qua anh vài lần, thấy thật giống lời đồn rằng Minh Nguyên soái dễ gần, vui tính.
Nếu đã khiến cho một người vui tính, dễ gần như vậy trở nên lạnh băng đầy sát ý thì chắc chắn con gái ông đã làm gì đó gây hậu quả rất lớn rồi.
- Cha...
Giang Lộ lắc lắc cánh tay của Giang đại tá, gương mặt nhăn nhó khó chịu. Ông ta thì đang chảy mồ hôi ròng ròng, một cậu nhóc mà lại có khí chất kinh hồn như vậy, căn bản không động được.
- Giang đại tá...ông có nghe thấy lời tôi không?
Hoàng My nheo mắt, sát ý toả ra càng nhiều. Giọt nước tràn ly*! Đến lúc cô nhịn không nổi nữa thì phải nói chuyện rõ ràng. Cô ta không chuyển đi thì Hoàng My bắt buộc cô ta phải chuyển đi.
*Giọt nước tràn ly: Nước tràn ra ngoài chỉ cho cảm xúc dâng trào ra khỏi tâm, khi nó vượt quá khả năng chứa giữ của một con người.
- Minh nguyên soái, chuyện gì cũng từ từ nói. Tôi đưa con gái vào Quân khu A vì muốn nó học hỏi các tiền bối. Nếu chuyển nó về Quân khu D thì e rằng không phù hợp...
Hoàng My nghe ông Giang nói xong thì cười. Nụ cười có chút lạnh lẽo, làm hai cha con ngồi đối diện cũng tê dại cả sống lưng.
- Không biết con gái tôi đã làm gì khiến cho Minh Nguyên soái lại phải đến tận đây để khiển trách?
- Bốn lần làm mất trật tự công cộng, một trăm hai mươi ba lần gây mất tập trung cho các quân nhân, tám mươi tư lần vi phạm quy định của quân đội, hai mươi bốn lần trốn luyện tập, mười lăm lần đặt đồ ăn ngoài, ba mươi hai lần theo dõi Thượng Đại Nguyên soái, tám lần trốn cấm túc,...Như vậy đã đủ để đưa Giang Tiểu thư ra khỏi Quân khu A chưa?
Hoàng My gập quyển sổ tay lại, đặt vào túi áo. Ông Giang nghe xong vẫn không tin được rằng con gái mình dám làm những điều như vậy. Giang Lộ nghe mà cũng tái mặt, không ngờ vị nguyên soái này lại để ý đến vậy.
- Tôi không chấp nhận một quân nhân như vậy. Chuyện này phải để ông tự suy xét rồi, Giang đại tá!
Hoàng My đứng dậy, bước ra khỏi nhà. Ở trong đó thật sự rất ngột ngạt, nóng chết cô!
Vừa ra đến cổng thì đã thấy chiếc xe đen xì quen thuộc, cửa kính bên ghế lái được hạ xuống, hình ảnh một chàng thanh niên đẹp trai hiện ra trước mắt.
- Luật Luật, sao cậu lại ở đây?
Hoàng My tươi cười như ánh ban mai dịu nhẹ, khác hẳn sự lạnh lùng vừa nãy với hai cha con nhà Giang.
- Tiện đường.
Thượng Luật nói dối không chớp mắt, với một gương mặt nghiêm túc thì lại vô cùng đáng tin. Tuy nhiên Hoàng My nhìn sơ qua là biết.
- Vậy chúng ta đi ăn được không?
- Ừ
Hoàng My bước vào ghế lái phụ ngồi. Sau khi cô thắt dây an toàn ổn định thì Thượng Luật cũng xoay vô lăng đi.
- Ăn gà rán không?
- Dầu mỡ!
- Bít tết?
- Ừ
Hoàng My với nhân viên nhìn Thượng Luật bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành lang. Cuối cùng thì cô mặc kệ anh, gọi một đống đồ ăn, trong đó có bít tết.
- Uống nước ngọt không?
- Nhiều calo!
- Cà phê?
- Ừ
Một lần nữa Hoàng My và nhân viên lại nhìn Thượng Luật bằng ánh mắt nhìn người ngoài hành động. Nhân viên công nhận Thượng Luật đẹp trai nhưng hình như có vấn đề về thần kinh một chút.
Sau khi nhân viên đi thì Hoàng My nheo mắt cười, châm chọc Thượng Luật.
- Cậu thật sự sẽ ăn bít tết với cà phê sao?
- Sẽ ăn thêm những món cậu gọi.
Ngồi chờ lâu một lúc thì đồ ăn cũng được mang ra, Hoàng My cười tít mắt nhìn đống đồ ăn rồi sẽ định ngồi ăn quên trời quên đất nhưng vẫn nhớ đến Thượng Luật.
Vừa động đũa chưa được bao lâu, thì chợt Thượng Luật đã nhanh tay đã kéo Hoàng My đang ăn xuống dưới gầm bàn.
Mọi người chưa kịp xì xầm bàn tán, cô cũng chưa kịp kêu lên tiếng nào thì một tiếng súng oanh tạc cả bầu trời vang lên. Cửa kính bên cạnh bàn ăn của Hoàng My vỡ tung, mảnh vỡ bắn tung toé.
May là nhà hàng ít người, cũng không có người ngồi quanh phạm vi hai mét với bàn của Hoàng My và Thượng Luật nên không có ai bị thương do mảnh vỡ và viên đạn.
Danh Sách Chương: