“Tay tôi đau quá cô ơi.”
Không cần nghe đến giọng điệu của người phụ nữ, Hải Uyên cũng có thể lờ mờ tính toán được, cuộc va chạm vừa rồi không chỉ khiến người lái xe bị ngã, mà người trong xe cũng sẽ có chuyện. Nhẹ thì giật mình, nặng thì kẹt tay kẹt chân, nứt xương hay gãy xương hoàn toàn là chuyện có thể xảy ra.
Không gian bên trong xe không tiện quan sát, Hải Uyên nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ ra khỏi xe, “Bác đau ở đâu?”
“Này bà kia! Bà mở cửa xe mà không biết nhìn đường à?” Người đàn ông được những người xung quanh giúp đỡ dựng xe lên, miệng không thôi trách móc: “Không biết đi xe thì đừng có đi! Không biết dùng thì đừng có mà dùng!”
“Bà nhìn xe tôi trầy sơn rồi kia! Đền tiền đi!”
“Bác đau ở tay này ạ?” Hải Uyên không để tâm gã đàn ông đang lảm nhảm mà chỉ quan tâm đến người phụ nữ trước mặt. Cô vén tay áo bà lên, “Cháu không thấy có vết bầm tím…”
“Bả làm sao có chuyện được? Người có chuyện là tôi đây này!”
Hải Uyên thử nắn vào khuỷu tay, người phụ nữ lập tức nhăn mặt, “Ối! Đau…”
“Chắc là khớp xương có vấn đề rồi, cháu đưa bác đi bệnh viện nhé?”
Bị làm lơ bao nhiêu lần, người đàn ông kia đi lại túm tóc Hải Uyên, quát lớn: “Điếc à? Người bị ngã chổng mông lên trời là tôi đây này!” Sau đó nói với người phụ nữ: “Đền đi! Mô tô của tôi bị hư rồi kia kìa!”
Trái ngược hoàn toàn với những người xung quanh đang sửng sốt vì sợ người đàn ông có vẻ như sắp hành hung Hải Uyên, cô lại mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Bỏ ra.”
“Gì?” Người đàn ông tỏ vẻ khó hiểu, nhưng khi biết hành động của mình đang bị lên án bởi người qua đường, gã liền thả tay. Và dùng bàn tay đó chỉ thẳng vào người phụ nữ, “Mau đền xe cho tôi! Bà có biết chiếc xe đó của tôi bao nhiêu tiền không?”
“Xin lỗi.”
Người đàn ông kinh ngạc, trợn mắt nhìn Hải Uyên: “Cái gì nữa?”
“Tôi nói chú xin lỗi bác ấy.” Hải Uyên nghiêm nghị, nhấn mạnh từng chữ.
Gã chỉ cười khinh, chỉ vào mình, “Nhóc con, mới cấp ba mà bị mù rồi à? Cháu không thấy chú mới là người bị hại hả?”
Mấy người xung quanh vây lại ngày một đông, lời bàn tán xì xào theo đó tăng lên. Một người trong số đó tiến đến, “Này anh, con bé mới bằng tí, sao lại ăn nói như thế với nó?”
Người khác lại nói: “Đúng đấy, lũ trẻ ngày nay học nhanh lắm, đừng dạy hư chúng.”
Hải Uyên ngơ ngác trông đám đông, rồi lại nhìn vào bộ đồ mình đang mặc.
Áo sơ mi cách điệu phối cùng chân váy dài xẻ tà, rốt cuộc, sao họ có thể nhìn cô thành học sinh cấp ba vậy chứ? Còn có mái tóc màu bạch kim này, không lẽ họ nghĩ cô là học sinh trường Quốc tế?
Người phụ nữ níu tay Hải Uyên đứng dậy, khẽ gật đầu: “Bác cảm ơn, nhưng cháu về đi, kẻo ba mẹ lo.” Bà đứng trước cô, tay này vẫn ôm khuỷu tay kia đang đau nhức, nói: “Xin lỗi chú, xe chú hỏng hóc bao nhiêu, tôi đền.”
“20 triệu! Chưa kể tiền thuốc men của tôi nữa!”
Hải Uyên đơ người, “20 triệu? Chú đi cướp à?”
“Con nít ranh! Mày thì biết cái gì?”
“Thôi thôi, để tôi về xe lấy tiền cho chú.”
Người đàn ông lập tức bám theo, “Bà định bỏ trốn chứ gì? Mau cút lại đây!”
Nhìn thấy người phụ nữ đang nhận nhịn quay về xe, Hải Uyên đã không vui, gã đàn ông hống hách này lại bồi thêm dầu vào lửa.
Bụp!
Hải Uyên dứt khoát túm cổ áo gã, giật mạnh ra đằng sau.
Gã đàn ông rơi vào thế bị động, vì đột ngột mất thăng bằng mà ngã nhào xuống lòng đường. Rất nhanh, hắn đứng dậy, “Đồ bố láo!”
Vừa giơ tay định dạy cho con nhóc một một học, một cánh tay rắn rỏi đã giữ hắn lại.
“Lái xe không đội nói bảo hiểm là một, điều khiển phương tiện đi ngược chiều là hai, rẽ đường không xi nhan là ba. Còn có...xúc phạm danh dự và nhân phẩm của người khác, có hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản.” Hải Uyên dõng dạc nói lớn.
Cô chăm chú gõ gì đó vào màn hình điện thoại nên không hề hay biết gì, chỉ nghĩ rằng người qua đường đang giúp mình cản tên đàn ông kia. Cô tiếp tục xả giận theo cách văn minh nhất: “Nếu chú là người thông minh và có học môn giáo dục công dân lớp 12, chắc chú cũng biết mình sẽ nhận được hậu quả gì nhỉ? Với tiền án tiền sử như thế này, chả có ma nào dám nhận chú làm nhân viên công ty họ đâu. Ế vợ là chắc rồi chú ạ.”
“Chú nói tôi bố láo? Để tôi lên shopee đặt khẩn cấp cho chú một cái gương toàn thân về soi lại nhé? Mà thôi, để thần tượng của tôi giúp chú.” Hải Uyên nói liền mạch, không thèm đợi người ai kịp phản ứng, cô nhấn nút bật loa ngoài điện thoại.
“Xin chào, đây là Cục cảnh sát Ưng Châu, tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Người đàn ông lập tức xanh mặt, hạ giọng như muốn làm hòa: “Này này…tôi tha cho mấy người là được chứ gì?”
Hải Uyên nhắm mắt, một tay bịt tay, một tay áp điện thoại, “Ngã tư đường số 4 thành phố Ưng Châu, trước ngân hàng Quốc gia Ưng Châu, làm phiền nhanh một chút ạ.”
Đợi khi tắt máy, Hải Uyên mới nhìn rõ mấy chục con mắt đang trầm trồ nhìn mình, chỉ có tấm lưng cao lớn đang chắn phía trước cô là không.
“Cảm ơn anh.” Cô trở lại xe với người phụ nữ, để mặc chàng trai nọ ngơ ngác chưa kịp nói gì.
“Bác ơi, chuyện ở đây có cảnh sát lo, cháu đưa bác đi bệnh viện nhé?”
Người phụ nữ rời xe, hiền từ vỗ vai cô, “Thôi được rồi, bác cảm ơn. Cháu về đi, kẻo ba mẹ mong. Có con trai bác lo được rồi cháu ạ.”
“Con trai bác đâu ạ?”
Ngay lập tức, Hải Uyên cảm nhận có người đứng gần mình, liền quay lưng lại, rồi sững sờ.
“Tôi đây.”
Giọng nói, hình bóng bấy lâu nay ngự trị trong tim, nay đã xuất hiện ngay trước mắt. Chỉ là, ánh nhìn của anh rất xa lạ, không giống như Hồng Khánh mà cô biết nữa.
Hồng Khánh nhanh chóng lướt ngang qua người cô, đi lại đỡ tay mẹ mình, “Cảm ơn cô vì chuyện này, tôi sẽ hậu ta…”
“Không cần.” Hải Uyên đột ngột ngắt ngang.
Đổi lại 4 năm thương nhớ là một sự khách sáo như người dưng.
Cũng đúng thôi, năm đó, người có lỗi là cô, Hồng Khánh đối xử với cô như vậy là đúng.
Ngay từ lúc nói lời khó nghe với anh, cô đã xác định một chuyện, cô và anh từ đó sẽ trở thành người xa lạ.
Tương tư cũng chỉ là tương tư, Hải Uyên không chối bỏ. Cô vẫn để nó tùy ý bao vây lòng mình, đợi thời gian sẽ làm phai mờ nó.
Dù cho bây giờ gặp lại, nhưng tình cảm khi xưa không còn, cũng đành thôi.
Làm bèo bọt qua đường có lẽ là phương án tốt nhất cho cả hai.
Nghĩ bụng, nếu có Hồng Khánh ở đây, mẹ anh sẽ không sao. Còn về người đàn ông kia, người qua đường sẽ không làm lơ gã cho đến khi cảnh sát tới.
Suy cho cùng, nhiệm vụ của Hải Uyên đến đây là hết.
Muốn nhìn anh thêm một chút, muốn nghe giọng anh thêm một chút, nhưng lý trí không cho phép, và trái tim không đủ dũng cảm để nán lại.
“Cháu còn có việc, cháu xin phép đi trước.” Nói xong, Hải Uyên nhặt túi đồ mình làm rơi dưới đất, nhanh chân rời đi.
Thoáng qua sẽ nghĩ cô đang ung dung tản bộ, nhưng thực ra, đó chẳng qua chỉ là vẻ bề bên ngoài.
Cái lớp vỏ bọc mong manh đó, dường như còn có một người khác nhìn thấu.
Nếu không phải sợ Hồng Khánh nghĩ cô trốn tránh anh, cô nhất định sẽ vắt chân lên cổ chạy thục mạng.
Danh Sách Chương: