“Anh xin lỗi, anh không đuổi được nó, để nó quấy rối em, làm em buồn.”
Giờ phút này, cơn sốt vẫn đang tiếp tục hành hạ cơ thể của Hải Uyên, khiến đầu óc cô đau nhức như búa bổ, tâm trí cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Mà câu nói kia của anh, đẹp như một giấc mộng vậy.
Nếu như đã là mộng, cô sẽ bộc bạch tất cả, dù sao thì khi tỉnh giấc, mộng cũng sẽ tan, người cũng sẽ tản.
Hơn nữa, cô không thể kiểm soát được mớ cảm xúc tiêu cực của mình, nên chẳng cố gắng kìm nén nó nữa.
Hải Uyên ôm anh, víu lưng áo anh rất chặt, cái đầu nhỏ dụi dụi vào ngực anh. Khí trời khiến nhiệt độ trong phòng và nhiệt độ cơ thể anh giảm nhẹ, cảm giác mát mẻ, có hơi se se lạnh. Vậy mà trong lồng ngực anh ấm như trời mùa xuân, còn trong lòng thì nóng như lửa thiêu.
Hơn 10 phút trôi qua, Hồng Khánh không còn khóc, nhưng Hải Uyên thì không. Cô khóc rất nhỏ, nhưng như vậy chỉ khiến anh thêm sốt ruột, càng thương cô hơn.
Thêm một lúc, Hải Uyên ló gương mặt đẫm nước ra khỏi chăn, bắt đầu tỉ tê với anh: “Em mơ thấy em rất nhỏ, mọi người tổ chức sinh nhật mừng em 4 tuổi. Bà nội không thích em, nhưng hôm nay bà đến, em thật sự rất vui. Nhưng mà bà nói…”
Hải Uyên nghiến răng, gượng mình nói cho tròn chữ: “Em nên chết đi.”
Hồng Khánh mở trừng mắt, sửng sốt nhìn cô gái đang được mình ôm vào lòng. Màng nhĩ anh vừa ong lên một tiếng rất lớn, như thể vừa bị lời vừa rồi đục nát.
“Bởi vì ba mẹ có em trước khi kết hôn, em lại là con gái, nên em là vận xui của ba mẹ.” Hải Uyên run run giãi bày tiếp: “Khi đó em nghĩ rằng, bà nói đúng. Vì từ nhỏ đến lớn em rất hay bệnh vặt, mỗi lần bệnh đều li bì suốt một tuần liền, đôi khi phải nhập viện. Tóm lại, tiêu tốn rất nhiều tiền của ba mẹ.”
“Sáng hôm sau, em tự phạt em, ngâm mình trong chậu nước đá, nhưng ba em phát hiện. Nhìn ba khi đó, em biết…em lại sai rồi…”
Dường như khi nghe đến câu này, nghi vấn của Hồng Khánh vào mấy ngày trước đã được giải đáp. Giữa đêm tối, Hải Uyên mua nhiều đá lạnh như vậy, còn là đá tảng chứ không phải đá bi, là để cô ngâm mình trong đó. Vì vậy mà sáng hôm sau khi anh gặp, gương mặt cô mới tái nhợt như thế.
Điều đó cũng chứng minh một rằng, thần trí cô bắt đầu hỗn loạn từ lúc ấy, kéo dài mãi đến tận thời điểm này.
Hồng Khánh thật sự không dám nghĩ tiếp, nếu hôm nay anh không ở đây, Hải Uyên sẽ tiếp tục bày thêm trò gì nữa.
“Sau khi bà ngoại mất, những dịp hè, ba Tú sẽ gửi em đến nhà nội. Nếu như ông nội đi vắng, nếu như em làm sai chuyện gì, bà sẽ cầm roi đánh vào tay em. Nhưng Minh cũng sai, nhưng bà không đánh, không mắng Minh, đến cả Nhật cũng thế. Lúc nào người bị đánh, bị mắng, bị la rầy cũng là em. Em không mách chú Tài, không mách ông nội, không mách ba Tú, không mách mẹ Liên. Không mách với một ai, vì em không muốn họ ghét bà giống như bà ghét em.”
“Ngày trước ông em đi kháng chiến, bà em có thai, là con gái. Bỗng nhiên một ngày, trưởng làng báo ông em hy sinh. Bà em vì buồn rầu kéo dài, bà đổ bệnh, cái thai không giữ được. Nhưng không lâu sau, đất nước giành được độc lập, ông em trở về.”
“Em biết bà em bị ám ảnh từ khi đó, nên em thương bà, em không trách bà. Em vẫn luôn cố gắng ngoan ngoãn, nhưng hình như bà không nhìn thấy.”
“Khánh…có phải đứa trẻ ngoan sẽ không có kẹo phải không?” Hải Uyên mếu máo nói: “Em không cần kẹo, em chỉ cần bà không ghét em.”
Hốc mắt Hồng Khánh đỏ ửng trở lại, anh chậm rãi nhắm mắt, hoen mi lần nữa rỉ ra những giọt lệ. Hơi thở anh không đều, cánh tay anh run rẩy vỗ lên lưng Hải Uyên, “Nếu bà đã ghét em, thì cho dù em có làm gì, bà cũng sẽ vẫn ghét em. Vậy nên em chỉ cần là em…”
“Em làm rồi.” Hải Uyên sụt sịt mũi, “Em tố cáo cho bà biết rằng bà đã sai ở đâu, nên bà tức giận, bà ném cái chén vào đầu em. Em không đau, cũng không hối hận.”
Hình ảnh của cuộc cãi vã nháo nhào ùa về, rõ nhất, có lẽ là dáng người uy phong đang cuộn trào lửa dữ của ông nội.
“Hình như ông nội nghe thấy tất cả, nên trông ông rất đáng sợ, em hối hận rồi. Ông chắc chắn sẽ mắng bà, sẽ giận bà…” Hải Uyên thu nhỏ giọng mình, lí nhí nói: “Em không muốn.”
À, Hồng Khánh hiểu rồi. Ác quỷ và thiên thần trong cô đã đấu tranh rất kịch liệt, cuối cùng, thiên thần thắng. Thực chất, thiên thần đó chính là bàn thể trọn vẹn của cô.
Lẽ nào Hải Uyên chưa từng nghĩ rằng, đó là cái một cái giá rẻ mạt mà bà cô phải trả cho những gì đã gây ra với cô sao?
Đột nhiên, Hồng Khánh xâu chuỗi lại được một vấn đề, rồi giật mình vì một câu hỏi mà anh tự đặt ra. Anh rối trí nhìn vào khoảng không vô tận, đáy lòng sợ hãi tột độ, “Uyên…giấc mơ đó của em…có thật sao?”
Thời gian vào giấc của Hải Uyên được tính từ lúc cô cho anh biết mật khẩu nhà, cho đến lúc cô tỉnh giấc. Gom góp lại, mới chưa đầy một tiếng đồng hồ, mơ được một giấc dài như thế, trừ khi…
“Ừm, có thật.” Hải Uyên khẽ gật đầu, nỉ non thừa nhận.
Nhưng Hồng Khánh chưa kịp hoàn hồn, cô lại tiếp tục trào nước mắt, “Khánh, em xin lỗi. Nếu em chịu bình tĩnh khi biết anh là người viết dòng bình luận đó, em sẽ hỏi anh chứ không giận dỗi anh mà chia tay anh.”
Hồng Khánh mông lung hỏi: “Bình luận gì?”
“Bình luận…anh không yêu, anh cũng không thích, anh chỉ quen vì cảm thấy hứng thú, chán thì bỏ. Với em…cũng vậy.” Hải Uyên bất chợt buông lỏng tay mình, nghẹn ngào nén tiếng khóc vào trong, “Em xin lỗi, em làm anh buồn.”
Làm sao đây? Hồng Khánh khóc rồi.
Lần này, anh thừa nhận, anh đang khóc.
Anh khóc vì quá thương cô gái anh yêu, khóc vì cô quá mức hiểu chuyện. Dù là chuyện gì đi chăng nữa, dù là ai sai, nhưng trong nhận thức của cô, cô luôn là người có lỗi.
“Em không sai.” Hồng Khánh hôn lên tóc cô, trầm giọng: “Người sai là anh mới phải…xin lỗi em…”
Hải Uyên không khóc nữa, cô đổi vai với anh, cô vỗ nhẹ vào lưng dỗ dành anh.
Ngay lúc đầu óc cô dần dần mơ màng, anh nói: “Uyên, cho anh cơ hội nữa được không em? Anh dám thề với trời, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ chơi đùa với em, anh thật lòng yêu em, anh không muốn xa em một lần nào nữa.”
“Ừm…em đồng ý…anh đừng khóc…” Hải Uyên lim dim mắt, chậm chạp ngân giọng.
Từ ngày đầu tiên sau 4 năm hai người gặp nhau, màu mắt anh đã ánh lên một nỗi nhớ thương. Nhưng khoảng thời gian quá dài đã trôi qua, khiến cô nghĩ rằng đó chỉ là ảo tưởng của chính mình. Những ngày sau, mọi hành động, lời nói, cử chỉ, ánh mắt của Hồng Khánh, đều được cô lặng lẽ ôm ấp vào tim mình.
Hôm nay đồng ý với anh, không chỉ vì cô còn yêu, mà còn vì anh, anh yêu cô là thật.
Trong cái thời tiết mây mù giăng tứ phía, mưa rào nặng trĩu như muốn cuốn trôi hết hoa màu như thế này, với Hồng Khánh bỗng trở thành một ngày đẹp.
Hồng Khánh khẽ cúi người xuống, hôn lên trán Hải Uyên. Nhiệt độ cơ thể của cô làm anh ngớ cả người, “Uyên, chưa được ngủ.”
“Dậy ăn cháo đã, uống thuốc xong rồi anh cho em ngủ.”
Hồng Khánh đã phải nỗ lực nài nỉ Hải Uyên rất lâu, cô nàng mới miễn cưỡng ngồi dậy. Tuy nhiên cô không chịu ăn, anh cũng chẳng nỡ ép. Đành phải ngồi cạnh trông chừng cô uống sữa, nhưng là vừa uống vừa ngủ gật.
Danh Sách Chương: